Chương CLXXII: Bóng tối
Mặt trời phía trời Tây dần biến mất sau những ụ mây dày một ngày cuối thu, lá Phong đỏ thẫm lả tả buông lơi theo từng đợt gió rít qua bên tai tưởng chừng là bức màn thưa khuất cả tầm mắt. Cầm chặt lấy dây cương to bản dưới áp lực khổng lồ đang như muốn đứt ra, Khưu Phi dán mắt vào con đường khúc khuỷu trước mặt, không quên rằng phía sau mình bấy giờ là bao nhiêu kẻ đang hùng hục đuổi theo, tranh thủ từng phút từng giây lấy mạng mình. Nhưng, hắn vốn không có ý định cảm tử như vậy.
Lựa chọn một mình rời đi cùng chỉ nhằm tranh thủ chút thời gian cho nhóm Văn Lý an toàn rời đi trước, vị thủ lĩnh trẻ tuổi sớm đã có suy tính cho riêng mình. Chỉ một chút nữa, mọi thứ sẽ là vừa vặn. Bánh xe lọc cọc băng trên con đường núi ngập trùng, khúc khuỷu đổ xuống một mảng rừng thưa vẫn còn xen lẫn mấy tán lá xanh um. Không khó để Khưu Phi nhận ra nơi này. Nó chính là nơi mà nhiều năm về trước, hắn cùng Kiều Nhất Phàm đã trải qua những buổi huấn luyện đầy khắc nghiệt từ người cha khi ấy vẫn còn là mặt trời của Gia Thế. Bây giờ đã vào độ cuối thu, dẫu tuyết chưa rơi nhưng cái lạnh lẽo thê lương của mùa đông đã nương theo từng trận gió mà chầm chậm xâm nhập vào mảnh đất này, làm người ta không khỏi ngẩn ngơ nhận ra một năm dài đằng đẵng cứ thế mà lại sắp sửa qua đi. Mười hai tháng vừa qua có lẽ là quãng thời gian mà cả đời, chàng trai ấy cũng chẳng thể dám quên. Chỉ trong một thời gian ngắn, mọi thứ tươi đẹp mà hắn tưởng đâu sẽ mãi trường tồn đã hoá thành cát bụi. Buộc phải rời xa những người thân yêu nhất, trải qua cảm giác đau thấu xương vì bị phản bội, trơ mắt nhìn từng cái chết đến với những ai bảo vệ mình, hết thảy bi kịch ấy nếu đổi lại là hơn một năm trước chính Khưu Phi cũng chẳng tài nào ngờ đến.
Nhưng hết thảy đều đã thật sự xảy ra, mọi thứ chỉ tựa như giấc mộng chẳng ai ngờ đến để rồi giờ đây, khi lần nữa lại đối diện với chốn xưa giờ đã mất đi phần nào dáng vẻ trong ký ức, lòng hắn lại dâng lên cảm giác xốn xang đầy hoài niệm. Hóa ra, hết thảy đều đã chỉ còn trong những miền ký ức và giờ không phải là lúc để bản thân lạc về ngày tháng tươi đẹp ấy. Hít một hơi sâu để bình ổn lại tâm trạng, Khưu Phi cẩn thận đợi đến góc cua thích hợp lấy từ trong túi ra một quả lựu đạn nhỏ vừa bằng một nắm tay. Đây là thứ mà hắn đã xin được từ chỗ Văn Lý trước khi họ tách nhau, đồng thời cũng là chìa khóa quan trọng trong kế hoạch đào thoát đã được hắn chuẩn bị ngay giữa cuộc chiến.
"Đến đây là được rồi."
