Chương 11
Edited by Hari.
Bạch Lang không biết thân phận Long Nhật Thiên của mình đã bại lộ.
Còn đang nắm chăn nói: "Chớ hoảng sợ, Tiểu Bạch, ngươi một ngày nào đó sẽ vượt qua Yến Phất Quang, hắn cũng không có gì ghê gớm cả."
"Chẳng qua cũng chỉ là đệ nhất nhân của Ly Thiên đại lục mà thôi."
"Ngươi cũng có thể!"
Trong căn phòng to như vậy, bầu không khí bỗng chốc lạnh đi vài phần.
Yến Phất Quang chau mày, cách gương đồng nhìn cảnh tượng trong phòng, biểu tình phức tạp.
Con rồng ngốc này không biết tu sĩ Thành Thánh có thể khuếch tán thần thức ra ngoài sao?
Toàn bộ Thái Thanh Tông, chỉ cần có người há miệng nói chuyện, Yến Phất Quang đều có thể phát hiện ra, chỉ là xem hắn có muốn hay không mà thôi.
Ở thời điểm sự việc phát sinh lúc đó, Yến Phất Quang kỳ thật không nghĩ muốn quan sát tiểu bạch long, dù sao tiểu long này thoạt nhìn vừa ngoan lại vừa nghe lời, vừa nhìn liền thấy không giống kẻ có thể nói ra những lời như này.
Nhưng Yến Phất Quang không nghĩ tới bản thân cũng có lúc nhìn lầm.
Hắn nhớ tới ngày đó Long Hạo bị mang đến, với Bạch Lang khả khả ái ái trước mặt này.
Long Nhật Thiên.
Hóa ra hắn lúc trước thật sự hiểu lầm Long Hạo. Không nghĩ tới đặt ra một cái tên như vậy ...... lại là một nữ hài tử. Lại còn là tiểu đồ đệ tương lai của hắn.
Trên mặt Yến Phất Quang lộ ra vẻ tươi cười.
Cách gương đồng cũng có thể làm cho người rùng mình một cái, nhưng Bạch Lang lại không phát hiện ra, chỉ bỗng nhiên cảm thấy trong phòng giống như trở nên lạnh hơn.
Sau một hồi lăn lộn, không khỏi đánh một cái hắt xì.
Sau đó quấn chặt chăn nhỏ, từ trên giường gian nan bò dậy đóng cửa sổ.
"Thế này tốt hơn rồi."
Bạch Lang vỗ vỗ tay, lầm bầm lầu bầu.
Không chú ý tới gương đồng phía sau sóng gợn chợt lóe rồi biến mất đã trở về an tĩnh.
Một bên khác cùng gương đồng đối ứng, không khí trong điện đông lạnh.
Trong Cô Thiên Kinh Vân Các chỉ còn một mình Yến Phất Quang.
Sau khi kéo cẩn thận lại y phục, hắn hơi mím môi, ánh mắt từ trên gương đồng thu hồi lại, biểu tình rất chi là sâu xa khó lường.
Đệ tử trên đường tiến vào đổi hương mẫn cảm nhận thấy không khí trong điện có chút không đúng. Chỉ có thể lặng lẽ theo sau rèm trướng nhìn một chút.
Liền nghe thấy Phất Quang chân quân bỗng nhiên mở miệng:
"Sinh Lê hương này không tốt, đổi Long Tiên Hương đi."
Long Tiên Hương?
Chân quân ngày thường không phải không thích mùi hương này sao? Sao hôm nay lại......?
Hắn có chút kinh nghi bất định (nội tâm sợ hãi, nghi ngờ, không thể bình tĩnh), không khỏi ngẩng đầu lên, sau khi thấy ánh mắt Phất Quang chân quân cười như không cười, lập tức thu hồi ánh mắt.
Vừa rồi khi Cố Quý nhị vị sư huynh còn ở đây đâu có việc gì, sao bỗng dưng cảm thấy cảm xúc của Phất Quang chân quân lúc này có chút kỳ quái?
Hắn trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không dám nghĩ nhiều, sau khi đổi hương xong thì vội vàng lui ra.
......
Bạch Lang còn chưa biết bản thân vừa lấy tư thế tiểu long tự bạo, đã thay Long Hạo rửa sạch oan khuất.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, nghĩ buổi chiều còn có đại điển bái sư, nàng liền bò dậy chỉnh trang bản thân.
Đến buổi chiều khi sư huynh chuẩn bị điển lễ tới tìm nàng, Bạch Lang đã thu thập xong.
Vị sư huynh kia nhìn Bạch Lang đã chỉnh trang tốt, rất vừa lòng nói: "Phất Quang chân quân lần này cố ý phân phó nói là muốn tổ chức thật long trọng, Bạch sư muội mặc như vậy vừa hợp."
