Chương 10
Edited by Hari
Tin tức Bạch Lang đột phá ngày hôm sau liền truyền khắp Thái Thanh Tông.
Người đầu tiên phát hiện là vị sư huynh tới giúp nàng chuyển phòng, hắn thấy hơi thở trên người nàng so với hôm qua có chút bất đồng, lúc này mới phát hiện ra.
"Bạch sư muội đây là......?"
Hắn hơi kinh ngạc, dừng một chút.
Bạch Lang vẫn mặc trang phục đệ tử màu trắng ngày hôm qua, chỉ là hơi thở trên người lại có chút không giống. Linh khí không chỗ cố kỵ trước đây dường như thu lại một ít, trở nên nội liễm giống như đại dương mênh mông.
Từ xa nhìn lại, cả người giống như tụ quang bảo châu, cực kỳ thu hút ánh mắt người khác.
Thấy biến hóa của bản thân bị mọi người phát hiện, Bạch Lang không khỏi ho nhẹ.
"Cũng không có gì, hôm qua không cẩn thận đột phá mà thôi."
"Không...không cẩn thận đột phá?" Mọi người xung quanh há hốc mồm kinh ngạc.
"Tốc độ tu luyện của Bạch sư muội so với Quý sư huynh trước kia còn nhanh hơn!"
Trong thế hệ đệ tử trẻ tuổi của Thái Thanh Tông hiện nay, Quý Tu là người có tu vi tiến giai nhanh nhất, nhưng đó cũng là bị Phất Quang chân quân ném tới Ma Vực núi thi biển máu mới luyện được ra.
Nhưng Bạch sư muội, ngủ một đêm dậy đã đột phá?
Đồ vật trong tay sư huynh Tạp Vật Đường thiếu chút nữa bị ném đi, ánh mắt nhìn về phía Bạch Lang như nhìn quái vật.
Bạch Lang không khỏi có chút tự đắc.
Nàng tối hôm qua trở về có xem lại cốt truyện.
Phát hiện ra nàng lần này từ Tự Ngộ kỳ đột phá đến Bài Trần kỳ sớm hơn so với trong truyện tận 50 năm.
Đây có ý nghĩa gì?
Nghĩa là nàng tiến bộ hơn so với trong truyện nhiều a.
Việc thay đổi cốt truyện này cũng không khó như trong tưởng tượng......
Bạch Lang chưa từng cảm thấy mình gia nhập Thái Thanh Tông là một quyết định chính xác như vậy. Nhưng sau buổi tối ngày hôm qua, nội tâm nàng lại tràn ngập ý chí phấn đấu mãnh liệt.
Chỉ hận không được tu luyện cả ngày lẫn đêm, sau khi tìm được bí quyết phi thăng nhất kỵ tuyệt trần.
Chẳng qua, không thể kiêu ngạo a.
Không thể kiêu ngạo.
Sau khi Bạch Lang lộ ra một chút đắc ý, rất nhanh lại nghiêm túc trở lại.
"Chỉ là may mắn mà thôi, sư huynh cũng không cần tự coi nhẹ mình."
Vị sư huynh Tạp Vật Đường cái gì cũng chưa kịp nói:...... Hở?
Nhưng khi hắn nhìn tiểu bạch giác đang lặng lẽ run rẩy trên đầu Bạch Lang, cảm thấy bộ dáng tiểu bạch long khoe khoang lại càng đáng yêu.
Bạch Lang không biết nàng khoe khoang lại chỉ đổi lấy đối phương cảm thấy nàng đáng yêu, bản thân vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ mình là tu sĩ Bài Trần kỳ trẻ tuổi nhất trên đại lục.
Nghĩ như vậy...... đại khái khoảng cách tới phi thăng cũng không còn xa.
Nàng thật đúng là tiểu thiên tài!
......
Yến Phất Quang hôm qua bởi vì Ma Vực đột nhiên xảy ra chuyện, không tham dự được trận thí luyện thứ hai, chỉ lệnh cho hai người Cố Xuân Lăng và Quý Tu đại biểu Cô Sơn mạch, thay mình chủ trì cục diện.
Sau khi trở về mới biết được, đệ nhất thí luyện lần này là tiểu long đến từ Vô Sinh Hải kia.
"Đệ nhất sao."
Yến Phất Quang nhướng mày.
Hắn liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu tư chất của Bạch Lang, cho nên đối với kết quả này cũng không cảm thấy kỳ quái. Điều làm cho hắn có chút ngoài ý muốn là Bạch Lang đột phá.
Từ Tự Ngộ đến Bài Trần, ngay cả Quý Tu với Cố Xuân Lăng đều phải dùng không dưới mười năm thời gian. Nhưng theo hắn biết, tiểu long này từ lúc bắt đầu tu luyện đến bây giờ cũng mới chỉ có bảy năm đi?
Yêu tộc trời sinh trời dưỡng, tuy rằng thân thể vẫn luôn hấp thu linh khí, nhưng thời gian sinh ra linh trí lại rất chậm. Tính toán ra thì, tuổi của Bạch Lang thật ra chỉ tương đương với nhân tộc 18 tuổi.