Khưu Phi thoáng nghĩ, không chút chần chừ rút chốt khóa an toàn rồi lao mình khỏi chiếc xe đang theo quán tính mà đổ xuống chân núi. Vì đã sớm chuẩn nên ngay khi rời khỏi thứ đang chuẩn bị phát nổ kia nên gần như lập tức, hắn đã nương mình theo vách núi với lớp dây leo và cỏ khô mọc lởm chởm mà trượt xuống, không quên dùng số pháo hiệu đã chuẩn bị sẵn báo hiệu cho nhóm Văn Lý. Đương nhiên, cảm giác cơ thể bị chà xát trên mặt đất với đủ thứ từ sỏi đá tới dây gai cùng với tốc độ ấy không hề là cảm giác dễ chịu gì. Nếu không phải vì chiến giáp trên người là trang bị Bạc được nhà nghiên cứu mà Gia Thế tự hào nhất đích thân đặc chế cho thái tử, Khưu Phi cũng chưa chắc mình sẽ an toàn đáp xuống mặt đất lần nữa. Sau mấy giây đầu tiên hoàn toàn mất đi sự chủ động, hắn cuối cùng cũng tìm được một sợi dây leo đủ lớn để tạm bám vào trên vách núi cheo leo.
Chỉ là, chàng trai với mái đầu màu lá Phong không thể ngờ được trước khi mình có thể rời khỏi chiếc xe chở tài liệu sắp biến thành một mồi lửa khổng lồ ấy, trên đỉnh đầu đã xuất hiện một kẻ theo chức nghiệp Ma Đạo Học Giả. Đợi đến khi bóng của chiếc chổi kia rơi vào đáy mắt màu Ruby sắc sảo, hắn đã chẳng kịp làm gì đại chiêu Mưa Axit của đối thủ. Dẫu cho ngay sau đó, gã ấy cũng đã bị xung lực của vụ nổ mà mất thăng bằng ngã xuống, những hạt nước li ti mang theo chất ăn mòn kia vẫn đã rơi xuống người Khưu Phi. Axit dội lên cơ thể, sự ăn mòn lập tức xảy ra. Chiến giáp Bạc có chỉ số phòng thủ cực cao đối với đòn tấn công này vốn không có chút xây xác nào. Nhưng không may thay vì đòn tấn công ấy quá đột ngột, chàng trai trẻ đã không kịp phản ứng mà một lượng Axit rơi thẳng vào mắt mình.
Theo một tiếng kêu xé họng, chất lỏng vừa rơi vào võng mạc lập tức vang lên một tiếng xèo như thịt da bị nướng chín, sự ăn mòn lập tức xảy tới như hàng vạn con côn trùng thi nhau cắn xé mọi thứ nằm trong hốc mắt. Mọi thứ trước mặt đều trở nên mờ đi, đôi mắt trở nên tối sầm và đau nhức như bị vô số mũi kim đâm vào Cảm giác đau đớn khủng khiếp bất thình lình ập đến đã gần như khiến Khưu Phi ngã khuỵu ngay tức khắc. Giáp trụ biến mất. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, bàn tay kia đã buông khỏi sợi dây leo to bản, để cả cơ thể cứ vậy mà trượt dài trên vách núi với lởm chởm vô số đất đá cây cỏ, lăn dài cho đến khi cả người đập xuống nền đất bằng phẳng phía chân núi.
Khưu Phi đã mất đi ý thức.
Chẳng rõ bao lâu đã trôi qua, khi bóng tối của một đêm thu đã chầm chậm như một con mãng xà nuốt chửng từng ngóc ngách trong cánh rừng hoang vắng, cái lạnh lẽo của đêm cuối thu chầm chậm xâm nhập vào xương cốt, khiến người ta không khỏi rùng mình, chàng trai trẻ mới lại tỉnh lại sau cơn xung chấn vừa qua. Mùi cỏ khô hoà lẫn với cái mát lạnh của sương đêm lại pha thêm sự tanh tưởi của máu tươi tạo thành một thứ hương vị làm hắn buồn nôn. Dẫu cho, dù có muốn thì cơ thể đã không được ăn gì hơn nửa ngày qua cũng sẽ không thể nhổ ra thứ gì.
