Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20. Hóng gió

Sau giữa trưa, trong phòng súng im lặng, không gian rộng rãi mà tịch mịch, sàn nhà bằng gỗ bóng loáng, sạch sẽ, xa xa nhìn lại, ngoại trừ bia súng ở phía xa, không có thứ gì khác

Nơi này yên tĩnh, một tiếng vang nhỏ nhất cũng có thể nghe thấy

"Ông chủ"

Loren bước lên phía trước mấy bước, cung kính thấp giọng gọi, sợ quấy rầy ông chủ nhưng không thể không làm.

Kim Taehyung không để ý đến hắn, tiếp tục động tác trong tay, đổ đạn ra, lên cò, mở bảo hiểm, động tác phức tạp được anh làm lưu loát, gọn gang:

"Pằng, pằng" vài tiếng giòn vang, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng

Loren nín thở, dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh, mỗi lần nhìn thấy ông chủ luyện súng, anh đều có một loại cảm xúc sùng bái điên cuồng, mỗi một động tác đều hoàn mỹ thần kỳ. Tuy rằng tài nghệ bắn súng của anh ở trên giang hồ không tồi nhưng so với ông chủ của anh cũng làm anh cảm thấy xấu hổ

Sùng bái thì sùng bái nhưng chuyện nên nói cũng nên nói, thu hồi ánh mắt sôi nổi cúi đầu:

"Alert thoát rồi"

Alert, cái tên này thật không biết sống chết, sau khi bị Henry bắt về Thái Lan, thế nhưng lại thẹn quá hóa giận muốn trốn về nước tìm Kim Taehyung báo thù. Một con chó chết chủ cũng muốn đối phó với Kim Taehyung?

Nhưng, thế nhưng cũng rất đáng sợ, chuột bị dồn vào chân tường cũng biết quay đầu lại phản kháng, huống chi là hắn. Dù sao cũng không nên để hắn sống sót, nếu không bước đường cùng trước khi chết phản kích lại sẽ rất đáng sợ

Henry ở Thái Lan vì đáp đền Taehyung đã thuận gió giương thuyền, vốn muốn đem Alert tự mình giao cho anh, kết quả lúc ở vùng biên giới, do sơ sẩy của thuộc hạ dưới quyền đã để hắn chạy thoát

Nghe tin tức như thế, Taehyung cũng không liếc nhìn anh, anh vũng vàng giơ tay lên, cũng không cần ngắm trúng: "Pằng"

Mười phát súng vang lên, tiếng máy móc ở phía trước truyền đến, anh ngẩng đầu lên, là tiếng đạn chạm vào bia, các vòng tròn màu đen đều không nguyên vẹn, chỉ có vòng tròn trung tâm thủng một lỗ lớn, đại biểu 10 phát đạn đều bắn trúng cùng một chỗ, tài bắn súng như vậy thật là cao siêu

"Chỉ sợ hắn lần này chạy trốn sẽ nghĩ muốn trả thù, có muốn tăng cường phương diện an toàn hay không?" Mặc dù bên người ông chủ, ở ngoài sáng còn có hắn, sau lưng còn có cận vệ canh giữ 24h. Nhưng mà nên phòng bị trước vẫn hơn

"Loren"

Bên cạnh, Taehyung nhàn nhạt mở miệng, xốc khăn sạch lên từ từ lau chùi thân súng

"Vâng" Giọng điệu của ông chủ càng bình tĩnh càng khiến người ta sợ hãi

"Cậu đi bên cạnh tôi lâu như vậy, cậu cảm thấy hắn sẽ có cơ hội đó sao?"

"Bẩm, không có"

Một Alert nho nhỏ, đừng bảo là đến gần ông chủ, anh ta chỉ cần xuất hiện trong địa bàn của cậu chủ phạm vi 5 cây số, sớm đã bị anh em giải quyết rồi. Điều hắn lo lắng không phải chuyện này, mà là hắn sợ sau khi hắn thoát khỏi sẽ có ngày phản công trở lại. Kim Taehyung làm việc luôn luôn gọn gàng nhanh nhẹn, cách làm duy nhất đối với kẻ địch chính là nhổ cỏ tận gốc, để cho bọn họ vĩnh viễn không thể trở mình. Nhưng hôm nay, vậy mà ông chủ không hạ lệnh tiếp tục đuổi giết. Dù cho đối thủ có luyện thêm 100 năm nữa cũng không phải là đối thủ của ông chủ bọn họ.

