Chương 32: Người mà tôi yêu
"Anh ấy vẫn chưa dậy sao?"
Từ tối hôm qua Jungkook đã không ăn gì lại còn lốc một đống thứ nước có cồn vào bụng nên bây giờ không chỉ thấy đói mà còn thấy khó chịu, cồn cào.
Jungkook nhăn mặt, cẩn thận cựa người tránh làm người trong lòng cậu thức giấc nhưng nào biết anh đã thức dậy từ lâu. Cảm nhận được Jungkook đang khó chịu ở bụng, Taehyung chợt thả tay đang ôm eo của Jungkook ra áp vào bụng cậu.
Bị hành động của anh làm cho giật mình. Jungkook buông Taehyung ra, trong giây phút hai mắt chạm nhau cậu không ngờ lại thấy được sự dịu dàng của anh.
"Đau sao?"
Jungkook ho khụ một cái, tránh ánh mắt anh, vơ toàn bộ chăn quấn lấy người mình. Cậu quên mất rằng bây giờ cả anh và cậu đều một thứ che thân cũng không có. Do cậu vơ hết chăn mà toàn bộ thân hình khỏe mạnh của Taehyung đều lộ ra hết dưới ánh sáng hắt vào từ cửa sổ.
Taehyung chép miệng cứ thế cả thân trần đứng dậy.
"Em vẫn còn muốn tiếp tục sao?"
"Tôi... không..không....có..."
Nhìn toàn thân và điệu cười của Taehyung, Jungkook lắp bắp không sao nói thành câu. Cậu cụp mắt hét lên.
"Anh mau mặc quần áo vào đi!"
Biết đây không phải lúc để đùa quá trớn, Taehyung cười nhẹ tiến đến trước tủ lấy ra một bộ vest chỉnh tề và một bộ đồ thể thao thoải mái. Vứt bộ thể thao cho Jungkook rồi anh cũng từ từ mặc đồ.
"Tôi phải đi làm rồi không thể cùng em ăn trưa được. Để tôi gọi đồ về cho em. Hôm qua tôi nhận ra em không lái xe đến đây nên tối nay tôi sẽ đưa em về."
"Tôi không muốn về."
Đôi tay đang cài cúc áo của Taehyung dừng lại, anh đưa ánh nhìn đầy phức tạp về phía cậu nhưng không nói gì như đang chờ câu trả lời từ cậu.
"Tôi cảm thấy không thoải mái cho dù đó là nhà tôi. Là nơi tôi sinh ra nhưng tôi luôn cảm thấy bản thân không có giá trị gì trong ngôi nhà đấy cả. Thật sự không muốn quay về." – Jungkook hạ thấp giọng, nỗi buồn tràn ngập hiện rõ trên khuôn mặt.
"Jungkook, tôi...."
"Chúng ta vẫn chưa ly hôn mà." – Jungkook cắt lời anh.
Taehyung mặc nhanh chiếc áo vest vào rồi quay người mở cửa phòng đi ra ngoài. Thấy anh vẫn chưa đồng ý, Jungkook nói vọng ra.
"Nếu anh cảm thấy không thoải mái thì tôi sẽ ngủ ngoài phòng khách."
Anh quay đầu nhìn cậu, gương mặt không rõ biểu cảm.
"Nếu có người gọi nhớ xuống lấy đồ ăn."
Anh dứt câu cũng là lúc tiếng đóng cửa vang lên. Jungkook ngẩn người cứ ngồi nhìn vào cánh cửa đã đóng kia. Cậu vẫn không hiểu, không thể hiểu được hành động của người con trai ấy. Có phải là anh đang muốn chối bỏ thực tại?
***
Tòa án Busan,...
"Thành thật xin lỗi ngài! Tôi có việc đột xuất nên không thể đến tham gia phiên tòa sáng nay. Khiến ngài thất vọng rồi!"
Thẩm phán Han gật gù, lật xem qua lại mấy trang tài liệu trên bàn.
"Thật ra tham gia vào phiên tòa cũng chỉ là để học hỏi thêm thôi. Cậu đã được giao cho vụ nào chưa?"
"Cô ấy nói sau khi gặp ngài sẽ tìm tôi!"
