#41
Aquarina vò vò mái tóc rối, ngái ngủ bước xuống phòng khách. Đi ngang nhà bếp, mùi thơm phảng phất khiến cô hơi ngớ người. Cô khẽ nhướn người nhìn vào trong, thấy bà chị ngày thường ít khi xuống bếp hôm nay lại trổ tài nướng bánh, chưa kể hôm nay là chủ nhật.
Ngày thường, hai chị em Fermille, cũng như Adreil, ở ký túc xá cho thuận tiện, đến cuối tuần họ sẽ trở về nhà, nghỉ ngơi, không ra ngoài, không làm gì cả. Đây dường như là thói quen bất thành văn giữa hai người họ, sau một tuần mệt mỏi, bộn bề với những mối quan hệ, sự việc, hai chị em Aquarina đều cần phải nạp lại năng lượng. Và, ừ thì, còn liều thuốc chữa lành nào tốt hơn là nằm dài cả ngày không nghĩ ngợi gì chứ!
_ Chị, hôm nay mặt trời lên từ phía tây à?
Aquarina bước đến, nhón tay bóc lấy miếng bánh quy vừa ra lò, bỏ vào miệng. Sagittary đang loay hoay trang trí cho chiếc bánh mật ong ngàn lớp truyền thống của Nga, quở trách:
_ Aqua, con gái con đứa, ai lại ăn vụng, còn nữa, có ai mà luộm thuộm như mày không?
Aquarina bĩu môi, nhún nhún vai, sau đó chống cằm nhìn chị gái đang tỉ mỉ rắc cốm.
_ Chà chà, món Nga luôn sao? Chị không phải rất ghét những thứ liên quan đến Nga sao?
Nga. Đó từng là nơi mà Sagittary rất ghét, thậm chí là bị ám ảnh. Lí do là bởi lúc nhỏ, cô đã bị ép buộc theo ba đến sống ở đó, rời xa mẹ và em gái. Chẳng những thế, nhà nội cũng chẳng yêu thương gì cô, luôn lạnh nhạt, khắc khe, anh chị em họ cũng chẳng ai thèm chơi với cô. Sagittary lúc đó mới bảy tuổi, lạc giữa nơi xa lạ, không biết tiếng Nga, không có bạn bè, mỗi đêm đều rửa mặt bằng nước mắt, khiến cho hai mắt mờ dần, mờ dần, rồi tối hẳn.
Sagittary đã cực kì hoảng loạn khi mất đi ánh sáng, mỗi ngày đều rơi vào vòng xoáy trầm cảm, cô đơn, luôn phải tự hỏi chính mình không biết sau này cuộc đời của một cô bé bảy tuổi như cô phải tiếp tục thế nào, cảm giác như mình đã bị ném xuống đáy vực, tăm tối, lạnh lẽo, đáng sợ. Cho đến khi, người bạn đầu tiên của cô xuất hiện.
"Xin chào, chúng ta làm quen được không? Mình là Can, bạn nghe hiểu mình không?"
Tiếng búng tay của Aquarina đã lôi kéo Sagittary về lại thực tại. Cô khẽ cúi đầu, hàng mi rung nhẹ:
_ Aquarina, có phải em cũng biết chị đã nhầm lẫn không?
Aquarina hơi ngớ người, rất nhanh đã load kịp lời chị gái. Cô ừm nhẹ, sau đó mới bước sang, vỗ vỗ nhẹ nhàng lên đôi vai gầy của chị:
_ Lúc em và mẹ đến đón chị về điều trị, em đã thấy anh Canir đang dắt chị đi dạo. Chị ơi, lúc gặp lại ở The Gross, em đã ngờ ngợ, đến khi Pisces nói với em rằng anh Canir là du học sinh Nga, em mới chắc chắn.
_ Sao em không nói sớm?
_ Ờ thì, nhìn hai người giằng xé nội tâm dị cũng dui. Hí!
Nói rồi, cô nhanh chân chạy sang một bên, kịp tránh né cái cốc đầu của Sagittary.
