Chương 44: Hay tối nay...
Jeon Nam Yin đang yên ổn cầm chiếc katana vung về phía Taehyung, nhưng thay vì né sang bên thì anh vẫn đứng yên, nhếch môi cười.
Thoát!
Mũi kiếm dừng ngay tại yết hầu của Taehyung, lão Jeon lập tức đã phá lên cười: "Cậu không tránh. Rất có trí khí! Không sợ tôi đâm chết cậu hay sao?"
Lão đã thuê người giết anh, cũng có thể vì bất thành mà lần này tự xuống tay nhưng Taehyung biết được rằng lúc này lão sẽ không giết anh vì đơn giản vụ của Jeon Jung Im lại đang nằm trong tay anh. Nếu như vị công tố viên điều tra đột ngột tử mạng thì tất cả sẽ trở nên rắc rối hơn, nếu phía cảnh sát và tòa án nhúm tay sâu vào việc này có khi sẽ động tới hắn.
Kim Taehyung điềm tĩnh gạt mũi kiếm dưới yết hầu của mình ra, trên môi vẫn là nụ cười tự tin.
"Tình nghĩa giữa chúng ta đâu phải một kiếm mà chấm dứt được. Jeon Jung Im sắp ra hầu tòa rồi. Kết thúc vụ án tôi sẽ từ chức và rời khỏi Hàn Quốc. Tôi chỉ cần mười triệu won mỗi tháng. Như thế không phải là đòi hỏi cao chứ ngài Jeon Nam Yin."
Biết được rằng đứa trẻ này đang ngầm ra điều kiện đe dọa mình lão ta cười đắc ý.
"Cháu rể, nếu cháu đã quyết định như thế thì ta đây cũng không miễn cưỡng. Hai đứa ly hôn cũng làm ta hơi bất ngờ. Ta còn tưởng cháu yêu Jungkook của ta bằng cả tính mạng thì ra không phải. Bản chất con người sớm muộn cũng bộc lộ phải không? Tiền vẫn là tất cả."
Lão Jeon cười lớn rồi quay đi tiếp tục tập kiếm. Nhìn lão có thể đoán lão vẫn chưa biết rằng anh đã biết vụ tai nạn trên đường lên Seoul là do lão thuê người làm ra. Để tránh tháng nào cũng phải cống tiền cho anh có lẽ hắn sẽ lần nữa thuê người ám sát anh. Nhất định phải thật cẩn thận.
Nhưng người duy nhất phải cẩn thận liệu có phải chỉ mỗi mình anh hay không? Bây giờ nghĩ lại anh không thể tin việc lão đã nói lão yêu quý Jungkook được. Một con người không nhân tính, đầy thủ đoạn như lão có thể yêu thương một đứa cháu không cùng huyết thống với mình hay sao? Đến con trai ruột lão còn có thể xuống tay vậy thì Jeon Jungkook...
Đứng suy nghĩ một hồi, trong đầu Taehyung xuất hiện một cái tên. Phải rồi chính là người đó.
Lại một lần nữa chiếc katana hướng thẳng về phía anh. Jeon Nam Yin giật tay lại, khẽ nhăn mày: "Cậu còn điều gì muốn nói!"
Có thoáng cứng người, chính anh cũng quên mất rằng mình vẫn đang ở đây nhưng sự tự tin nhanh chóng áp đảo. Taehyung hơi khom người tỏ ra kính cẩn.
"Hẹn gặp ngài tại tòa án nơi mà tôi sẽ đưa con ngài vào tù. Hi vọng lúc đó ngài trên giường bệnh đã có thể đến xem con mình bị kết án."
Biết anh đang chế giễu vở kịch ốm nặng sắp chết của mình những lão ta vẫn gật đầu rồi chào lại anh.
"Không tiễn, công tố Kim Taehyung!"
(...)
Tiếng tút trong điện thoại vừa mới vang lên giây thứ hai người ở đầu giây bên kia đã nhấc máy. Taehyung có thể nghe thấy tiếng nhạc nhẹ qua điện thoại liền biết ngay nơi hắn đang ở.
"Anh đang ở club T của Jung Hoseok phải không? Chờ tôi! Tôi có chuyện muốn nói với anh!"
