Chương CXXXI: Mật mã được để lại.
Trái tim nơi lồng ngực trái như nảy lên một nhịp thật dài, ép cho cặp đồng tử biếc xanh mở to trong sự kinh ngạc. Bờ môi mỏng mấp máy kéo theo một tiếng thở hắt dài. Dường như thời khắc này, đôi bàn tay của kẻ đang chênh vênh trên biển lớn cuối cùng cũng nắm được một tấm gỗ trôi làm phao cứu mạng.
Vội thu lại tia vui sướng nơi ánh mắt, chàng trai trẻ trong bộ quân phục Gia Thế lại treo lên gương mặt nét lo lắng lẫn bàng hoàng như các thành viên còn lại trong trụ sở bấy giờ.
Tin tức hoàng đế và công chúa đột ngột mất tích chẳng khác gì quả bom, lập tức làm trên dưới đế chế chấn động đến không thở nổi. Ai cũng rõ, lâu đài hàng ngàn năm tuổi – niềm tự hào của người dân Gia Thế suốt hàng thiên niên kỷ có hệ thống bảo vệ, canh gác cẩn mật thế nào. Ngay cả sự cố chính biến ngày hai mươi mốt tháng chín vừa rồi, chuyện giao tranh xảy ra cũng mang tiếng là lực lượng trung thành với hoàng đế tiến công chiếm lại công trình kiến trúc quan trọng đó từ bè lũ Nhất Diệp Chi Thu và thái tử. Sau cuộc hỗn chiến ác liệt trong đêm, một mảng tường đã vỡ cùng với cái chết của hàng trăm người từ cả hai phía. Kể từ đó, nơi thiêng liêng đó đã chẳng hề đón tiếp bất cứ vị khách không mời nào.
Ấy vậy mà chỉ trong chớp mắt, toàn bộ lực lượng bảo vệ lâu đài đã biến thành trò hề khi để "ai đó" không những xâm nhập thành công mà còn đem cả hai nhân vật quan trọng bậc nhất đế chế đi trong lặng lẽ, không một ai nhận ra cho tới khi phát hiện sự mất tích của hai người đáng lẽ vốn đang phải hôn mê và nhận được sự chăm sóc đặc biệt từ các Dược Sư. Đây chẳng khác gì một cái tát thật mặt thẳng vào mặt những kẻ đang nắm trong tay thực quyền của Gia Thế, lại như lời cảnh báo thật đanh thép về sự an toàn ở nơi tưởng chừng rằng ngay cả con trùng cũng chẳng thể lọt. Có thể bí mật xâm nhập rồi đem cả hai nhân vật quan trọng bậc nhất đế chế rời đi không chút động tĩnh, chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu lần sau y sẽ đến và dùng một thanh vũ khí sắc bén kết thúc mạng sống của đám người những tưởng đã an toàn sau bức tường thành vững trãi.
Đương nhiên, trong lòng ai nấy điều hiểu rõ trên khắp lục địa Vinh Quang rộng lớn này, huyền thoại duy nhất có khả năng đem toàn bộ niềm tự hào của Gia Thế thành chuyện cười là ai. Cả thế giới này, e rằng người có bản lĩnh làm ra chuyện thần kỳ đấy chỉ có một.
Nhất Diệp Chi Thu.
Cái tên từng khiến kẻ thù phải khiếp đảm mỗi khi nghe thấy ngay cả khi đã bị đẩy ra khỏi vị trí quyền lực, mang danh phản nghịch mà lẩn trốn khỏi biết bao nhiêu đợt truy sát vẫn có thể chứng minh vì sao trong suốt hàng thế kỷ qua, bản thân là một kẻ chẳng ai có thể chạm tới. Chỉ đơn giản, y là Nhất Diệp Chi Thu.
Kiều Nhất Phàm biết vì sao ngay khi tin tức ấy bị truyền ra, cả trụ sở bảo an rộng lớn phút chốc lại tĩnh lặng đến lạnh người, chỉ còn sót lại thanh âm của tiếng hít sâu nặng nề như rút cạn đi không khí. Bọn họ đang sợ hãi. Đương nhiên rồi, nếu đặt bản thân vào trường hợp hiện tại, cậu cũng sẽ cảm thấy bất an như thế. Chọn phía đối đầu với Diệp Tu chưa bao giờ là lựa chọn dễ dàng và an toàn, sự tồn tại của y chính là sự sai khác của thế giới này. Chàng Ám Vệ trẻ tuổi chưa hề quên, khung cảnh con rồng uy mãnh mắt sáng như sao, vảy giáp tựa ngọc tráng lệ giữa trời đông tuyết nhuộm cả đất trời biên giới năm nào, càng nhớ như in từng lời mà y từng nói. Vậy nên đối với chuyện kinh thiên động địa mới vừa xảy ra, cậu chẳng hề lấy làm khó tin thậm chí là đã dự đoán được từ trước. Thứ làm cho Kiều Nhất Phàm bận tâm chỉ là làm cách nào cậu có thể nối lại liên lạc với sư phụ mình, tìm hiểu cặn kẽ mọi chuyện đã xảy ra.
