Chương CXLIX: Làn nước sông lạnh lẽo
Cái rét buốt nuốt chửng không gian, ánh hoàng hôn ngày đông đỏ tía phía đằng xa yếu ớt từng chút nhòe dần trong làn nước lạnh lẽo. Cái lạnh căng cứng trong cuốn phổi, như làm đóng băng từng mạch máu, thấm vào xương tủy rồi xộc thẳng lên đại não tựa hồ làm tê liệt toàn bộ một con người. Giữa hiểm cảnh đó, chỉ có bản năng sinh tồn là thứ giúp cho Khưu Phi có thể nhớ mà chới với giữa làn nước lạnh giá, cố gắng kiếm tìm hơi thở đứt quãng giữa thứ không gian chết chóc đặc quánh và làn nước lạnh lẽo như hàng vạn cánh tay kéo mình rơi xuống. Trong cái bóng tối và nhiệt độ rơi xuống âm hàng chục độ đầy đáng sợ đó, bàn tay nắm lấy Kiều Nhất Phàm chưa một lần dám nơi lỏng ra dẫu chỉ vài giây ngắn ngủi. Chàng trẻ vẫn nhớ rằng, người mình yêu đã kiệt sức đến thế nào trong bao ngày trốn chạy, rằng vết thương ở bả vai vẫn chưa được chữa lành sẽ không thể nào cho phép cậu được cử động như bình thường. Một khi những ngón tay này buông ra, cả hai có thể mãi mãi chẳng thể gặp lại. Chuyện như vậy, Khưu Phi nhất định sẽ không cho phép xảy ra.
Chẳng rõ bao lâu đã trôi qua, có thể là một hoặc vài phút hoặc có thể là hàng giờ hàng thế kỷ ngâm mình trong cái lạnh đủ sức giết chết mọi sự sống, bàn tay đã tê cóng của hắn cuối cùng cũng nắm được vào một thứ gì đó mà ngoi đầu lên khỏi làn nước. Dùng gần như toàn bộ sức lực còn lại để đẩy Kiều Nhất Phàm lên trên mảng băng trôi giữa làn nước sông lạnh lẽo, Khưu Phi không tài nào kìm được cái ho sặc sụa lẫn cái lạnh như đóng băng cả mạch máu đang ập tới cơ thể mình. Và rồi, khi đôi mắt đã quét qua nền trời đang chuẩn bị cho buổi dạ vũ của màn đêm, nuốt chửng dần ánh dương yếu ớt phía trời Tây, cảnh tượng hỗn loạn phút chốc làm hắn phải sững người.
Từ trên trời cao, vô số ma pháp như sấm rền giáng xuống như mưa phút chốc đã bị một lớp kết giới được bóng người cao ráo với làn tóc đen nhánh như hòa vào cái nhá nhem buổi xế chiều. Cách nơi hắn đứng không xa, ai nấy đều tất tả kéo thành viên trong đoàn vừa rơi xuống nước lên trên, tiếng hét vang vọng cả bầu trời đầy hoa tuyết. Chợt, những mấy cái áo khô ráo được ném lên đầu Chiến Pháp Sư trẻ tuổi cùng với thanh âm dứt khoát, đủ làm chàng trai trẻ phải rùng mình.
"Mộc Thu và Mộc Tranh đã an toàn rồi. Mau đi sơ cứu cho Tiểu Kiều nhanh đi, Khưu Phi. Để phần còn lại cho ta lo."