"Được!" Hắn chỉ trả lời đúng một chữ đã cúp máy.
Khu VIP của club T với ánh sáng vàng nhẹ rải lên ba cốc rượu trên bàn. Hắn và Jung Hoseok đang ngồi đối diện với một người con trai nữa với một sự dè trừng nhất định. Lần đầu tiên hai người được giáp mặt người con trai ẩn danh kia. Thật khó tin khi nhận ra người trên cơ Min Yoongi ẩn danh bao lâu nay lại là người đã quen biết.
Người con trai kia nhấp một chút rượu rồi đặt xuống, vừa mân mê phần miệng cốc vừa lên tiếng.
"Bây giờ không phải lúc nhận người quen. Đống tài liệu kia, đưa tất cả cho Kim Taehyung! Tôi tin đứa trẻ này có thể làm được. Trước đây, tôi nghĩ Taehyung là một vật cản nhưng bây giờ xem ra sự thông minh ấy rất hữu dụng. Hãy gọi cả Jeon Jungkook đến đây sau khi đưa thứ đó cho Kim Taehyung. Một lần và kết thúc hoàn toàn."
...
Vừa bước vào căn phòng VIP mà hắn đã nhắn số cho anh, Taehyung tiến lại ngồi xuống phía đối diện hắn, không một lời chào hỏi, nhìn thẳng mặt hắn.
"Kim Namjoon tại sao lại muốn bảo vệ Jeon Jungkook?"
Hắn bật cười, rót cho Taehyung một cốc rượu. Phong thái rõ ràng chưa có ý định trả lời câu hỏi đó của anh. Kim Namjoon cầm cốc rượu lên nhưng không uống luôn, hắn xoay xoay cho thứ rượu vàng óng bên trong cốc khuấy động.
Taehyung cũng không vội vã. Vừa định uống thứ nước có cồn kia thì điện thoại có thông báo. Thấy dòng thông báo Taehyung không khỏi ngỡ ngàng. Tài khoản của anh vừa được cộng thêm mười triệu won từ luật sư Hong.
Jeon Nam Yin đúng là "nhìn xa trông rộng", hắn đang bồi đắp lòng tin cho anh đây mà. Cứ có tiền quả đúng là đáng tin. Taehyung cười khinh rồi bỏ điện thoại xuống.
Lúc này, Kim Namjoon mới bắt đầu lên tiếng nhưng lại đặt câu hỏi.
"Vậy vì sao Kim Taehyung lại muốn bảo vệ Jeon Jungkook?"
"Tôi yêu em ấy. Chỉ vậy là đủ."
Có hơi bất ngờ vì anh không nghĩ Kim Namjoon lần này đã ngay lập tức gật đầu, hắn lại uống thêm một ngụm rượu nữa: "Tôi muốn đưa cho cậu cái này."
Nói rồi, hắn lấy ra một tập tài liệu đặt lên bàn trước mặt Taehyung.
"Đây là toàn bộ những ghi chép về quỹ đen của BH. Từ việc ông ta vay nợ Min Yoongi 400 triệu won cho đến việc bóc lột sức lao động và những buôn bán trái phép. Còn có cả danh sách những quan chức cấp cao được ông ta dúi tiền mua chuộc. Tôi biết đây là thứ cậu cần, công tố Kim Taehyung!"
Taehyung ngay lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc lật từng trang xem một cách cẩn thận. Tất cả là thật, không những thế còn vô cùng chi tiết. Trong khi Taehyung đang chú tâm vào tập tài liệu, hắn lại nói tiếp.
"Khi cậu có lệnh phán xét BH, hãy đến bộ phận an ninh để thu thập CCTV phòng ông ta. Chắc chắn sẽ có được nhiều thứ."
Dứt câu, hắn đứng dậy, lấy chiếc áo choàng dài phía sau khoác bừa lên tay. Kim Namjoon chẳng phải là cánh tay đắc lực của Jeon Jung Im hay sao? Ông ta tin tưởng hắn đến như thế vậy tại sao hắn lại...
"Tại sao anh lại giúp tôi?" Taehyung lên tiếng.
"Vì tôi muốn bảo vệ Jungkook."