Ngay trong khi nhận được tin tức xấu đó, gương mặt Thôi Lập đã trở nên u ám như trời đang nổi bão lớn. Hắn nghiến răng, đập tay xuống bàn mặc kệ sắc trời đã muộn, bên ngoài trận mưa tuyết vẫn thét gào, giận dữ cử ra hơn mười nhóm quân binh lùng sục khắp nơi trong tòa thành trắng, cố gắng kiếm tìm chút thông tin còn sót lại dù là nhỏ nhất. Đương nhiên, Kiều Nhất Phàm không bỏ qua cơ hội này, lập tức gia nhập vào đoàn tuần tra.
Dù không ai nói ra nên mọi người đều hiểu nhân vật đứng sau sự vụ này là Nhất Diệp Chi Thu vậy nên, vị trí được chú tâm nhất chính là những chỗ y từng qua lại trước kia. Thế nhưng xưa nay, hành tung của Diệp Tu vốn thần bí không ai có thể nắm giữ. Cho dù là có cả mấy tay Ám Vệ chấp nhận phản bội, bán đứng tổ chức và người có ơn với mình, đám Lưu Hạo và Trần Dạ Huy cũng chẳng biết được thêm quá nhiều. Chỗ duy nhất lộ ra và trở thành nơi được chú tâm nhất vẫn là quán bar nhỏ nằm ở con hẻm cụt trước đây được Ngô Tuyết Phong cai quản. Ngay khi nhận được địa điểm mình sẽ đến, Kiều Nhất Phàm không khỏi nín thở bước qua con hẻm từng vô cùng thân thuộc, đến trước căn nhà có cánh cửa khép hờ hắt ra thứ ánh sáng màu mật.
Ngay khi đặt chân vào nơi tràn ngập mùi hương dịu ngọt xen lẫn cái lân lân từ hơi men của những tủ rượu lâu năm, chàng Ám Vệ trẻ tuổi đã không khỏi chau mày. Đương nhiên hiện tại trừ bọn họ, cả căn nhà chẳng còn một bóng người. Giống như sư phụ Diệp Tu và Khưu Phi, sau khi chính biến xảy ra tung tích vị Khí công sư mờ nhạt đó đã như bốc hơi khỏi thế giới, chẳng để lại một chút dấu vết. Thứ mà phó thủ lĩnh của cậu để lại thủ đô chỉ là quán bar nho nhỏ vẫn thường là nơi lui tới dành cho các thành viên trong tổ chức thuở nào với đầy ắp các bộ sưu tập rượu trăm năm tuổi.
Và chẳng ngoài suy đoán của Kiều Nhất Phàm, cho dù toàn bộ nhóm quân binh có cố lật tìm từng ngóc ngách, kiểm tra từng chai rượu, từng chiếc cốc thủy tinh sáng choang, tất cả đều không thu được bất kỳ tin tức hữu ích gì. Phó thủ lĩnh tổ chức Ám Vệ đồng thời cũng là người bạn đồng hành chiến đấu trên sa trường của Nhất Diệp Chi Thu dẫu có bị xem thường đến thế nào, năng lực chống trinh sát của hắn vẫn chẳng thể xem thường. Đừng nói là với những quân binh bình thường, một Ám Vệ như Kiều Nhất Phàm cũng chẳng thể nhận ra bất kỳ manh mối hay ám hiệu nào được để lại. Có lẽ trước lúc rời đi, Ngô Tuyết Phong đã xử lý tất cả mọi thứ sạch sẽ, phòng trường hợp xấu nhất khi có người của tổ chức tìm tới. Dẫu sao hiện thực, Ám Vệ cũng đã xuất hiện kẻ phản bội. Giữa hoàn cảnh ngặt nghèo đó, chọn lựa không tin tưởng bất kỳ ai cũng là chuyện rất bình thường.
Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước không quá kỳ vọng vào chuyến đi lần này nhưng khi lục tìm tới mức chán chê mà chẳng tìm được ra thứ gì, Kiều Nhất Phàm vẫn khó tránh được thất vọng. Nhân lúc không ai chú ý, chàng trai mang đôi mắt biếc xanh lặng lẽ bước ra ngoài ban công tầng hai, chống tay lên bệ đá mà ngắm nhìn những tòa nhà phía đằng xa lay lắt ánh đèn vàng giữa làn tuyết trắng xóa đến thê lương. Thời khắc này đây, đáy lòng cậu là trăm ngàn mối lo ngổn ngang. Sự an toàn và tung tích của Khưu Phi, Diệp Tu hay Ngô Tuyết Phong, tình trạng sức khỏe của hoàng đế, công chúa, những bước tiếp theo để bắt liên lạc với mọi người, từng ấy là quá đủ để cơ thể đã quá suy kiệt sau các cuộc chiến và hành trình dài ngày quá tải. Khẽ day day hai bên thái dương nhằm làm dịu đi cơn đau đầu dai dẳng, Kiều Nhất Phàm buông xuống tiếng thở dài rất khẽ trước khi mở cửa trở lại nhóm nhằm tránh để ai nghi ngờ. Nhưng rồi ...
"Leng keng... Leng keng"
Một trận gió chợt lướt qua làn tóc mềm mại, khẽ làm đong đưa chiếc chuông gió trên cao phút chốc làm Kiều Nhất Phàm giật mình. Ngẩng đầu lên nhìn thứ trang trí với vẻ ngoài vô hại đó, chàng Ám Vệ trẻ tuổi không khỏi chau mày. Trong trí nhớ của cậu, chủ nhân nơi này không có sở thích treo mấy vật trang trí linh tinh như vậy trong quán bar do mình điều hành và quản lý. Ngô Tuyết Phong là người thích sự yên tĩnh bên những cốc rượu vang thượng hạng trước khi bắt tay vào làm điều gì đó, người đàn ông đó luôn có sự đòi hỏi nhất định về căn cứ bí mật lẫn niềm vui thú của mình. Lần cuối khi tới đây, cậu cũng chưa từng thấy vật này tồn tại.
Liệu có khả năng nào không?
Kiều Nhất Phàm nín thở với tay tháo chiếc chuông gió xuống, từng khớp kim loại lạnh buốt rơi vào lòng bàn tay chàng trai trẻ khiến cậu không kìm nổi cái rùng mình. Nhìn qua độ bóng loáng của thứ đồ trang trí mình đang nắm giữ, Quỷ Kiếm Sĩ cũng có thể biết độ bóng loáng đến mức bất thường này ắt hẳn phải là vì nó đã bị kẻ khác kiểm tra, tọc mạch vô số lần nhưng không phát hiện được gì mới bị bỏ lại như thứ đồ vô giá trị. Nhưng, điều đó không đủ sức ngăn Kiều Nhất Phàm cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ từng bộ phận của chiếc chuông gió chẳng ăn nhập gì với quán bar này. Và rồi, giữa những thanh kim loại rỗng được nối với nhau bằng sợi cước mảnh, cậu chợt nhận ra một biểu tượng ngọn lửa đan vào nhau hết sức thân quen. Trước đây khi đến gặp Diệp Tu báo cáo công việc, chàng Ám Vệ trẻ tuổi đã thấy sư phụ mình nguệch ngoạc vẽ thứ tương tự như thế. Khi được hỏi tới, người đàn ông ấy chỉ vừa châm thêm một điếu thuốc mới vừa cười bảo.
"Vẽ ra vài biểu tượng linh tinh thôi. Sau này nếu con thấy nó là cứ nhớ tới vị trí nơi chúng ta đang đứng cũng không tệ."
Một dòng điện xoẹt qua nơi đáy mắt xanh trong, phút chốc làm bàn tay đang cầm lấy vật trang trí nhỏ nhoi đó khẽ run. Đúng rồi, Kiều Nhất Phàm gần như đã quên mất sự tồn tại của cuộc chuyện trò ngắn ngủi đó suốt những tháng ngày phiêu bạt, đối diện từ kẻ thù này tới đối thủ khác. May mắn là giờ đây, cậu cũng đã có được thứ mình hằng kiếm tìm sau quãng thời gian lần mò trong bóng tối, như vậy đã là quá đủ. Đương nhiên không loại trừ khả năng, suy đoán trên là sai hoặc Diệp Tu đã chọn một vị trí ẩn nấp mới hoặc thậm chí, đây có thể là mồi nhử chăng...?
"Này cậu kia, đang lần mò cái gì ở đó thế hả? Nếu phát hiện ra điều gì bất thường thì phải lập tức báo với chỉ huy nghe chưa?"