Thân là tiểu sư muội duy nhất của Cô Sơn nhất mạch, toàn bộ Thái Thanh Tông, số lượng nữ đệ tử không nhiều lắm, Bạch Lang mặc trang phục như thế nào cũng thực đáng yêu.
Thấy mặc như vậy không sai, Bạch Lang gật gật đầu: "Vậy chúng ta đi thôi."
Lúc này thời gian đã không còn sớm, vị sư huynh kia thấy Bạch Lang cũng không muốn chậm trễ, trong lòng càng thêm vừa lòng. Quả nhiên, chỉ có sư muội đáng yêu mới có thể thông cảm cho khốn cảnh của bọn họ thời gian không đủ dùng, đã sớm tự chuẩn bị tốt.
Hắn nghĩ như vậy, cảm thấy sư muội vừa đáng yêu vừa hiểu ý người, sau này nên đến nhiều một chút.
Đỡ cho hắn cả ngày bị đám sư huynh tu Vô Tình Đạo mặt lạnh kia làm tức chết.
Hai người mỗi người một tâm tư từ chỗ ở đi đến vân đài của Thái Thanh Tông.
Dọc theo đường đi vị sư huynh kia thấy Bạch Lang trầm mặc, còn mở miệng an ủi: "Sư muội không cần quá mức khẩn trương."
"Phất Quang chân quân tuy rằng rất ít lộ diện trước mặt ngoại nhân, nhưng ở Thái Thanh Tông luôn được sùng kính, đối với đệ tử cũng thập phần hòa ái, cũng không giống ngoại giới đồn đãi vô tình như vậy."
"Ồ, vậy ạ?"
Không giống ngoại giới đồn đãi vô tình như vậy à.
Bạch Lang phục hồi lại tinh thần, lặng lẽ ghi nhớ vào sổ nhỏ.
Đáy lòng đối với tên Yến Phất Quang này càng có chút tò mò.
Đối với người mà trong truyện miêu tả như người trời, Bạch Lang từ lâu đã muốn gặp.
Lúc ban đầu khi biết được cốt truyện, nàng tuy rằng trong lòng phục thua, nhưng cũng có một suy nghĩ, muốn nhìn xem Yến Phất Quang này rốt cuộc so với nàng mạnh hơn ở điểm nào.
Lúc này đột nhiên nghe thấy, không khỏi mở miệng hỏi: "Ngươi gặp qua Phất Quang chân quân người thật rồi sao?"
Bạch Lang ý muốn hỏi, hắn người thật tính cách như thế nào.
Nhưng vị sư huynh kia lại lý giải sai, cho rằng Bạch Lang tò mò diện mạo của Phất Quang chân quân.
Lại nói, đây cũng là vấn đề mà rất nhiều tu sĩ trên đại lục đều tò mò.
Hắn lắc lắc đầu nói: "Ngươi nhìn thấy sẽ biết, không thể nói không thể nói."
"Nhưng tuyệt đối không kém."
Bạch Lang:......
Tính tình mà thôi, còn có cái gì không thể nói?
Chẳng lẽ lại là điều kiêng kị kỳ quái của nhân loại?
Nàng nghĩ như vậy, đành phải đem tò mò về Yến Phất Quang nuốt xuống.
Bắt đầu cùng sư huynh nói về tu vi của Phất Quang chân quân.
Dọc theo đường đi không tự giác đem bản thân so sánh với đối phương.
Cuối cùng ra kết luận là, cho dù Yến Phất Quang lợi hại, nhưng nàng hiện tại đã đột phá sớm hơn trong truyện viết.
Lúc này đây ai thua ai thắng còn chưa chắc chắn nha.
Bạch Lang trên mặt ra vẻ nghiêm túc lắng nghe, trong lòng lại hoàn toàn là một suy nghĩ khác.
Nhưng mọi người đều bị biểu tình của Bạch Lang mê hoặc, cho rằng Bạch Lang thật sự đối với Phất Quang chân quân tôn kính kính yêu vô cùng, trừ vị Yến Phất Quang không lâu trước đây trời xui đất khiến nghe được Bạch Lang ma sói tự bạo (trong trò chơi ma sói, ma sói tự bạo là ma sói tự phát nói ra thân phận của mình).
Hắn ngồi ở trên ghế mây, nhìn xuống Bạch Lang đang nghiêm túc đứng phía dưới, khóe miệng có chút co rút nhỏ đến khó phát hiện.
Nội tâm hắn biết Bạch Lang nói không chừng còn đang mắng hắn đấy.
