Chương XXXIII: Trận đấu tập đầu tiên.
Buổi chiều tản mạn hoàng hôn.
Ráng chiều đổ lên bóng lưng Diệp Tu thứ ánh sáng nhạt màu như hào quang thánh thần. Đối diện với y, Khưu Phi đang khoác lên mình chiến giáp bạc lấp lánh tựa pha lê, bàn tay cầm chặt chiến mâu Huyền Tiễn, đôi mắt màu Ruby đẹp đẽ ánh lên tia lửa sắc bén, sẵn sàng nghênh chiến.
Ba ngày trước, người đàn ông ấy tỏ vẻ thần bí úp mở về cách để cậu có thể trả ơn Kiều Nhất Phàm mặc cho người kia đang ra sức xua tay không cần. Trải qua mấy lời truy vấn, Chiến pháp sư nhanh chóng có được câu trả lời hết sức giản đơn.
"Cùng huấn luyện với ta và Tiểu Kiều đi."
Nhưng thời gian được Diệp Tu ấn định không phải là ngày tiếp theo mà tận ba hôm sau đó. Tuy rằng không rõ vì sao lại có sự ngắt quãng này nhưng đến thời gian hẹn, Khưu Phi và Kiều Nhất Phàm vẫn cùng nhau đến bãi đất trống bên rìa thị trấn nhỏ. Đối với Chiến pháp sư trẻ tuổi, được giao đấu cùng cha là một cơ hội không phải lúc nào cũng có được. Ngày thường, con người này chỉ quen uống gió ăn sương nơi chiến trường, mấy năm dài có khi chỉ quay về lâu đài được vài ba ngày ngắn ngủi để giải quyết công việc. Vì thời gian mà y có thể dành cho cậu ít ỏi đến đáng thương nên mỗi lần gặp lại nhau, người đàn ông sở hữu đôi mắt vàng rực như Thái Dương thường sẽ chuẩn bị cho con trai nhỏ cuộc quyết đấu không chút nương tay, sau đó thì bỏ lại danh sách dài các nhiệm vụ khó nhằn đến biến thái yêu cầu Khưu Phi phải hoàn thành trước khi y quay về. May mắn thiếu niên này là một người có ý thức tự giác và tiêu chuẩn rất cao, cho dù thứ mà Diệp Tu đặt ra có làm cho cả Tô Mộc Tranh hay Tô Mộc Thu phải há hốc miệng cảm thán như thế nào, cậu vẫn sẽ cố chấp hoàn thành.
Sau khi dành ra vài phút để cầu nguyện trước mộ phần song thân của vị lữ khách đến từ đế chế Vi Thảo, hai người lại nhận ra vị chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu đã thong dong ngồi trên cành cây khô quắp gần đó tự bao giờ. Ngay khi bắt gặp được ánh nhìn đắc ý từ cha mình, Khưu Phi đã cho chiến giáp cứng rắn bao phủ khắp cơ thể như đem bản thân hòa vào cùng làn tuyết sương nhuộm trắng đất trời thay cho câu trả lời sẵn sàng chiến đấu. Bầu không khí thoáng đãng giữa cánh rừng hoang vu ngày đông chầm chậm tan biến, chỉ còn sót lại sự đặc quánh đến ngột ngạt như thời khắc bước đến chiến trường.
Cho rằng có lẽ Diệp Tu giao chiến với Khưu Phi trước, Kiều Nhất Phàm chầm chậm lùi ra sau, chủ động nhường sân đấu cho hai người. Thế nhưng còn chưa để thiếu niên ấy đi được bao xa, Diệp Tu đã ném điếu thuốc vừa tàn xuống, để cho đốm lửa đỏ nhanh chóng tắt ngấm trong lớp tuyết dày ngập quá mắt cá chân, rồi bất ngờ ngoắc tay.
"Còn chần chờ gì vậy, Tiểu Kiều? Còn không mau rút thái đao ra, con định đứng ngoài nhìn ta và Khưu Phi chiến đấu đấy à?"
Luống cuống kìm lại tiếng dạ vâng sắp tuôn ra như quán tính, Kiều Nhất Phàm lúng túng lấy ra thanh kiếm đã cũ sờn, hoang mang nhìn về phía Khưu Phi tựa như muốn kiếm tìm câu trả lời. Tiếc là không khác gì cậu, Chiến pháp sư trẻ tuổi cũng chỉ có thể đáp lại bằng ánh mắt khó hiểu, mơ hồ đến bên cạnh chàng trai trẻ ôn hòa.