Bất chợt, thanh âm ồm ồm vang lên sau lưng cậu, thoáng chốc như muốn trái tim Kiều Nhất Phàm ném khỏi lồng ngực vì giật mình. Nhưng với khả năng của mình, chàng Ám Vệ trẻ tuổi đã lập tức thu lại nét mặt mừng rỡ để từ cử chỉ tới ánh mắt đều tràn ngập sự căng thẳng và lo âu như những kẻ đó mong muốn. Kẻ vừa đến là đội trưởng dẫn nhóm đến điều tra với cái bụng béo phệ, cơ thể mũm mĩm tới mức làm từng chiếc cúc áo trên người đều như sắp đứt phựt ra bất kỳ lúc nào. Với vị trí của mình, hắn đương nhiên không muốn ai đó dưới quyền có quyền tách riêng, lén lút lập công sau lưng mình.
"Dạ, chỉ là một cái chuông gió thôi ạ, em chỉ tò mò nên nhìn ngắm nó một chút thôi mà tìm nãy giờ vẫn chẳng tìm được gì."
Cố tỏ ra vô tội đặt chiếc chuông gió lên tay hắn như để chứng minh lời nói của mình là sự thật, Kiều Nhất Phàm nhanh chóng thầm thở phào nhẹ nhõm bởi vì sau mấy cái nhìn tới lui, gã béo núc đó đã chẳng phát hiện ra điều gì mà bỏ nó xuống. Đối với tay chỉ huy cục mịch luôn ra vẻ ta đây này, chàng trai mang đôi mắt biếc xanh vốn không quá để tâm. Dẫu sao, hắn cũng chỉ là kẻ mới được đám người đảo chính cử vào vị trí này để thay thế toàn bộ thế hệ cũ vốn trung thành với chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu, cách làm việc vừa máy móc lại qua loa. Một kẻ như vậy vốn chẳng phải là mối lo cho họ. Dựa vào tình hình lùng sục hiện tại, chẳng sớm thì muộn tất cả cũng sẽ phải chấp nhận quay về sở chỉ huy với hai bàn tay trắng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau mấy giờ lục lọi đến tận khuya mà chẳng thu được bất kỳ thứ gì, nhóm của Kiều Nhất Phàm buộc phải quay về báo cáo cho Thôi Lập với những gương mặt mếu xệ chất chứa đầy lo âu. Phải thôi, bọn họ hiện tại không chỉ đang phải đề phòng từng li từng tí trước sự có mặt bất thình lình của người đàn ông đã từng làm khuynh đảo bàn cờ thế giới suốt hàng thế kỷ, mà còn phải chuẩn bị đón nhận lấy trận thịnh nộ từ chỉ huy khi đã không tìm được thứ mà hắn mong muốn. Mang theo tiếng thở dài chán nản, cả nhóm cứ thế giao việc lại cho vài thành viên túc trực tại chỗ rồi lần lượt ra khỏi quán bar nhỏ.
Thế nhưng tuyệt nhiên, chẳng ai nhận ra trong đoàn người đang lầm lũi bước đi trong làn tuyết mưa tuyết trắng xóa có một kẻ đang cố tình đi chậm lại, cố cách xa phần còn lại càng xa càng tốt. Và rồi sau khi gánh chịu lấy một trận trách mắng từ cấp trên, cả mấy nhóm được cử đi trinh sát đều mang dáng vẻ hập hực khó chịu trước khi lũ lượt kéo nhau trở về phòng nghỉ ngơi.
Nửa đêm hôm đó, chẳng một ai ngờ được một tiếng nổ lớn lại vang lên ngay tại căn cứ lực lượng bảo an quốc gia, để lại nơi đó một ngọn lửa khổng lồ như muốn liếm láp cả nền trời đen thăm thẳm. Người ta hốt hoảng la ó tìm cách dịp lửa, kháo nhau rằng có kẻ nào đó đã cố ý tấn công và làm một quân binh của chúng bị nổ tan xác. Tuyệt nhiên, chẳng một ai hay biết ở con đường nhỏ nằm khuất xa với ánh đèn đường mờ, một chàng trai trẻ lẳng lặng nhìn đám cháy đang làm náo động cả một góc trời với gương mặt lạnh lùng chẳng mang chút xúc cảm. Sau vài giây ngắn ngủi, cậu lại điềm nhiên xoay người rời đi, để bản thân chìm dần vào thứ bóng tối thăm thẳm đang bao phủ cả thế gian.
Thời gian đã không còn nhiều.
---
P/s 1: Mấy nay nhây quá mãi chưa ra chap được, huuhu.
P/s 2: Cảm giác đoạn này chắc nhây tới 200c mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com