CHƯƠNG 7: BIẾT GIA CẢNH HỌC BÁ, ĐẶT ĐỒ NỘI Y TÌNH THÚ
Một đêm này lại làm Trần Đạm mộng xuân, trong mộng hắn đem Tạ Minh Tịnh đè dưới thân hung hăng xỏ xuyên, dương vật cứng vô số lần, ngày hôm sau tỉnh dậy y như rằng quần lót bẩn không nhìn nổi.
Trần Đạm giơ cánh tay lên che mắt, không thể phủ nhận bản thân có dục vọng đối với Tạ Minh Tịnh.
Không thể ngủ thêm, hắn dứt khoát rời giường, vệ sinh cá nhân rồi thay đồ ra cửa, đến cổng trường nhìn qua điện thoại, ồ, đến sớm!
Hắn tiến vào lớp học vắng vẻ không một bóng người, nắng sớm xuyên qua cửa sổ mang hơi ấm đến mọi ngóc ngách trong phòng, có một chùm sáng chiếu vào chỗ ngồi Tạ Minh Tịnh, Trần Đạm không thể không nhìn vài lần.
Trần Đạm ngồi nghịch điện thoại, vài phút sau nghe tiếng bước chân ngoài cửa, hắn ngẩng đầu, vừa vặn chạm mắt với Tạ Minh Tịnh đang bước vào lớp.
"......" Tạ Minh Tịnh bị Trần Đạm làm hoảng sợ, ánh mắt hắn như viên đạn, không biết muốn đâm thủng ai nữa.
Tạ Minh Tịnh yên lặng về chỗ ngồi, lấy sách vở ra cúi đầu đọc.
Còn Trần Đạm cứ nhìn chằm chằm Tạ Minh Tịnh, hận không thể xuyên qua đống đồng phục kia, trực tiếp liếm láp tấm lưng thon thả của cậu.
Da Tạ Minh Tịnh cực kỳ trắng, rất hợp mặc mấy màu đen đỏ, nhưng mà màu hồng phấn của hai núm vú tròn vo trước ngực cậu vẫn là đẹp nhất.
Chỉ cần nghĩ đến dương vật trắng trẻo cùng âm hộ múp bị màu trắng thuần khiết bao phủ, Trần Đạm hận không thể chạy đi tuốt vài cái.
Qua một lúc, học sinh lũ lượt đi vào phòng học, tiếng chuông bắt đầu truy bài vang lên, Tạ Minh Tịnh bước lên bục giảng.
Cậu đứng thẳng tắp ở đó, một cơn gió thổi vào từ cửa sổ, làm loạn tóc trên trán, cậu đơn độc đứng đó như một cây trúc nhỏ đầy kiên cường trong gió.
Đẹp quá, Trần Đạm mê mẩn, cảm thấy cảnh đẹp một thì Tạ Minh Tịnh đẹp mười.
Bởi vì Trần Đạm không những đến sớm còn ngoan ngoãn làm đề được giao, Tạ Minh Tịnh mới sáng sớm tâm tình đã rất tốt, còn Trần Đạm không may mắn đến thế, giữa giờ nghỉ trưa bị thầy vật lý gọi vào phòng nghiêm khắc phê bình một phen.
"Trần Đạm, bài tập tháng này có ba lần không nộp, rốt cuộc cậu còn muốn đi học không?" Thầy vật lý biết gia cảnh của Trần Đạm, nhưng là một giáo viên chính trực có trách nhiệm, ông không thể dung túng cho hành động học tập không đàng hoàng của học sinh.
"Thầy à, không phải em không nộp, mà là em không có làm." Trần Đạm hai tay nhét túi, bộ dáng cực kỳ thiếu đánh.
Đúng lúc này, Tạ Minh Tịnh gõ cửa đi vào, trong tay còn ôm một chồng bài tập vật lý, "Thầy ơi, đây là bài tập vật lý ngày hôm qua ạ."
Thầy giáo ra hiệu bảo cậu đặt xuống bàn, hướng Trần Đạm nói: "Cậu nhìn cậu xem, rồi nhìn Tạ Minh Tịnh đi, đều bằng tuổi nhau, cũng đều có cái đầu, chưa cần nói đến việc ai thông minh hơn ai, nhưng mà tại sao Tạ Minh Tịnh làm, còn cậu thì không hả?"
Tạ Minh Tịnh đứng một bên thầm kêu không ổn, thể nào hắn cũng giận cá chém thớt cho mà xem.
Xong đời rồi, Trần Đạm chắc chắn càng thù ghét cậu hơn.
Quản nhiên Trần Đạm hừ nói: "Tạ Minh Tịnh là học bá, cái gì chả làm." Ngữ khí của hắn có chút khác biệt so với mọi ngày, Tạ Minh Tịnh còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã nghe Trần Đạm tiếp tục nói: "Thầy, hay là để Tạ Minh Tịnh kèm cặp em môn vật lý đi."
"....." Tạ Minh Tịnh mơ hồ, cậu không biết đối phương lại muốn giở trò gì nữa đây.
