Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Nếu yêu nhau sẽ là sai lầm..

Taehyung bật cười thả Jungkook ra, cởi chiếc comple bên ngoài rồi đi đến lấy tạp giề quay lại phía cậu.

"Buộc nó cho tôi!"

Jungkook ngoan ngoãn nghe theo. Anh sắn tay áo lên, nhìn cậu nhếch mày.

"Cậu có thể nhìn để học tập."

Quả đúng khi Taehyung nấu ăn lực sát thương vô cùng mạnh. Người ta có nói con trai khi tập trung làm việc cũng rất quyến rũ, nhưng Jungkook lại chưa được chiêm ngưỡng điều đó từ anh. Cậu cứ thế chăm chú nhìn.

Nhũ quan của anh vô cùng hoàn hảo, đôi mắt tuy sắc lạnh nhưng vẫn có lúc ấm áp, chiếc mũi cao trượt thẳng xuống bờ môi bỏng rát của anh. Bất chợt, đầu Jungkook lại trở lên phức tạp: "Đôi môi ấy thật nóng bỏng. Tuy có hơi thô nhưng khi hôn lại rất dễ chịu. Đó là nụ hôn đầu của mình mà sao lại dễ dàng để anh ta cướp mất như thế. Không lẽ mày thật sự thích anh ta rồi sao?"

"Sao lại nhìn tôi như thế? Cậu tiếc hả?"

"Tiếc gì?" - Jungkook ngây thơ không nhận ra ý cười trong giọng điệu của Taehyung.

"Tiếc nụ hôn hụt vừa rồi. Hay bây giờ tôi bù cho cậu." - Anh buông đũa kéo tay cậu lại sát người mình.

Jungkook thật sự ngỡ ngàng chỉ còn biết mở to mắt nhìn đôi môi kia mỗi lúc càng gần mình. Trong đầu loé lên ý nghĩ điên rồ: "Dù sao cũng đã hôn hai lần rồi. Hơn nữa hai lần trước đều không trọn vẹn hay lần này.."

Cậu túm lấy một mảng áo phía sau của Taehyung nắm chặt, làm liều nhắm mắt lại. 3 giây, 4 giây, 5 giây.. vẫn không cảm nhận được hơi thở của anh. Jungkook mở mắt thấy Taehyung đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu, nhưng kì lạ lại không hề có ý giễu cợt. Taehyung đưa tay búng lên trán Jungkook.

"Anh..anh làm gì vậy? Đau." - Cậu đưa tay lên xoa trán, nhăn mặt.

"Đồ ngốc! Đừng thích tôi. Cậu sẽ đau đấy."

Buông Jungkook vẫn đang ngẩn người nhìn mình ra, Taehyung đi dọn cơm, rồi kêu cậu ngồi xuống.

"Cậu ăn đi! Tôi ăn rồi." - Taehyung tóm lấy áo, thoải mái vắt lên tay, rồi đi lên phòng.

Anh nấu rất ngon. Đúng, nhưng cậu lại không cảm nhận được một chút hương vị nào sau khi nghe anh nói câu đó. "Tại sao chứ? Liệu mình đã quên điều gì hay sao? Trước đó mình đâu quen Kim Taehyung làm sao anh ấy lại hận mình đến thế. Sẽ đau sao? Nhưng hình như tôi đã thích anh mất rồi.."

***

"Jungkook con ở bên đấy sao rồi?"

"Bố cũng quan tâm con hay sao?" - Jungkook nhạt lời lên tiếng.

"Con là con của ta cơ mà. Ta không biết con đã dùng cách gì nhưng Kim Taehyung đã hủy dự án mua lại cổ phần của Hanyang rồi. Con làm tốt lắm. Nhưng không có nghĩa là Hanyang không thể rơi vào tay Kim Taehyung. Đừng để Hanyang sụp đổ Jungkook, đó là tất cả những gì mẹ con để lại cho chúng ta."

"Bố đừng nói nữa con mệt rồi. Con đi ngủ đây."

"Được rồi. Chúng ta nói chuyện sau."

Cúp máy Jungkook mệt mỏi lê bước lên cầu thang: "Lý do mình không thích những việc thế này đây. Không thể yên ổn nổi mà."

***

"Taehyung nói cậu ấy đang lên một kế hoạch giết người. Và có vẻ như cậu biết điều đó!" - Jimin đứng trước Hoseok đang ngồi phòng tầng trên của club A uống Ballantinel.

"Cậu mới đến sao? Ngồi xuống đi!"

"Hừm! Quả đúng là vậy chỉ có mình tôi là không biết." - Jimin cười nhạt, quay đi.

"Jimin!" - Thấy cậu có ý định rời đi luôn Hoseok đứng bật dậy: "Chúng ta cần nói chuyện về việc này!"