Mất vài phút để sắp xếp lại những gì còn lưu trữ trong ký ức, lục lọi trong mớ lộn xộn ấy một đáp án thích hợp, Khưu Phi cố nhích người ra khỏi lớp lá phong đỏ sẫm đang phủ lên người. Hắn không phải là kẻ ngu ngốc tới mức nằm yên chờ chết, càng chẳng là dạng người sẽ hoảng loạn đến mất đi lý trí trong nghịch cảnh bất ngờ. Dẫu sao, đây cũng chẳng còn là lần đầu tiên những điều ấy đến với chàng trai này. Hít một hơi thật sâu, cố nén lại tiếng rên rỉ vì đau đớn khi cố cử động, hắn cũng chật vật đứng dậy, lần mò trong bóng tối dựa vào một thân cây gần đó rồi mới cẩn thận cơ thể mình. May mắn là dù phải lăn xuống sườn núi từ khoảng cách xa như vậy nhưng xương cốt của chàng trai trẻ chưa có dấu hiệu chấn thương nào quá nặng. Trừ việc các phần cơ bị va đập mà bị bầm, đôi chỗ trên người bị cành cây hoặc những mảnh đá cứa chảy máu ra, Khưu Phi gần như nguyên vẹn. Hoặc ít nhất, đó là điều hắn mong muốn.
Cơn đau khủng khiếp ở hai hốc mắt cùng với việc hết thảy không gian đều biến thành một mảng tối sầm rất nhanh đã nhắc nhở cho chàng trai trẻ nhớ lại thứ đã khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh bấy giờ.
À không phải là do màn đêm như hũ nút.
Thế giới trước đôi mắt này đã hoàn toàn hoá thành một màu đen.
Mưa Axit là một chiêu thức khá phổ biến với các Ma Đạo Học Giả, Khưu Phi đã từng phải đối chiến qua vài lần mà vẫn bình an vô sự. Không may thay, hoàn cảnh chiều nay đã không cho phép hắn lại làm điều đó một lần nữa. Không giống như chức nghiệp đã được Ma Thuật Sư Vương Kiệt Hy đem đến thời kỳ cực thịnh nhất, Chiến Pháp Sư vốn không có khả năng bay lượn trên không. Trong hoàn cảnh treo mình trên vách núi chỉ vừa nắm vào một sợi dây leo để tránh bản thân rơi thẳng xuống vực, Khưu Phi không có đủ thời gian và phản xạ để chống lại một đòn tấn công bất ngờ như vậy.
Chỉ một phút sơ sẩy, đôi mắt cứ vậy mà bị hủy hoại.
Cảm giác đau đớn về mặt thể xác vốn chẳng thể sánh bằng nỗi bất an khi con người ta lạc vào trong cái bóng tối đang bủa vây cả tầm mắt và tâm trí. Không một lần mất đi toàn bộ ánh sáng, nào ai có thể hiểu được sự bất lực lẫn sợ hãi khi chẳng còn có thể nhìn thấy thế giới xung quanh. Chỉ một trận gió thoảng qua những thân cây dần trơ trọi, một cành khô bị gót chân dẫm phải, bất kỳ thanh âm nào vang lên trong không gian tối tăm ấy đều như một hồi chuông báo tử, khiến họ ngỡ rằng bản thân là một con mồi béo bở rơi vào cạm bẫy của thời kẻ thù. Cảm giác nặng nề và ngột ngạt ấy, tưởng chừng đang từng chút bóp nghẹt lấy sự tỉnh táo còn sót lại trên người mà máu tươi đã thấm đẫm một thường phục mang một sắc trắng tự tuyết ngày đông. Bằng lý trí của mình, Khưu Phi biết tình trạng của mình chỉ là tạm thời. Các Dược Sư như Uyển Vân hoàn toàn có thể dùng ma pháp để phục hồi lại thị lực chỉ trong từ bảy đến mười ngày. Phân loại các vết thương chí mạng và có thể chữa trị là thứ bất cứ học viên nào ở học viện hoàng gia cũng phải nắm rõ từ những năm học đầu tiên, người luôn có yêu cầu cao như hắn đương nhiên hiểu rõ. Nhưng dù có thế, đột ngột rơi vào hoàn cảnh như hắn hiện tại, dù có là kẻ cứng đầu nhất cũng không thể nào tâm tĩnh như mặt hồ thu.