Đôi tay lướt trên tập tài liệu của thẩm phán Han dừng lại. Ông dựa hẳn người ra ghế, nhìn Taehyung đầy nghiêm túc.
"Cơ hội chỉ có một. Cậu cần phải thật cố gắng. Luật sư Hong là người không những đã dày dặn kinh nghiệm mà còn rất nhạy bén. Phải thắng cho bằng được."
Taehyung biết điều đó. Anh biết người mình sắp đối mặt là ai, anh biết đây cũng chính là cơ hội duy nhất, cơ hội sẽ chẳng thể đến lần hai. Nhưng ánh mắt Taehyung nhìn thẩm phán Han vô cùng tự tin nên ông rất hài lòng.
"Ta biết ánh mắt đó." - Ông nói.
"Tôi sẽ không làm ông thất vọng. Xin ông hãy tin tưởng tôi!"
(...)
Taehyung vừa bước ra khỏi cửa đã gặp ngay luật sư Hong.
"Cậu xong việc với ngài ấy rồi chứ?"
"Tôi đang chờ cô đây luật sư Hong."
Luật sư Hong đưa cho Taehyung một tập tài liệu. Phong thái tự tin và nụ cười của cô ta có thể nói đây chính là khí chất của con người chưa từng thua lần nào.
"Cậu Taehyung, không phải vì cậu được sự tín nhiệm của chủ tịch Jeon mà tôi sẽ nương tay. Chúng ta cần phải công bằng trong công việc. Chỉ có những người đủ tài giỏi mới có thể trở thành cánh tay đắc lực của chủ tịch. Cậu không ý kiến chứ?"
Tất nhiên không cần cô ta nói Taehyung cũng hiểu điều đó. Anh cũng không phải kiểu người dựa hơi của kẻ khác để giúp bản thân chuộc lợi.
"Đương nhiên rồi!"
"Phạm nhân đang ở phòng tạm giam. Cậu đọc qua đi rồi có thể tìm cô ta qua thông tin trên tập tài liệu."
"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô!"
Taehyung hơi cúi người tỏ ý cảm ơn rồi rời khỏi. Luật sư Hong nhìn theo bóng anh, khóe môi nở một nụ cười. Cô biết anh giỏi, cô biết anh thông minh, nhưng để có thể qua mặt được cô thì lại phải để xem người kia có bản lĩnh thế nào.
*******
Taehyung về nhà đã là chập tối. Anh như quên mất rằng từ tối qua trong nhà đã xuất hiện thêm một người nữa mà đi thẳng vào phòng ngủ, ngồi vào bàn bắt đầu lật xem từng trang tài liệu một cách cẩn thận.
Có lẽ do quá tập trung mà Taehyung không nghe thấy tiếng nước chảy đều đều trong phòng tắm và Jungkook cũng mặc nhiên không hề biết rằng anh đã về. Cậu tắt nước, quàng đại chiếc khăn tắm quanh hông rồi đi ra ngoài.
Bất chợt thấy người con trai ngồi cắm cúi đọc cái gì đó trên bàn như quên mọi thứ xung quanh, Jungkook có phần không quen. Không ngờ rằng hình ảnh này lại đẹp đến như thế.
"Anh đã ăn tối chưa?" – Jungkook tiến lại, đặt nhẹ tay lên vai anh. Cậu không muốn làm phiền anh nhưng lại nhớ ra hình như cả ngày nay anh chưa ăn gì đã vội vã đi làm.
Taehyung quay người, vừa thấy gương mặt của Jungkook đã ngớ ra như quên mất rằng cậu đang ở đây.
Thoáng thất vọng, Jungkook nhẹ giọng hỏi lại.
"Anh đã ăn chưa?"
Khôi phục lại sự bình thản, Taehyung tiếp tục cúi xuống nhìn tập tài liệu.
"Em đói có thể tự gọi món. Tôi chưa ăn được."
Nghe câu trả lời của anh Jungkook cau mày. Rốt cuộc anh làm gì mà quên ăn như thế. Cậu ngó đầu cố gắng đọc tập tài liệu của anh thì không khỏi ngỡ ngàng.
"Giết người? Anh đang làm nghề gì vậy?"
Bàn tay Taehyung ngừng lại nhưng anh vẫn im lặng.
"Anh không đói sao?"
