Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#38

Libby ngồi cạnh Virdo trong thư viện, đầu tựa vào vai anh. Hôm nay cô vốn không có lịch trình gì quá nhiều, thi cuối kì cũng xem như đã hoàn tất, chỉ lên lớp buổi sáng, chỉ là anh người yêu của cô vẫn còn dự án cuối kì cần hoàn thiện, nên là cô rất vui lòng theo anh đến đây, ở cạnh anh nhìn anh nghiêm túc làm việc, cô cũng đã thấy rất vui rồi!

Virdo vốn muốn em bé nhà mình nghỉ ngơi dưỡng sức sau mùa diễn tập quá vất vả. Nhưng mà, ai bảo em bé nhà anh thích anh như vậy, cứ một mực đòi theo anh đến đây. Anh dừng việc phác thảo trên máy tính, khẽ vuốt tóc cô. Libby không có gì làm, tay ôm lấy anh, cằm cô đang chán nản tì vào cạnh bàn. Thấy anh xoa đầu, cô khẽ động, ngước nhìn anh:

_ Em bé, anh đưa em về kí túc nghỉ ngơi trước nhé!

_ Anh xong rồi sao?

Libby ngồi dậy, hớn hở hỏi anh.

_ Vẫn chưa, anh không muốn em mệt.

Virdo dịu dàng nhìn cô. Libby nghe anh trả lời, liền hơi buồn bã, lắc lắc đầu, lần nữa tì cằm vào tay anh, nói:

_ Không về đâu. Em muốn hẹn hò với anh mà!

_ Em bé, như vậy đâu có tính là hẹn hò.

_ Tính, đều tính. Em muốn gặp anh, ở bên anh, không làm gì cũng được, không đi đâu cũng được. Em không muốn anh ở một mình.

Libby đều đều nói. Virdo cảm động nhìn mái đầu mềm mại của cô, cúi người hôn nhẹ.

_ Libby à, anh có em mà, sao có thể một mình?

Libby bị anh hôn tóc, nhất thời xấu hổ. Không phải chứ, họ còn đang ở thư viện mà, sao anh có thể làm hành động trái với nguyên tắc như vậy?

_ Anh yêu, sau này, anh có thể, xem em như người nhà không? Tại vì em, em...đã lỡ xem anh như gia đình mất rồi.

Libby biết gia cảnh của anh, lần trước họ cũng đang đi hẹn hò, cô tình cờ nghe được anh nói chuyện với ba qua điện thoại. Sau đó, cô rụt rè hỏi anh, vốn cũng không định bắt ép anh trả lời, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của anh, anh muốn chia sẻ hay không đều do anh quyết định. Lúc đó, Virdo hơi bất ngờ, trước đây chưa từng có ai quan tâm anh như cô ấy, quan tâm đến từng lí do, nguyên nhân cho mọi hành động của anh. Anh nhìn vào đôi mắt long lanh, ngập ngừng của cô, khẽ nắm tay cô, từ từ trút bỏ tâm sự, kể hết cho cô nghe.

Giống như hiện tại, nhìn Libby hai tay chỉ chỉ vào nhau bối rối, Virdo chỉ thấy càng thêm xiêu lòng. Anh nắm hai tay cô, khiến cô bất ngờ nhìn anh, bắt gặp ánh mắt thâm tình ấy, ngỡ ngàng.

_ Ừm, Libby à, em bé của anh, em sau này chính là người thân duy nhất của anh!

Libby như hóa đá, cô vốn đâu có ngờ anh thẳng thắn thừa nhận với cô như vậy. Virdo trong ấn tượng của Libby, luôn kiệm lời, khô khan, ít nói, từ khi nào lại biết nói mấy lời tình ái này làm cô rung động chứ?

Virdo nhìn Libby cảm động đến ngây ngốc, bật cười, sau đó thu dọn đồ đạc. Xong xuôi, anh nắm tay cô, kéo cô đứng dậy.

_ Em bé, đi thôi, chúng ta hẹn hò thì cũng phải đến chỗ có không khí một chút. Anh học ở đâu cũng được!

Libby nắm tay anh vung vẩy, nhảy chân sáo đi bên cạnh. Libby vốn dĩ đã xác định cả ngày hôm nay sẽ chôn thây tại nơi nhàm chán này cùng với anh, giữa đường anh lại vì cô mà thay đổi không gian học tập. Phải biết là Virdo vốn không hề thích học tập hay làm việc ở môi trường đông đúc, tấp nập, hôm nay lại vì cảm giác nghi thức của Libby mà thay đổi. Thật vui nha! Anh Virdo nhà cô đã biết để ý đến cảm xúc của cô rồi này! Thật là hạnh phúc, hạnh phúc đến đáng iuuuu!