Ai cũng biết Trần Đạm chướng mắt cậu, có mỗi thầy cô là không biết, thầy vật lý còn tưởng rằng Trần Đạm thực sự thành tâm muốn học hỏi từ Tạ Minh Tịnh, vì thế gật đầu, cười tủm tỉm nhìn Tạ Minh Tịnh, "Lớp phó học tập, em thấy như vậy được không?"
Hai đôi mắt đều đang hướng về phía cậu, Tạ Minh Tịnh vốn không quen từ chối người khác, lại càng sợ thầy giáo sẽ lộ ra vẻ mặt thất vọng, đành phải gật gật đầu.
Cậu cùng Trần Đạm lần lượt bước ra khỏi văn phòng, Trần Đạm duỗi tay, cản đường Tạ Minh Tịnh, "Học bá, tan học hôm nay có rảnh không?"
"Không rảnh."
"Thế ngày mai?"
"Cũng không rảnh."
Trần Đạm nhíu mày, nội thâm chửi thầm, mẹ, phát sóng sắc tình thì rảnh, dạy thêm vật lý cho tôi thì không rảnh, hừ, Tạ Minh Tịnh, đồ giả dối!
"Hay là như thế này, cậu dạy thêm cho tôi, một giờ 500, thấy sao?" Trần Đạm ra đòn sát thủ, Tạ Minh Tịnh không phải là mê tiền sao, vừa hay hắn lại có rất nhiều tiền.
Tạ Minh Tịnh lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không phải vì tiền, là... tôi...... nhà tôi có người bị bệnh, mấy hôm nay tan học xong tôi đều đến bệnh viện." Cậu vừa nói xong liền hối hận, ở trường cậu không có bạn bè, cho nên cũng chưa từng tâm sự với ai chuyện bà ngoại nằm viện, có gì để nói đâu, cậu cũng không muốn người khác thương hại mình.
Trần Đạm kinh ngạc, hắn không biết hoàn cảnh gia đình Tạ Minh Tịnh, thì ra nhà cậu có người sinh bệnh.
Tạ Minh Tịnh thấy Trần Đạm không nói gì, nghĩ rằng đối phương không tin mình, không khỏi cúi đầu cười khổ, không sao, dù gì Trần Đạm vẫn luôn chướng mắt cậu, cậu vốn là cái gai trong mắt bạn học mà.
-----------------
Quay lại lớp, Trần Đạm gọi Vương Bình ra ngoài.
"Trần ca, làm gì đấy, chuyện gì mà không nói trong lớp được?" Vương Bình đấm đấm vài cái vào không khí.
"Có chuyện muốn hỏi mày," Trần Đạm cau mày, ánh mắt lúng túng nhìn đi chỗ khác, "Chuyện kia, gia cảnh Tạ Minh Tịnh không tốt lắm phải không?"
"Hả?" Vương Bình ngẩn người, không rõ tại sao Trần Đạm lại quan tâm đến Tạ Minh Tịnh, "Đúng rồi, bố mẹ cậu ta ly hôn, nhưng không ai nuôi nên cậu ta ở cùng bà ngoại thì phải."
Thấy Trần Đạm không nói chuyện, Vương Bình đoán già đoán non: "Trần ca, cậu ta lại chọc anh à?"
"Không, tao hỏi vậy thôi." Trần Đạm sờ sờ mũi, từ trước đến giờ hắn hay săm soi cậu nhưng lại chưa từng biết mấy chuyện này.
_________
Sau khi đấu tranh tư tưởng dữ dội, Trần Đạm quyết định lấy thân phận Hồ Sâu nói với Tạ Minh Tịnh dừng phát sóng trực tiếp lại, nhưng hắn cứ gõ rồi lại xóa, không dám gửi những lời này đi.
Bởi vì hắn biết, nếu hắn cự tuyệt xem Tạ Minh Tịnh phát sóng, đối phương sẽ phải tìm một cách khác kiếm tiền, thậm chí khả năng rất lớn là khỏa thân cho một thằng xa lạ nào đấy nhìn.
Chắc chắn không được! Cứ nghĩ đến thân thể Tạ Minh Tịnh bị kẻ khác nhìn thấy, Trần Đạm tức nổ phổi, nhưng hôm nay hắn cũng không có tâm trạng xem phát sóng, vì vậy nhắn tin hẹn Tạ Minh Tịnh ngày mai, đồng thời vào "Dụ hoặc" tặng Tạ Minh Tịnh quà.
Tạ Minh Tịnh nhận được tin nhắn từ Hồ Sâu, hôm nay không những không phải phát sóng trực tiếp, mà còn được tặng 【mang hóa】 trị giá 1000 đồng.
【Mang hóa】 là phần thưởng được tặng khi người xem mua sắm đồ thật cho chủ phòng, tất nhiên mấy đồ vật này không được đứng đắn lắm, chẳng hạn như bộ nội y tình thú ren màu trắng mà Hồ Sâu vừa mua cho cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com