"..."
"Trưa nay anh chưa ăn gì có đúng không?"
"..."
"Tôi gọi đồ cho cả anh nhé!"
"..."
Thấy Taehyung vẫn một mực im lặng nhìn chằm chằm vào hàng loạt các con chữ mà không thèm trả lời cậu, Jungkook thành ra bực dọc hét lên.
"Kim Taehyung anh bị chó tha mất tai rồi hả?"
"Chết tiệt!"
Chửi thề một tiếng, Taehyung đứng bật dậy, xô đẩy ngã cả ghế, nắm chặt hai bả vai Jungkook, gân xanh trên cổ nổi lên đến đáng sợ.
"Em có thôi việc làm ồn đi được không hả? Em đang muốn trêu đùa với sự nhẫn nhịn của tôi hay sao?"
Jungkook co người vào chẳng hiểu tại sao anh lại vô cớ nổi khùng nên như thế. Nhưng rồi cậu cũng không vừa hét lại: "Chẳng phải là tôi đang lo anh đói hay sao hả?"
Điều chỉnh lại nhịp thở, Taehyung thở dài một tiếng rồi nhận ra phần trên của Jungkook đang ở trần. Ở cổ, ở ngực, ở bụng,... đâu đâu cũng thấy những vết bần, vết đỏ của trận hoang dại buổi sáng để lại. Thả tay ở bả vai cậu ra, anh dịu giọng.
"Em...có đau không?"
Hơi ngớ người nhưng não Jungkook nhanh chóng nhảy số.
"Có."
"Gọi đồ ăn đi! Tôi sẽ giúp em thoa thuốc."
"Anh ấy lại thế rồi." – Jungkook nghĩ.
Rồi đến chính cậu cũng chẳng hiểu sao vòng tay lại ôm lấy cổ anh để hôn. Jungkook chính là đang bị con tim lấn áp mà hành động. Taehyung cũng nhanh chóng ôm lấy cậu nghiêng đầu. Vậy là hai người con trai ấy lại tiếp tục đưa đẩy lưỡi qua khoang miệng của nhau.
Taehyung ôm chặt lấy tấm lưng trần của Jungkook, ép chặt lồng ngực cậu vào lồng ngực mình để cả hai đều có thể nghe rõ hơn nhịp đập con tim nhau. Anh đã biết cơ thể mình không thể lừa dối cậu chi bằng cứ để nó tự làm theo những gì mà nó muốn. Dù cho sau đó có phải hối hận thì ngay bây giờ anh cũng muốn được làm chính mình mà hôn lấy cậu.
Taehyung đưa tay xuống dưới cầm lấy bắp đùi Jungkook nhấc lên rồi cả hai cùng thả nhau xuống giường. Anh nằm đè lên người cậu tiếp tục dùng chiếc lưỡi bỏng rát của mình đi qua từng nơi hõm cổ Jungkook.
Tay Jungkook cũng không thừa thãi mà lần mò đường xuống phía dưới chạm ngay đến nơi đàn ông của anh đang sưng lên qua lớp quần Âu đến hoảng hồn. Chắc anh đang khó chịu lắm, nhưng tại sao lại không có chút cảm nhận rằng là anh sẽ làm tới? Nghĩ dứt, ngay lập tức Jungkook đưa tay vào trong quần cầm lấy thứ sưng to đó của anh nhẹ nhàng nắm bóp.
Hành động của cậu như làm bừng tỉnh tâm thức của Taehyung. Anh dừng lại mọi hoạt động, khẽ cau chặt mày rồi túm lấy bàn tay đang làm càn của cậu giật ra. Giọng nói đã trở nên đặc sệt.
"Đừng làm vậy?"
Jungkook nhăn mặt: "Tại sao chứ?" – Tay cậu định tiếp tục đưa xuống dưới nhưng bị anh mạnh mẽ ngăn lại.
"Em sẽ lại bị tôi làm tổn thương. Tôi không muốn bản thân làm cho người mà tôi yêu phải đau khổ nữa. Vì vậy xin em, dừng lại đi!"
**********
***
*
Hôm nay trời hơi nóng nhỉ? Chúc mọi người đọc vui vẻ nha nha!
Xin động lực vote cmt đi mọi người!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com