Có lẽ đã hài lòng trước trạng thái trước mắt hai thiêu niên, Diệp Tu cuối cùng cũng nhảy xuống khỏi cành cây khô quắp. Ngay khi gót giày da của người đàn ông trẻ nhẹ nhàng đặt lên nền tuyết mềm mại, chiến giáp đen tuyền như như bầu trời đêm không trăng sao đã bao phủ khắp lên cơ thể cao ráo, tỏa ra thứ sát khí kiêu ngạo thuộc về bậc đế vương đứng trên vạn vật. Bàn tay đẹp đẽ từng khớp thon dài đưa ra không trung, từ từ cầm lấy một thanh chiến mâu bén ngọt với vạn hoa văn rực lửa chói mắt chạy dài. Giữa trời đất mịt mù mưa tuyết trắng xóa, người đàn ông ấy từ tốn đứng dậy trong làn sáng nhợt nhạt buổi chạng vạng đông lạnh, nhàn nhã lại thong dong như vị lữ khách vừa tùy ý dừng chân tại vùng đất này, ánh mắt lại rực lên chiến khí tuyệt chẳng thể xem thường.
Cho dù là lần thứ hai trông thấy dáng vẻ kiêu hùng của một chiến tướng dạn dày sương gió, sớm quen với tử khí nơi sa trường lẫn thanh thần binh được bao quanh bởi thứ ma lực khổng lồ đủ sức chẻ núi bạt sông, Kiều Nhất Phàm vẫn không khỏi lạnh người, bàn tay run rẩy siết chặt thanh thái đao chẳng rõ từ lúc nào đã đầm đìa mồ hôi. Lúc còn là học viên tại ngôi trường danh giá nhất đế chế Vi Thảo, cậu từng nghe không ít giai thoại lẫn đồn đoán về chiến tướng Nhất Diệp Chi Thu nổi danh thần bí. Thế nhưng chưa bao giờ, thiếu niên mang đôi mắt xanh trong ấy mường tượng rằng có lúc mình lại có thể được gặp con người huyền thoại này, còn được y chủ động nhận làm học trò mà dạy dỗ. Chỉ là cho đến khi đến gần Diệp Tu, Kiều Nhất Phàm mới nhận ra, so với hình tượng "thần thánh" trong lưu truyền trong sách giáo khoa, vị này lại giống một lữ khách thường hay lang bạt có thể bắt gặp ở bất cứ đâu. Không chỉ khá chẳng có chút câu nệ, y còn là kẻ nghiện thuốc nặng, mỗi ngày đều làm bạn với làn khói xám đục và hương vị đắng nghét khó ngửi. Cong thói quen trêu đùa cậu con trai nghiêm túc thì sớm bị y xem như thú vui tao nhã. Tùy hứng và có đôi chút bất cần, trên người Diệp Tu gần như chẳng tồn tại phong thái lạnh lùng, cận trọng hay sát khí bén ngọt từ kẻ khiến cả lục địa này kính sợ suốt bao lần vật đổi sao dời. Dù rằng sâu trong thâm tâm, Kiều Nhất Phàm vẫn nhớ đến cái ánh mắt đầy áp bức như thánh thần từ trên cao nhìn xuống mà mình nhận được vào lần đầu họ gặp nhau, cậu vẫn vô thức cất nó vào góc sâu trong trí nhớ, lấp đầy ký ức bằng người sư phụ hay ngả ngớn lại cẩn trọng chỉnh lại động tác cho học trò.
Chỉ khi Diệp Tu cởi bỏ dáng vẻ thong dong thường ngày, trở lại đúng với danh xưng thuộc về kẻ đã khai hoang cả thời đại huy hoàng của đế chế Gia Thế, giương ánh nhìn cao ngạo như đế vương xuyên thủng từng mảng linh hồn người đối diện, thiếu niên ấy mới hiểu ra vì sao người này lại được ca ngợi bằng hàng vạn mỹ từ. Ngũ quan anh tuấn, đôi đồng tử vàng kim như mặt trời tháng bảy rực rỡ, một cái nhấc tay là đủ để khiến bao kẻ thù vô thức đổ sụp xuống tựa tín đồ trước thần thánh. Chưa cần người đàn ông này ra tay, Kiều Nhất Phàm đã hiểu vì sao ngay cả ngài Vương Kiệt Hy tài hoa xuất chúng cũng chưa bao giờ có thể át nổi hào quang của Nhất Diệp Chi Thu như thánh thần lại tựa ác ma ma ẩn hiện trong bao dòng chiến báo từ sa trường.
Nhưng khi giao chiến với con trai mình, y liệu có thể thẳng tay hay không, Kiều Nhất Phàm bỗng thật mong chờ.