Mất đi ánh sáng hoàn toàn trong chớp mắt, Khưu Phi chỉ có thể dựa vào sương lạnh đọng trên cành lá mà ước chừng bây giờ đã là lúc mặt trời lặn, màn đêm đang phủ bóng xuống thế gian. Không có cách nào phản kháng lại hoàn cảnh nghiệt ngã, hắn buộc bản thân phải tỉnh táo tiếp tục lần mò bước đi trong vô định, tìm tới nguồn nước hoặc ít nhất là gặp được ai đó. Trong sự đặc quánh của bóng tối, từng bước chân đặt xuống chẳng khác gì dạo chơi giữa hai cánh cửa sinh tử của đời người. Vấp ngã sóng soài trên mặt đất tràn ngập cỏ khô, đầu đập vào những thân cổ thụ đến đau rát, mùi máu ngày một ngập trong khoang miệng và sống mũi đầy tanh tưởi. Nhưng, hết thảy chúng đều không phải là điều Khưu Phi bận tâm nhất lúc bấy giờ.
Chàng thủ lĩnh trẻ tuổi chỉ lo cho những người đã đồng hành cùng mình. Nếu thật sự bên ngoài trời đã là buổi tối, vì sao nhóm Văn Lý, Uyển Vân, Hạ Trọng Thiên vẫn chưa tìm đến đây? Pháo hiệu đã được phóng lên trời, dựa theo sự hiểu biết của bản thân về đồng đội, họ đáng lẽ cũng phải tìm đến khu vực này và tìm ra tung tích mình từ lâu mới đúng. Vậy thì vì lý do gì? Chẳng lẽ, bản thân đã tính toán sai và toàn bộ nhóm của họ đã bị đẩy vào tình huống nguy hiểm chẳng thể vãn hồi?
Suy đoán ấy phút chốc làm Khưu Phi không khỏi ớn lạnh mà loạng choạng suýt ngã. Vất vả lắm mới nắm lấy được một cành cây gần đó để miễn cưỡng giữ lại thăng bằng, chàng trai với mái tóc màu lá Phong đỏ thẫm không khỏi buông xuống từng đợt thở dốc đầy mệt nhọc. Sau những gì đã xảy ra, hắn không sợ cái chết sẽ đến với mình bằng việc đồng đội xung quanh lại phải từ bỏ mạng sống vì mình. Họ không cần phải như vậy, ngàn vạn lần không nên.
Chẳng rõ từ khi nào, những chiếc lá còn xanh hiếm hoi giữa khu rừng dần trơ trụi vốn nằm trong lòng bàn tay đẹp đẽ ấy đã bị vò nát. Mùi hương thanh mát mà quen thuộc của loại cây ấy nhẹ nhàng tỏa ra, thấm đẫm vào làn da đã nhuộm đẫm sương đêm lạnh lẽo, nhắc nhở chàng trai ấy về những ngày xưa cũ. Thuở mà bản thân vẫn còn kề bên người cha đáng kính, gặp gỡ được một chàng trai ngoại quốc tỉ mỉ lại dịu dàng, cẩn thận lấy từng đoá hoa Sơn Trà làm túi thơm.
Kiều Nhất Phàm.