"Chưa?" Khóe miệng cong lên: "Cậu cũng biết là không có, vậy sao còn hỏi?" Ném cái khăn sang một bên, thu súng lục vào bên hông, tốc độ nhanh đến mức khiến cho người ta không nhìn thấy rõ, xoay người đi về phía bên ngoài

Loren nhìn chiếc khăn bị vứt bỏ, chưa điều chỉnh bước chân để đuổi theo cậu chủ, khuôn mặt từ xanh đến đen, tâm trạng phức tạp. Còn có một chuyện, anh không biết nên nói với cậu chủ như thế nào

Một bên là anh kính trọng Taehyung, một bên anh biết ơn tri ngộ của chủ nhân. Hai cha con này đều là người mà anh đã thề trung thành suốt đời, anh chưa bao giờ do dự. Bởi vì đây là lần đầu tiên, mệnh lệnh của chủ nhân vô cùng đáng sợ

"Loren"

Ở cửa phòng súng. Rốt cuộc Taehyung cũng dừng bước. Loren này, bình thường là người trung thành không ăn ở 2 lòng, nhưng hôm nay hắn tựa hồ có chuyện cất giấu trong lòng không dám nói, anh chỉ có thể trực tiếp mở lời

"Ông chủ, chủ nhân điện thoại gọi đến nói trong vòng 2 ngày cậu phải cho phu nhân câu trả lời thỏa đáng về chuyện của tiểu thư" Đây dĩ nhiên không phải là nguyên văn lời thoại của Kim Dojoon, Loren chần chừ một hồi, mới miễn cưỡng nói ra ý tứ trong lời của ông Kim

Nhưng lời này lại thành công khiến cho Taehyung chần chờ một chút, cũng chỉ là một chút mà thôi: "Loren, bảo cậu ấy đến phòng sách gặp tôi" Sau khi nói xong câu đó, Taehyung bước nhanh rời đi

"Vâng"

Jungkook chưa từng bao giờ nghĩ qua, cậu thậm chí có cơ hội tạm thời rời khỏi nhà tù khiến cho cậu hít thở không thông đó

Hôm nay, sáng sớm dì Park đi lên nói cho cậu biết, nói cậu có thể ra ngoài một chuyến, nhưng đến giữa trưa phải trở lại đại trạch

Jungkook không hỏi vì sao người đàn ông ấy lại trở nên tốt bụng để cho cậu có cơ hội hít thở. Nhà, nhất định không thể về được, thật ra, thì cậu cũng không có bao nhiêu mong muốn đi ra ngoài, trời đất bao la, dường như cậu không có chỗ để đi, cũng không có đường để đi

Hơn nữa, còn có hai vệ sĩ đi theo bên người, cho dù cậu có muốn làm gì cũng không được. Bất quá cậu vẫn thay quần áo, dự định ra bên ngoài hóng mát một chút

Ngày đó, sau khi bất tỉnh ở thư phòng, cậu tỉnh lại lần nữa, sắc trời cũng đã dần rối, dì Park chuẩn bị bữa tối mang lên cho cậu

Mà sau ngày hôm đó, người đàn ông đó thế nhưng biến mất trước mặt cậu. Thật tốt, anh ta không có ở đây, hy vọng lần này anh ta ở ngoài lâu một chút. Tốt nhất vĩnh viễn đừng trở về. Cậu cũng có thể cảm thấy nhẹ nhõm được một lúc. Không ở cùng Taehyung một ngày, cậu mới có thể miễn cưỡng bản thân bình tĩnh một chút

"Tôi có thể đi toilet hay không?"

Hai vệ sĩ kia lái xe đến trước cửa một siêu thị cách xa nội thành thì dừng lại, mặt không đổi sắc mời cậu xuống xe, nói cậu có thể ở trong đó nửa giờ, sau đó vẫn đi theo phía sau cậu, không nói lời nào

Thì ra để cậu ra ngoài là muốn cậu tới đây mua đồ sao? Tâm tư của anh ta tại sao lại có thể tinh tế như vậy? Cho dù có, cũng sẽ không đối xử với cậu như thế, không phải sao? Anh hận cậu đến mức ước gì có thề xé xác cậu ra

"Thiếu gia..."

"Tôi sẽ rửa tay, sẽ không làm trễ thời gian, được không?" Jungkook không biết lấy dũng khí ở đâu lại dám nói chuyện với họ, mặc dù trên người họ có cỗ khí lạnh lẽo, nhưng nếu như so với Taehyung, căn bản không tính là gì. Thường thấy dáng vẻ âm trầm đáng sợ của Taehyung, hai người vệ sĩ này ôn hòa hơn nhiều.

Không biết hai vị vệ sĩ kia nếu biết ở trong lòng Jungkook nghĩ bọn họ ôn hòa sẽ nghĩ sao nữa?

"Thiếu gia, mời ở trong đó 2 phút, sau đó ra ngoài" Khẩn cầu tha thiết như vậy, ánh mắt bi thương như vậy, khiến cho hai vệ sĩ rốt cuộc cũng động lòng

Không phải chỉ là một cậu nhóc nhỏ mới 10 mấy tuổi hay sao, dù thế nào cũng trốn không thoát đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com