Bất thình lình, chiến mâu sắc bén trắng muốt lao về phía trước, xuyên qua vô số hoa tuyết lả tả rơi, mạnh mẽ xé rách cả không gian như mũi tên rời khỏi cánh cung bị kéo căng. Chỉ nghe rít lên một tiếng lanh lảnh thật rợn người, hai thanh thần binh Khước Tà và Huyền Tiễn va mạnh vào nhau, xung lực khủng khiếp tỏa ra làm cây cối xung quanh đổ rạp. Đối mặt với đòn tấn công của Khưu Phi và thanh vũ khí đang tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt cách yết hầu chỉ vài phân ngắn ngủi, Diệp Tu chẳng hề nao núng, chỉ ghìm tay xuống khiến gót giày con trai lún sâu vào đụn tuyết mềm. Thế nhưng, thiếu niên với mái tóc màu lá phong không có ý định khuất phục, khéo léo thả lỏng bàn tay để y mất đi bệ đỡ rồi liền cầm Huyền Tiễn quét qua một vòng, tạm thời thoát khỏi sự đè nén từ ai kia. Khi cả hai một lần nữa giằng co, người đàn ông ấy bất ngờ nâng bàn tay trái, tung một chiêu Lạc Hoa Chưởng thẳng vào người Khưu Phi. Trong chớp mắt, Chiến pháp sư trẻ tuổi nghiêng người sang, khéo léo tránh đi rồi lại vung chiến mâu ra một chiêu Long Nha đáp trả. Theo những tiếng kim loại chạm vào nhau là vô số ma pháp rực rỡ như ánh sáng mặt trời lóa mắt, kim long uốn lượn khắp cả vòm trời đông u ám. Nhìn vào cuộc chiến hiện giờ, ai cũng có thể nhận ra, cho dù là cha con nhưng hai người này không hề có ý định nhường nhịn nhau mà ra tay không chút khoan nhượng.
Lần đầu quan sát cuộc đấu tập có cường độ cao như vậy, Kiều Nhất Phàm phải mất một lúc mới bắt đầu bắt đầu luống cuống hành động. Nhớ về những lời Diệp Tu nói vào ngày đầu tiên được "thanh tẩy" chức nghiệp, cậu liền lui vào khu rừng thưa với thân Sơn Trà cổ thụ để tạo ra khoảng cách đủ an toàn, bắt đầu niệm chú rải xuống các quỷ trận. Thế nhưng, tất cả đều bị người đàn ông anh tuấn tránh đi hết sức dễ dàng. Tựa như, mọi ý định trong não bộ của vị lữ khách đến từ đế chế Vi Thảo đều bị đôi mắt vàng kim sâu thẳm kia nhìn thấu và, kẻ chễm chệ ngồi tại vị trí một trong bốn bậc thầy chiến thuật của lục địa đã sớm vẽ ra từng đường đi nước bước không chút sai sót. Cậu căn bản không phán đoán không được nơi Diệp Tu sẽ đặt chân đến, chỉ chậm một giây thôi đã lại vô ý gây bất lợi cho Khưu Phi. Không hổ là Nhất Diệp Chi Thu nổi danh khắp bốn phương, Kiều Nhất Phàm cắn chặt môi, da đầu tê rần đến khó chịu. Cho dù người đàn ông này chưa dùng hết sức, cậu vẫn không tài nào tìm thấy được nửa cơ hội phản công, chênh lệch sức mạnh, kinh nghiệm thực chiến lẫn vũ khí giữa hai người thật quá khủng khiếp.
Thực lòng mà nói, đây là kết quả Kiều Nhất Phàm sớm đã chuẩn bị tinh thần đón nhận từ trước. Cậu chỉ vừa mới từ Thích Khách đổi sang Quỷ Kiếm Sĩ chỉ tầm một tháng, tuy rằng được Diệp Tu khen ngợi có khả năng quan sát rất tốt tuy nhiên việc thay đổi chức nghiệp trong thời gian ngắn vẫn làm thiếu niên mang đôi mắt xanh trong chưa thể nắm chắc các kỹ năng của Trận Quỷ. Việc thuần thục chiêu thức và kiểm soát sức mạnh một chức nghiệp hoàn toàn mới vốn không thể hoàn thiện trong một sớm một chiều. Huống hồ, học viện hoàng gia Vi Thảo có quy định phải đến năm tư mới có thể tổ chức các trận đấu thực chiến, tuy rằng vẫn có vài ngoại lệ nhưng thiếu niên luôn xếp hạng chót như cậu vốn không có quyền có được đặc ân đó.