Dưới vòng sáng tựa Cực Quang đang dần đan vào nhau, tạo ra thứ kết giới rộng lớn trên đỉnh đầu, chẳng mất thêm một giây suy nghĩ, Chiến Pháp Sư trẻ tuổi vội ôm lấy chúng, lao tới chỗ Kiều Nhất Phàm đang hôn mê Mài tóc màu tuyết sương dài mềm mại nay đã ướt sũng, dưới cái lạnh khủng khiếp mà chầm chậm đóng băng, làn da phút chốc trắng bệch như linh hồn đã nằm gọn trong bàn tay gớm ghếch của gã Tử Thần. Thời gian gấp rút, Khưu Phi chẳng hề quan tâm tới chính mình cũng đang run lên vì lạnh, đưa tay cởi vội chiếc áo ướt sũng bắt đầu đóng băng mà người yêu đang mặc, đem thay nó bằng y phục ấm áp vừa được cha mình ném xuống. Giữ ấm và cố gắng sơ cứu tại chỗ để cố giữ lại từng hơi thở yếu ớt nhất, cuộc chạy đua không cân sức giữa vị cựu thái tử và gã Tử Thần cứ vậy mà diễn ra.
Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt sắc bén màu Ruby của hắn gần như đã chẳng còn bận tâm tới sự hỗn loạn ngay sát bên cạnh mình, quên đi cả những ma pháp đang không ngừng giáng xuống chỉ cách chỗ họ đang đứng đôi mét. Không còn thời gian hay cơ hội để vị cựu thái tử có thể nghĩ nhiều hơn thế, bởi nếu chần chừ hay chậm tay, cái chết sẽ đến và mang một người quan trọng rời xa hắn mãi mãi. Và rồi, tiếng ho sặc sụa của chàng trai mang làn tóc màu tuyết sương mà Khưu Phi trân quý đã vang lên, mang từng tia hy vọng nhỏ nhoi kết thành một cái mở mắt như xóa nhòa mọi thứ bất an lẫn sợ hãi đang ngập trong đáy lòng.
"Nhất Phàm, em tỉnh rồi."
Ôm chầm lấy người mình yêu, Khưu Phi thều thào bằng thanh âm khảng đặc tới khó nghe, chỉ duy có nụ cười nơi khóe môi là vẫn còn nguyên sự nhẹ nhõm. Thế nhưng, khoảnh khắc bình yên ấy không kéo dài được lâu khi liền sau đó, tiếng nổ lớn đã lại vang vọng khắp buổi chạng vạng cuối đông. Loạng choạng suýt ngã vì xung chấn vừa rồi, chàng trai mang mái tóc màu lá Phong cuối cùng cũng nhận ra nhân vật đang đứng đầu đoàn người phía bên kia bờ, đang chỉ đạo để các Pháp Sư Nguyên Tố tạo ra một cây cầu băng là ai.
Tư Yên.
Cái tên ấy giờ phút này chẳng khác gì trò mỉa mai của tạo hóa, tựa như giễu cợt cho tất cả những ngày tháng khốn cùng hắn đã phải trải qua. Có lẽ, xung chấn sau trận đấu hôm trước chưa đủ sức đánh gục được kẻ phản đồ đó, để giờ đây, gã lại xuất hiện trong áo giáp bóng loáng, hộ vệ đông đảo hai bên ai nấy đều rút sẵn vũ khí cờ phướn phần phật tung bay. Mặc cho cách nhau giữa dòng nước lạnh lẽo, bất chấp buổi chiều cuối đông khi hoàng hôn dần khuất bóng và bóng tối mê man lấp kín mọi ngóc ngách của thế gian, Khưu Phi vẫn nhận được cái nhìn đăm đăm đầy giận giữ mà người cận vệ cũ ném cho mình. Hẳn rồi, Tư Yên hẳn đang vô cùng khó chịu khi trông thấy hắn đang bảo bọc Kiều Nhất Phàm trong vòng tay. Cảm giác đấy sẽ mang đến điều gì, vị cựu thái tử hiểu rõ hơn ai hết.