Hai người nắm tay nhau còn chưa đi ra khỏi cổng trường, từ phía sau, Caprina đang bị Geminore ôm từ đằng sau, mè nheo đi tới. Nhìn vẻ mặt của Caprina rõ khổ! Cô cứ có cảm giác vớ lại anh người yêu cũ trẻ con mà bám người hơn trước vậy nè! Lúc trước, anh đâu có như vậy, từ sau khi biết cô mỗi ngày đều phải lên lớp tự chọn gặp mặt Phoebe, mỗi ngày anh đều sẽ đưa đón cô, đến giờ tan học lại làm nũng như đứa trẻ, hết đòi đưa cô đi chơi lại đòi đưa cô về nhà. Virdo nắm tay Libby đứng hình nhìn cảnh tượng khó coi trước mặt, nhàn nhã khinh bỉ:

_ Hai anh chị kia, vui lòng tự trọng giùm. Đây là nơi công cộng nha!

Nghe tiếng tằng hắng, Geminore mới ngước lên, mở miệng thách thức:

_ Chỗ người ta yêu đương ân ái, chú em xen vào làm gì?

Virdo rùng mình, lắc đầu bất lực. Sau đó, mặc kệ con người đổi tính đổi nết đó, nắm tay Libby, một đường đi thẳng. Em bé của anh, dù sao cũng không nên chứng kiến quá nhiều cảnh đồi trụy như vậy được!

Hai người đi khỏi, Caprina thở dài, vỗ vỗ tay Geminore, quát:

_ Geminore, bỏ tay ra khỏi người em! NGAY! LẬP! TỨC!

Geminore trên vai cô lắc lắc đầu.

_ Honeyy, đi chơi với anh đi mà! Em đã không gặp anh suốt một tuần từ hồi diễn tập cuối kì rồi. Người ta nhớ em lắm!

Caprina xoay người, mạnh mẽ thoát khỏi vòng tay Geminore, đối diện anh, nói:

_ Geminore, anh còn chưa thi xong, chơi bời cái gì. Kì này anh không trụ được Sinh viên xuất sắc thì đừng có nói chuyện với em!

Caprina quay người bỏ đi, bực bội. Vốn dĩ Geminore học rất tốt, nhưng từ khi quay lại yêu đương với cô, thành tích của anh từ xuất sắc đã tụt xuống loại giỏi, từ ngang hàng với Scorpus tụt xuống thua hẳn cậu 3 bậc. Vốn dĩ Geminore sẽ rất cay cú, nhưng vì có tình iu, nên chút chuyện đó chẳng nhằm nhò gì.

Geminore đuổi theo Caprina, nắm tay cô, nghiêm chỉnh đường hoàng đi bên cạnh. Ánh nắng nhạt màu chiếu lên hai bóng lưng, trải dài đến tít ngoài cổng. Geminore giơ tay, che nắng cho người yêu, một tay lại vẫy vẫy như chiếc quạt nhỏ giúp cô bớt nóng.

_ Honey, anh sẽ được sinh viên xuất sắc mà!

_ Nhưng mà, sau đó, em phải cùng anh đi chơi, được không?

_ Ừm, anh được rồi mới nói đi.

Caprina xua xua tay, thỏa hiệp. Geminore được đà nói tiếp:

_ Chuyện là, tháng sau sinh nhật Taurissa, ba mẹ có ý muốn mời mọi người sang Anh dự tiệc, em đi cùng anh nhé, sẵn tiện...

Caprina cảm thấy có sự bất thường, khẽ nhíu mày nhìn anh đang lật qua lật lại bàn tay cô:

_ Sẵn tiện cái gì?

_ Sẵn tiện ra mắt gia đình anh!

Caprina hơi hoảng hốt, rụt tay về, ngượng ngùng không trả lời, bỏ đi lên phía trước. Có phải nhanh quá không? Cô kỳ thực rất vui, Geminore muốn đưa cô về ra mắt, chính là dấu hiệu cho thấy anh thực sự nghiêm túc với mối quan hệ này, nhưng cô lại sợ mình vội vàng đồng ý sẽ bị anh xem là thiếu đứng đắn lại quá dễ dãi. Thật khó nghĩ mà!

Geminore thấy điệu bộ Caprina vừa ngại ngùng vừa lo âu, khẽ cười, sau đó nhanh nhẹn chạy lên, cúi đầu nhìn gương mặt phiếm hồng của cô, giọng nói nhỏ nhẹ như chú mèo:

_ Honey, đồng ý đi, đồng ý đi mà! Honey ơi!

Caprina bị anh dùng giọng điệu đó hối thúc trả lời, cả người liền thêm xấu hổ. Cô thẹn quá hóa giận, ngẩng đầu nhìn thẳng anh, buông lơi một câu, rồi bỏ đi.

_ Đã nói anh được xuất sắc rồi mới đồng ý mà!

Geminore cười rõ tươi, tiếp tục chạy đến bên cô, ôm lấy eo cô, vừa đi lại tiếp tục cợt nhả, luôn miệng gọi honey ơi honey à, khiến Caprina thật muốn đào cái lỗ chui xuống. Thật là, anh có biết, mỗi lần có sinh viên đi ngang, họ đều nhìn hai người đến rõ là thích thú hay không hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #12cs#text