Trái lại với sự bất lực và lo lắng của vị lữ khách đến từ phương xa, Khưu Phi từ đầu tới giờ vẫn chuyên tâm tấn công Diệp Tu. Tuy rằng vẫn bị người cha mạnh đến mức vô lý này điềm nhiên đáp trả mọi chiêu thức cậu tung ra, lại còn thong thả chỉ ra những chỗ mắc lỗi trong chiến đấu, thiếu niên vẫn chẳng mấy bận tâm. Phong cách huấn luyện với cường độ cao như vậy vốn không còn xa lạ với cả hai người, dẫu vậy, cuộc giao đấu hôm nay đã có ít nhiều sự thay đổi vì Kiều Nhất Phàm xuất hiện. Đương nhiên, thiếu niên mang đôi mắt Ruby đẹp đẽ vẫn biết được ý định của y. Chỉ là cho dù có thấu tỏ, cậu vẫn chẳng thể nào giả vờ chẳng biết gì, tâm trạng cứ theo đó mà càng lúc lại càng tệ.
Cha đang lấy cậu làm quân xanh cho Kiều Nhất Phàm tập luyện.
Thân là con trai được Diệp Tu nuôi dưỡng nhiều năm như người kế thừa duy nhất, giờ lại bị biến thành quân xanh cho một người mà họ còn chưa gặp được hai tháng tháng, Khưu Phi không khỏi khó chịu. Dưới cường độ chiến đấu kinh hồn, chẳng mấy chốc, cả hai đã đạt đủ điều kiện xuất hiện Huyễn Văn. Đến khi cả hai tạm tách nhau ra, sau lưng Khưu Phi là lớp khí màu xanh nhạt màu băng tăng cao khả năng phòng ngự, ở phía đối diện, Diệp Tu chỉ thong dong vung tay để lộ ra vùng xoáy vàng như đóa Hương Dương tăng cao tốc độ di chuyển.
"Khưu Phi, con lại nóng nảy rồi, còn tặng Huyễn Văn cho ta? Con cho rằng ta không dám làm con bị thương sao?"
Thanh âm còn mang ý cười phát ra người đàn ông anh tuấn thô lỗ kéo tâm trí chỉ vừa lơ đãng của Khưu Phi quay về hiện thực trước mắt, để đôi mắt màu Ruby nhận ra bản thân đã làm chuyện ngu ngốc gì. Tuy rằng thuộc tính Huyễn Văn vốn không duy trì được lâu nhưng với một cao thủ như Diệp Tu, chỉ chút sơ sẩy như vậy là đủ để trả cái giá thật đắt. Thừa hiểu cha mình thuộc tuýp người vốn rất lý trí lại chẳng biết tới nương tay, ngay khi biết mình vừa gián tiếp giúp y, cậu đã sẵn sàng đón nhận trận công kích liên hoàn. Thế nhưng, trái lại với sự đề phòng ở thiếu niên trẻ tuổi, y không hề có ý định tấn công mà lại bất ngờ lùi lại một nhịp. Trước khi thiếu niên hiểu được hành động của Diệp Tu, bóng lưng chủ tướng đế chế Gia Thế đã xoẹt qua ánh nhìn từ đôi đồng tử đỏ thẫm sắc sảo, không quên thả vào không gian thanh âm tự đắc xen lẫn tiếng cười nhàn nhạt.
"Khưu Phi, con quá chủ quan rồi."
Vài giây ngắn ngủi bỗng chốc bị kéo dài đến vô hạn thời gian. Dây thần kinh phút chốc căng ra tựa dây đàn, não bộ của thiêu niên lập tức bị ép hoạt động hết công suất cố giải mã hàm ý bên trong lời nói tựa nửa đùa nửa thật kia. Cho đến khi vạt áo màu đỏ thẫm hoàn toàn lướt qua đáy mắt, Khưu Phi mới chợt hiểu ra cha vốn không hề có ý định tấn công mình mà đã sớm chọn mục tiêu khác.
Là Kiều Nhất Phàm!
--------
P/s 1: Ờ theo như các bác đã biết thì tôi đã bỏ viết đấm nhau RẤT LÂU rồi nên là câu từ nó hơi chuối sao á huhu.
P/s 2: Ôi, tôi thích Diệp ngầu! Thích tới mức viết fic này ổng thật sự là thần đứng trên đỉnh cao thế giới. Dù không phải bias nhưng ổng vẫn nhiễm nhiên top 1 ở các fic hahaha.
P/s 3: Chap sau, Diệp bán hành đám nhỏ ;w;
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com