"Không phải cả hai người đều không muốn cho tôi biết hay sao? Đừng cố giải thích gì cả. Có lẽ bạn của Taehyung chỉ có mình cậu thôi!"

"Jimin, cậu ngồi xuống đã. Là Taehyung sợ cậu sẽ không thể tin được nên mới không nói ra. Nhưng tôi nghĩ nếu cậu biết cậu sẽ giúp được cậu ấy. Taehyung đã lún vào sự thù hận quá sâu rồi. Nếu không ngăn cản tôi sợ Taehyung sẽ gặp nguy hiểm."

Nghe dứt câu, trong lòng Jimin thật sự hỗn loạn, quay người lại nhìn Hoseok: "Cậu nói gì? Taehyung gặp nguy hiểm?"

"Cậu ngồi xuống đi! Đây là chuyện của 11 năm trước..."

***

Jungkook mở cửa phòng ngủ không ngờ anh vẫn đang nằm trên giường đọc sách. Cậu ngần ngại đi tới.

"Anh vẫn còn đọc sách à? Mm... Tôi buồn ngủ rồi."

Taehyung nhìn Jungkook, hiểu cậu đang nghĩ gì. Cậu đâu biết tối nào cậu cũng dụi đầu vào ngực anh ngủ. Chỉ đến khi Jungkook ngủ sâu rồi Taehyung mới rời đi. Anh nhìn sang chỗ giường bên cạnh.

"Cậu lại đây."

"Hả?" - Jungkook mở to mắt.

"Đến đây đi! Không phải cậu buồn ngủ rồi hay sao?"

Jungkook cắn răng đi lại giường, lật chăn nằm xuống cạnh Taehyung. Cậu nằm quay lưng về phía anh, lẩm bẩm: "Anh chiếm diện tích thật đấy. Người đã to còn nằm giữa cái giường"

Taehyung nghe thấy không mấy bận tâm, anh bỏ quyển sách lên bàn rồi nằm xuống. Jungkook cảm nhận được hơi ấm mỗi lúc càng tiến lại gần, thì tim đập thình thịch. Taehyung đưa tay ôm lấy eo Jungkook áp sát vào người mình. Cả người cậu nóng lên, cầm lấy tay Taehyung muốn kéo ra thì vòng tay anh lại càng siết chặt. Hơi thở nam tính của anh phả vào gáy cậu khiến cả người Jungkook khẽ run lên.

"Đừng động đậy. Nằm yên như thế đi!" - Anh tự nhiên áp mặt lên cổ cậu, nhắm mắt ngủ.

Jungkook tuy có hơi không quen nhưng lại cảm thấy vô cùng dễ chịu, mùi hương riêng biệt của Taehyung nhè nhẹ toả ra bao lấy cả người giúp đầu cậu dãn ra chìm dần vào giấc ngủ.

***

"Có một chuyện như vậy sao?" - Jimin đa nghi hỏi lại.

Hoseok lắc đầu, giọng trở lên chua xót: "Tôi không thể tưởng tượng nổi Taehyung đã phải chịu sự đau khổ, dằn vặt đến mức nào. Nhưng lựa chọn lần này của Taehyung là sai lầm. Jeon Jungkook không thể chết được. Tôi biết Taehyung sợ điều gì nếu như đứa trẻ đó còn sống và nhớ lại. Nhưng không được."

Mắt Jimin đã đỏ hoe, hít thật sâu rồi thở ra đầy nặng nhọc: "Taehyung không phải người như thế! Cậu ấy sẽ không làm vậy!"

"Cậu không chắc điều đó có phải không?"

Nghe câu hỏi của Hoseok, Jimin chỉ có thể lắc đầu im lặng.

"Vì vậy, chúng ta cần dùng đứa trẻ đó để cản Taehyung lại." - Hoseok quả quyết.

"Jeon Jungkook!"

***

Jungkook tỉnh dậy từ rất sớm. Vừa mở mắt, cả gương mặt thanh tú của Taehyung ngay trên trán cậu, anh vẫn đang ngủ. Không hiểu sao tư thế ngủ đã thay đổi. Cậu quay mặt đối diện với anh nữa mà ôm lấy eo anh, anh cũng ôm lấy eo cậu. Có lẽ  Jungkook đã ngủ quá ngon nên dậy sớm hơn cả Taehyung.

Trong lòng tràn ngập lên một cảm giác ấm áp lạ thường. Cậu đưa tay lên chạm nhẹ vào chân mày anh: " Tại sao lại không được? Tại sao tôi với anh lại không thể yêu nhau? Vì anh hận tôi sao?"

"Vì chúng ta ở hai thái cực khác nhau. Nếu yêu nhau sẽ là sai lầm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com