Vòng tay bế chàng trai mang mái tóc màu tuyết sương vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê vào lòng, Khưu Phi đứng thẳng dậy, cẩn thận quan sát xung quanh, tìm đường để đưa bạn đời trở về bờ an toàn. Tình hình hiện tại của họ cực kỳ nguy hiểm. Tuy người cha mà hắn kính trọng nhất đã gần như vô hiệu hóa trận pháp cao cấp bao gồm các nguyên tố như Hỏa, Ám, Lôi đã được ngâm xướng từ trước như các cuộc tấn công từ phía bên bờ vẫn không hề dừng lại. Đoàn hộ tống của họ sau thời gian dài phải chiến đấu và chạy trốn trong hoàn cảnh quá khắc nghiệt không ngưng nghỉ vốn đã chẳng tỉnh táo được mấy người. Bây giờ sau khi rơi xuống lòng sông lạnh lẽo như muốn đòi mạng, dù có không chết thì sức lực chiến đấu của họ cũng gần như về con số không tròn trĩnh. Hoàn cảnh vốn đã ngặt nghèo đám người phía Tư Yên lại còn đang cố tiếp cận bọn họ bằng mọi giá, dựa theo tình hình hiện tại không sớm thì muộn, chúng cũng sẽ đạt được mục đích. Bởi, sau khi chống đỡ và phá hủy hoàn toàn ma pháp ngâm xướng trên đỉnh đầu họ, ngay cả Diệp Tu cũng đã phải đáp xuống tảng băng gần đó với từng tiếng thở dốc mệt nhoài. Chưa bao giờ trong từng ấy năm qua, Khưu Phi lại thấy cha mình tỏ ra kiệt sức đến thế. Người mạnh nhất trong số bọn họ cũng đã chẳng còn giữ được trạng thái như bình thường thì rõ ràng, hoàn cảnh hiện tại đã vô cùng cam go.
Đương lúc Khưu Phi còn đang chìm trong những lo âu, vị phó thủ lĩnh tổ chức Ám Vệ đã kịp thời tiếp cận hai người. Nhìn qua gương mặt tái nhợt đang đổ đầm đìa mồ hôi giữa trời đông buốt giá, không khó để ai đó nhận ra tình trạng sức khỏe của người đó đang tệ đến thế nào. Lời nguyền trên cánh tay phải của Khí Công Sư đang không ngừng lan rộng vì phải liên tục dùng ma pháp dịch chuyển, cảm giác đau đớn như xé rách từng lớp thịt da trong thời gian dài đủ sức làm một vị chiến tướng đã từng kinh qua bao nhiêu trận mạc cũng không kìm được tiếng thở dốc nặng nề. Chìa tay về phía trước, Ngô Tuyết Phong gấp gáp nói.
"Thái tử đưa tay cho tôi, chúng ta ... Cần mau chóng rời khỏi đây, trạm tiếp theo đã có chuẩn bị rồi. Phải nhanh lên, trước khi chúng tìm được đường sang bờ bên này."
Đúng vậy, phải nhanh lên, Khưu Phi thầm nhủ. Dưới sự giúp đỡ của vị Khí Công Sư, chàng trai với mái tóc màu lá Phong trong chớp mắt đã đặt đôi chân vẫn còn buốt đã lại chìm trong nền tuyết mềm mại giữa cánh rừng hoang. Trước hai người, cỗ quan tài chứa đựng cơ thể của hoàng đế Tô Mộc Thu và công chúa Tô Mộc Tranh đã được đặt ngay ngắn ở trên chiếc xe ngựa lớn, vài người trong nhóm hộ tống cũng vừa được Ngô Tuyết Phong đem đến đây. Nơi mà họ đang đứng cách con sông đang chìm trong tiếng nổ, la hét và những vầng sáng ma pháp va vào nhau như pháo hoa ngày lễ mừng năm mới không quá xa, phóng mắt ra một chút liền có thể thấy được quy mô khổng lồ lên đến hàng ngàn quân đang bừng bừng khí thế hộ tống kẻ đang muốn diệt trừ tận gốc rễ huyết thống hoàng gia thời đại cũ. Dựa theo tình hình trước mắt, nếu không làm gì đó làm bọn chúng phải xé nhỏ đội hình, với số lượng khổng lồ đó nhất định bọn họ sẽ không cách nào chống đỡ được. Vậy thì ...