Chẳng rõ từ khi nào, cái tên ấy đã trở thành một phần đặc biệt trong cuộc sống tưởng chừng đã được định sẵn của vị thái tử tôn quý. Xa cách rồi lại tái ngộ, chàng trai ấy chậm rãi bước vào thế giới của Khưu Phi, ở lại trong con tim nóng đỏ bên trong lồng ngực một cách thầm lặng chẳng một ai hay biết. Để rồi khi hắn nhận ra, sự tồn tại ấy đã là thứ mà bản thân trân quý đến chẳng nỡ buông tay dù chỉ là trong khoảnh khắc. Ấy vậy mà chớp mắt một cái, hai người đã chia lìa được gần một năm. Mười tháng xa cách dài đằng đẵng tưởng chừng đã hàng vạn lần vật đổi sao dời, vũ trụ bên ngoài cứ vậy mà bắt đầu những hành trình mới. Mang theo niềm tin nhỏ nhoi rằng ở đâu đó ngoài kia người mình yêu thương thề nguyện cả đời vẫn đang cùng ngắm nhìn bầu trời trên cao, hắn đã tiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn.
"Soạt"
Chợt, một thanh âm đột ngột vang lên, khẽ khàng tựa hồ hòa cùng với làn gió vừa vút qua hàng cây trong cánh từng mà đôi chân này đang lạc lối. Có lẽ vì đôi mắt đã chẳng còn khả năng trông thấy ánh sáng nên giờ đây, thính lực của chàng trai trẻ đã tăng lên một cách rõ rệt. Nếu không, chính hắn cũng không chắc liệu mình có phát hiện ra thứ rung động nhỏ bé ấy giữa hàng vạn âm thanh xào xạc từ cành lá cùng tiếng râm rang của những loài côn trùng gọi nhau trong đêm tối. Người có thể che giấu hành tung khéo léo đến vậy nhất định không phải là tay mơ. Và cho dù có cố ẩn giấu sự hiện diện của ma pháp đi chăng nữa, Khưu Phi vẫn có thể mơ hồ nhận ra sự tồn tại của nó ẩn hiện giữa những cành lá đang đung đưa.
Đương nhiên, người này sẽ không phải là thành viên trong đoàn hộ tống của họ nếu không sớm đã lên tiếng gọi hắn về phía mình.
Là đám người vừa nãy lại phái sát thủ đến hạ thủ với mình sao?
Đáp án ấy dường như đã quá rõ ràng, đương lúc Khưu Phi cũng muốn biết được tung tích của nhóm người Văn Lý và Uyển Vân, có kẻ đến thật đúng lúc. Xoay mũi Huyền Tiễn bén ngọt một màu trăng sáng trong đêm đen, chàng Chiến Pháp Sư trẻ tuổi lập tức lách người ra khỏi vị trí ban đầu, nhắm thẳng tới nơi mà bản thân cảm nhận được sự hiện diện mờ nhạt của ma lực. Một đòn Phục Long Tường Thiên đâm tới, mang theo uy lực khổng lồ tưởng chừng như chẻ nửa cả mảng rừng rộng lớn. Trong tiếng gió gào thét, hắn có thể nghe rõ tiếng kiếm rời vỏ xao động vô cùng dứt khoát. Nhưng rồi sau đó đã chẳng có bất kỳ điều gì xảy ra. Mũi chiến mâu cứ vậy mà đâm thẳng vào cơ thể máu thịt mà chẳng hề gặp chút phản kháng nào dù là nhỏ nhất. Đợi đến khi máu tươi ẩm ướt hắt lên gương mặt của Chiến Pháp Sư trẻ tuổi, một thanh âm yếu ớt nhưng đầy dịu dàng và quá đỗi thân quen đã bất chợt rơi vào tai hắn.
"Khưu Phi ... Tạ ơn trời ... Thật sự là anh."
----
P/s 1: Chà, hôm nay là một ngày không được tốt đẹp lắm của tôi. CHương này cũng khá là nặng nề nữa nên thật sự end hơi lâu. Mãi mới cho hai đứa gặp nhau mà lạ lắm =)))
P/s 2: Phấn đấu 500k nà oooooooooo!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com