Lúc này đột phá đến Bài Trần kỳ, thật là thiên phú dị bẩm.
Lúc trước Yến Phất Quang chỉ coi trọng tính tình của nàng, lúc này đối với thiên phú của Bạch Lang lại sinh ra chút hứng thú. Lấy tư chất này của tiểu long, tiếp tục tu luyện như vậy, chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra, chỉ sợ thành tựu tương lai còn muốn trên cả Cố Xuân Lăng và Quý Tu.
"Sư tôn đang nghĩ gì vậy?"
Thấy Yến Phất Quang tay bưng trà dường như đang suy tư, Quý Tu lên tiếng hỏi.
Hắn hôm nay ở trước mặt Yến Phất Quang quy củ hơn nhiều.
Không còn một thân huyết tinh như khi mới trở về từ hậu sơn, chỉ là thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ.
Cố Xuân Lăng cũng nhìn qua.
"Vừa rồi đã bẩm báo với sư tôn, buổi chiều có đại điển bái sư."
Yến Phất Quang phục hồi lại tinh thần, gật gật đầu.
"Bản tôn đã biết."
Hắn suy tư một chút, buông chén trà, nhấp môi nói: "Bạch Lang này thân phận có chút đặc thù, bái sư lần này lẽ ra nên long trọng một chút. Các ngươi phân phó xuống, lần này phải thật tận tâm, cũng coi như là cấp mặt mũi cho Huy Dạ thánh quân. Tỏ rõ Vô Sinh Hải Long tộc ở nơi này của chúng ta không phải chịu khi dễ."
Hắn suy xét đại cục, Cố Xuân Lăng cũng đã nghĩ tới, không khỏi đáp:
"Sư tôn yên tâm, lần này con đã an bài tốt."
Hắn dừng một chút lại hỏi:
"Sư tôn ngài còn gì dặn dò không?"
Cố Xuân Lăng từ khi trở thành thủ tịch Thái Thanh Tông tới nay xử lý tông vụ luôn luôn chu toàn. Yến Phất Quang thấy vậy cũng không cần phải nhiều lời nữa: "Những việc còn lại tự các ngươi xem mà làm là được."
Hắn vừa từ Ma Vực trở về, quả thật có chút mệt mỏi.
Quý Tu nghe ra sự mỏi mệt trong thanh âm của hắn, không khỏi nói:
"Sư tôn lần này đi ra ngoài mệt mỏi như vậy, con với sư huynh không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa."
Yến Phất Quang nhìn hắn một cái, hơi hơi vẫy tay.
Sau khi bọn họ rời khỏi đây, Yến Phất Quang nhíu mày nhìn về phía đầu vai của mình.
Trong đại điện trống vắng chỉ còn lại một mình hắn.
Cũng bởi vậy không người nào biết vị Phất Quang chân quân vẫn luôn tùy tâm tùy ý lại đang bị thương.
Mùi máu lan tỏa khắp đại điện.
Yến Phất Quang mím chặt môi, miệng vết thương nhìn thấy cả xương. Sau khi nhìn thấy miệng vết thương chậm rãi khôi phục bề ngoài như bình thường, đuôi lông mày hắn mới thả lỏng xuống.
Cẩm y màu đen lại được kéo lại ngay ngắn.
Yến Phất Quang lúc này cũng không buồn ngủ. Cau mày nghĩ nghĩ, bỗng nhiên trong tay hơi chuyển, trên gương đồng gợn sóng, chiếu ra cảnh tượng bên kia.
Trận tỷ thí hôm qua không đi xem tiểu long kia.
Lại cảm thấy dường như thiếu chút gì đó.
Vị tôn giả đạm bạc nghĩ như vậy, thần thức vừa động, đuôi lông mày hơi nhếch lên nhìn trên mặt gương.
Thấy một con tiểu bạch long hưng phấn ôm chăn lăn qua lăn lại.
Toàn thân nàng cuộn lấy chăn gấm màu trắng, tóc mây tán loạn, trên khuôn mặt nhỏ tuyết trắng cũng có chút ửng đỏ.
"Trở thành đệ tử của bản tôn cao hứng như vậy sao?"
Yến Phất Quang không khỏi nhướng mày.
......
Bạch Lang cưỡng chế trấn áp sự hưng phấn của bản thân, mãi cho đến khi dọn đến uyển xá của chân truyền đệ tử mới dám thả lỏng, không chỗ nào cố kỵ mà lăn lộn.
Nàng ôm chăn, vừa cuộn vừa gọi tên "Yến Phất Quang".
Thấy tiểu long này sùng bái mình như vậy, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Yến Phất Quang không khỏi lộ ra một tia ý cười.
Nhưng ngay sau đó, Bạch Lang bỗng nhiên ngồi dậy, phấn chấn tự cổ vũ bản thân nói: "Ngươi đã là một tu sĩ Bài Trần kỳ thành thục, chỉ cần đủ nỗ lực, nhất định có thể thành công."
"Cố lên! Long Nhật Thiên!"
"Ngươi có thể!"
Tia ý cười vừa lộ ra chợt căng cứng trên gương mặt của Yến Phất Quang.
Long, cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com