Chẳng qua, tiểu long này cũng khơi dậy một tia hứng thú của Yến Phất Quang, ánh mắt hắn hơi lóe, nhìn về phía dưới đài.
Đại điển bái sư đã sớm an bài tốt, sau khi các nhân vật trọng yếu đều đã xuất hiện, liền bắt đầu tiến hành.
Cô Sơn nhất mạch đệ tử không nhiều lắm.
Vốn cũng chỉ có Yến Phất Quang với Cố Xuân Lăng thầy trò ba người. Hiện tại thêm một Bạch Lang.
Chưởng môn và Chấp Sơn chân quân ngồi ở một bên vui mừng gật gật đầu.
Khi nghe Cố Xuân Lăng nói lên thông điệp của sư tôn hắn, Yến Phất Quang chậm rãi ngồi thẳng lên.
Bạch Lang vốn đang ở dưới đài, sau một trận quang mang hiện lên, nàng đã bị đám mây mềm mại kéo lên, bay đến phía trên vân đài.
Đây là lần đầu tiên Bạch Lang tiếp xúc với người cấp bậc Thánh Tôn gần như vậy, nội tâm không khỏi có chút thấp thỏm.
Nàng an ủi chính mình, nàng về sau chính là con rồng lợi hại nhất, những người này đều không tính là gì cả. Nghĩ như vậy, nàng lại miễn cưỡng kiềm chế nỗi lòng xuống.
Long Nhật Thiên, bình tĩnh, bình tĩnh.
Một nén nhang thời gian sau.
Bạch Lang hít một hơi thật sâu, tiếp nhận trà trong tay Cố Xuân Lăng.
Nghe thanh âm quỳ gối trên mặt đất.
"Đệ tử Vô Sinh Hải Bạch Lang, bái kiến sư tôn."
Những lời phải nói đều đã diễn tập qua.
Phía dưới muôn vàn đệ tử Thái Thanh Tông đang trừng mắt, nín thở nhìn một màn này.
Ngay cả trên mặt Cố Xuân Lăng cũng lộ ra một tia ý cười.
Phất Quang chân quân biết lúc này không thể đổi ý thu đồ đệ, cũng cười, hơn nữa cười thập phần ý vị thâm thường (sâu xa khó lường).
"Tốt."
Một đạo thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên ở bên tai, như gió phất qua gương mặt.
Bạch Lang lúc kính trà trộm ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy hoa mắt.
Gương mặt Yến Phất Quang tuấn mỹ vô trù, biểu tình cười như không cười.
"Tiểu Bạch, ngươi xác định muốn bái ta làm sư phụ?"
Hắn mắt phượng nhẹ giật, cười rộ lên thật sự có chút hương vị sắc đẹp mê người, Bạch Lang không ngờ Yến Phất Quang lại đẹp như vậy, bị lung lay một chút, lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
......
Đợi đã, loại lời này không thể nói a.
Sau khi nàng thanh tỉnh, thập phần kiên định nói: "Đệ tử xác định."
Dù thế nào đi nữa nàng cũng nhất định phải phi thăng!
"Cũng được, như vậy rất tốt."
Yến Phất Quang duỗi tay tiếp nhận chén trà, ánh mắt mang theo thâm ý nhìn Bạch Lang: "Vi sư rất thưởng thức ngươi...... tiểu bạch long kiên định có mục tiêu như vậy, Tiểu Bạch về sau cần phải cùng vi sư thân cận nhiều hơn mới được."
"Bằng không, vi sư sẽ thương tâm."
Thân cận sao?
Bạch Lang:......
Lời này sao nghe kỳ kỳ.
Nhưng ngoài nàng ra, không có ai cảm thấy Phất Quang chân quân nói có gì kỳ quái.
"Vâng, sư tôn."
Bạch Lang cũng chỉ cho là mình nghĩ nhiều, sau khi kính trà liền đứng dậy, theo lẽ thường chắp tay.
Cũng không chú ý tới ám quang trong mắt Phất Quang chân quân.
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha, rồng chính thức rơi vào ổ sói.
Sư tôn: Vi sư thật sự thực thưởng thức tiểu bạch long ngươi kiên định có mục tiêu như vậy.
Bạch Lang ngốc nghếch: Tuy rằng cảm thấy nơi nào đó có chút không đúng nhưng vẫn tự tin như cũ.
Xem ra ta quả nhiên là thiên mệnh chi long! Ngay cả Yến Phất Quang cũng quỳ gối dưới long bá chi khí của ta !
Ta một đời này biết trước cốt truyện, nghịch thiên sửa mệnh, có lẽ chính là trời cao muốn ta thu phục kẻ địch kiếp trước!
Bạch Lang sau này:...... Mặt thật đau, ta thu hồi những lời này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com