"Tại sao anh lại muốn bảo vệ Jungkook?"
Kim Namjoon xoay người lại đối diện với Taehyung. Hắn vẫn giữ sự bình tĩnh vốn có. Hắn không cười nhưng nét môi vẫn nhếch lên. Chỉ nói đúng hai từ nhưng vô cùng rõ ràng.
"Vì cậu."
...
Phòng VIP 587,...
Dòng tin nhắn không thể ngắn gọn hơn của Jung Hoseok đã đưa Jeon Jungkook đứng trước cửa phòng. Cũng lâu lắm rồi cậu không tụ tập làm một bữa say mèn với Hoseok và Namjoon nên vừa nhận được tin nhắn đã lập tức phi ra khỏi nhà.
Jung Hoseok khá tùy hứng nên phòng tụ họp anh em thường khi ít cố định vì thế mà Jungkook cũng không suy nghĩ gì nhiều, lập tức đẩy cửa đi vào. Còn chưa nhìn thấy cái gì trong phòng đã to giọng.
"Jeon ăn chơi đến rồi đây! Hôm nay có say cũng không được về! Kiếm vài thú vui để kiếp sau thoát đời thái giám nào! Anh em đâu...đâu..."
Đập ngay vào mắt Jungkook là gương mặt vô cùng khó coi của Taehyung, anh đang dùng cả cơ thể để thể hiện sự không hài lòng về những câu vừa rồi của cậu. Môi anh mím lại thành một đường thẳng, còn hàng lông mày đã bị nhíu đến đổ xô vào nhau.
Jungkook thì khỏi nói cũng biết cậu sốc đến mức nào. Tay đang giơ lên không trung cũng cứng đờ chẳng hạ nổi xuống, còn miệng đang há cũng không ngậm lại được, vi khuẩn nhìn thấy cũng tự nhiên lao vào mà không sợ bị cậu đớp trúng.
"Kiếp sau em sẽ làm thái giám?"
Taehyung gấp tập tài liệu lại đặt ngay ngắn sang một bên nhìn Jungkook từ đầu đến chân. Cái bộ dạng buồn cười của cậu thật sự giúp anh thở phào. Thật may là cậu vẫn ổn. Nếu như gặp cậu trong trạng thái đau khổ thì anh không biết được rằng bản thân mình sẽ hành động ra sao.
Phải đến hai phút sau tay Jungkook mới hạ xuống được. Cậu tiến lại ngồi đối diện anh.
"Tại sao anh lại ở đây?"
Vì biết đây là nơi yêu thích của Jungkook cũng là nơi tụ tập của nhóm cậu nên Taehyung không thấy lạ. Anh đứng dậy, chỉnh lại bộ trang phục, cầm lấy tập tài liệu trên bàn, bước khỏi khu vực kia hướng về phía cửa.
"Cũng như em, đến giải khuây thôi. Không phiền nữa. Chào em!"
Jungkook không nhìn anh, cầm lấy cốc rượu mà anh mới uống rồi cũng uống luôn phần rượu còn lại trong cốc.
"Anh đến đây giải khuây với ai vậy? Rõ ràng có hai cốc rượu trên bàn. Anh không phải người rảnh rỗi đến mức tự đi qua đi lại hai bên để uống đó chứ?"
"Đó không phải việc của em." Taehyung cũng không hề quay đầu lại.
"Tôi hi vọng cốc rượu này là rượu thừa của anh. Nếu như uống nhầm cốc của người bạn đã nhậu cùng anh thì thật thất lễ quá! Thà rằng thưởng thức nước bọt của chồng cũ còn hơn là thứ nước bẩn thỉu từ miệng của kẻ khác."
Anh phía cửa nghe rõ giọng điệu và tiếng cười khinh bỉ của cậu. Jungkook đặt cốc rượu xuống đứng dậy tiến dần về phía anh. Gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở nóng ran của cậu đang phả vào phía sau gáy.
"Hay tối nay anh ở lại đây chơi đùa với tôi đi!"
*****************
***
*
Mọi người đọc xong cho Nghi động lực đi nào! Mấy nay cực quá!! hiuhiu! Vote và cmt cho tui nhoa nhoa!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com