"Cha, hãy cho phép con được làm mồi nhử đánh lạc hướng bọn chúng."
Khưu Phi nói. Ngay khi Diệp Tu trở lại nơi tập kết sau khi tạm ngăn chặn được đám người Tư Yên qua sông, vị cựu thía tử đã từ tốn nói ra yêu cầu của mình. Trước con mắt thoáng vẻ ngạc nhiên của vị chủ tướng đã từng xông pha bao cuộc chiến khốc liệt từ thuở Tam Đại Đế Chế còn đang làm chủ bàn cờ lục địa Vinh Quang, người con trai mà y đích thân bồi dưỡng mặt vẫn chẳng hề đổi sắc, nghiêm túc nói với âm lượng chỉ vừa đủ để cả hai lắng nghe.
"Cha từng nói thời gian để tìm được nơi chữa trị của hoàng đế và công chúa không quá nhiều, chúng ta đã đi lâu như vậy mà vẫn chưa có cơ hội nào để tìm thêm sự giúp đỡ nếu cứ kéo dài thêm thì e rằng sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa, lực lượng cử tới lần này quá đông, với lực lượng đã bị tiêu hao trầm trọng bây giờ chúng ta bây giờ căn bản không thể đối đầu được"
Không vội ngắt lời chàng trai trẻ chỉ vừa bước qua buổi lễ trưởng thành ít lâu, Diệp Tu chỉ điềm nhiên rút từ trong túi áo đã nhàu nhĩ của mình ra một điếu thuốc vẫn còn mới, bàn tay châm lên đốm lửa nhỏ tựa đom đóm trong đêm hè. Trong cái chập choạng sáng tối của trời đông lạnh lẽo, cặp đồng tử màu Hổ Phách của y lóe lên cái dò xét tựa như đang kiên nhẫn chờ đợi câu những lời tiếp theo từ hắn. Hiểu được ý cha mình, Khưu Phi từ tốn nói hết ra suy nghĩ dẫn đến quyết định của mình.
"Kẻ mà Tư Yên muốn giết nhất là cha và Nhất Phàm nhưng kẻ gã muốn bắt nhất chính là con, hoàng đế và công chúa trong mắt chúng từ lâu đã chẳng còn cách nào cứu chữa, thứ chúng cần ở họ chỉ là cái xác chết để thuận tiện che mắt dân chúng mà thôi. Vậy nên, hãy để con chở hai cỗ quan tài rỗng cùng với một phân thân của cha và Nhất Phàm đi ở phía ngược lại hướng của mọi người. Tư Yên nhất định sẽ cho người xua quân theo dấu vết còn để lại, vậy sẽ kéo dài thêm thời gian cho mọi người. Con sẽ không sao đâu, cha yên tâm."
"Không... Không được Khưu Phi!"
Nào ngờ còn chưa để vị chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu kịp mở lời đáp lại, thứ thanh âm khảng đặc do nhiễm lạnh yếu ớt đã vang lên, kéo ánh mắt cả hai người về cùng một phía – nơi mà chàng trai trẻ với mái tóc màu tuyết sương trong bộ quần áo cũ kỹ đang bám vào thân cổ thụ gần đó.
Kiều Nhất Phàm.
---
P/s 1: Lâu rồi mình mới năng suất một ngày gõ 1c /1 ngày dc. Ôi già rồi.
P/s 2: Tự nhiên tui nghi cú theo tình hình này chắc tui vượt qua cái 200c max của WT mà phải tạo ra một truyện mới để đăng tiếp phần còn lại quá. Bản thảo đã 180 rồi mà còn nhiều cái tui gõ chưa đầy đủ lắm. Ví dụ như cái đoạn chạy trốn này, tui gõ liền 4c vẫn chưa tới khúc quan trọng nhất luôn á.
P/s 3: Nói chung là nay mình gặp chuyện hơi trầm cảm haha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com