_ Aquarina Fermille, mày đúng là em gái tốt!
Aquarina đã kịp nhón thêm hai chiếc bánh quy, chạy lên cầu thang, nói vọng xuống:
_ Không phải nhờ vậy nên giờ chị mới quý trọng anh Canir hơn sao?
Sagittary khẽ thở dài. Sao cô lại có thể nhầm lẫn như vậy? Sao cô lại có thể nhận một người lãnh đạm, khó gần như Scorpus chính là cậu nhóc tràn đầy ánh sáng, hoạt bát năm xưa? Sao cô cứ phải khẳng định người lúc nào cũng ngó lơ cô chính là người mà mỗi khi đến viện đều sẽ đến gặp cô đầu tiên? Aisshhhh, nên nói sao nhỉ?
Đầu năm học, khi nhìn thấy con búp bê Matryoska lủng lẳng trên ngón tay của Scorpus, cô có hơi khựng lại. Nó giống hệt với con cô vẫn luôn cất giữ tại nhà. Làm sao có thể? Đó là món quà tạm biệt cô nhờ mẹ mình mua cho để gửi lại cho cậu bạn mà cô chưa từng biết mặt, làm dấu hiệu nhận nhau sau này cơ mà? Lẽ nào Scorpus chính là người đó?
Từ giây phút đó, Sagittary đã mặc nhiên đem Scorpus trở thành người năm xưa, mặc cho giữa hai hình ảnh phản chiếu đầy sự khác biệt, cô vẫn hết lần này đến lần khác tìm lí do bao biện. Nào là ai rồi cũng sẽ thay đổi, rồi thì biết đâu hơn mười năm nay, cậu nhóc ấy đã trải qua nhiều chuyện khiến cậu mất đi ánh sáng trong đôi mắt, mất đi sự nhiệt huyết với cuộc sống này, và thì là đủ các kiểu trên đời.
Cho đến khi, chính miệng Scorpus đứng trước mặt cô, thừa nhận con búp bê đó là của Canir, anh chỉ vô tình nhặt được, định mang đi trả lại. Cộng thêm hôm trước, cái đám The Gross Uni do nhóc Pisces cầm đầu đã đem mọi chuyện tường thuật lại cho cô, cô mới rõ là mình nhận nhầm người. Còn về chuyện làm sao Pisces biết thì, à, ờ thì Sagittary làm gì còn đủ tỉnh táo để mà phân tích. Bây giờ nghĩ lại, Sagittary thầm mắng chính mình bốn chữ ngu ngốc, mù quáng.
Miên man một lát, cô giật mình nhìn xuống chiếc bánh đã được trang trí nhẹ nhàng, cẩn thận đặt nó vào hộp, sau đó hít một hơi, mang nó đến chỗ hẹn.
Đến nơi, Sagittary dừng hẳn lại. Canir đã đến sớm hơn cô, anh đang đứng đó, giữa cánh đồng hoa, hệt như một bức tranh, mỹ lệ vô cùng. Sagittary bắt gặp chính mình ngẩn ngơ, lại nghe thấy hai bên má nóng hổi, cô lắc đầu thật mạnh, tự nhủ phải giữ vững vẻ tỉnh táo, lí trí thường ngày. Sau đó, cô từ từ tiến lại. Canir đang đứng yên chờ đợi chị đẹp, nghe từng hồi trống ngực thình thịch, cũng không biết mình đang đợi cái gì.
Lúc nhỏ, anh làm bạn với cô chính là bởi vẻ sợ hãi, cô độc của cô khi ấy. Cậu nhóc Canir Williams sáu tuổi ngày ấy, không muốn bất cứ ai phải buồn, lúc nào cũng ngây ngô, muốn mọi người xung quanh mình đều mỉm cười. Cho đến khi bảy năm trước, Canir được bố mẹ gửi sang đây học hè ngắn hạn, tình cờ nhìn thấy gương mặt xinh xắn ấy giữa biển học sinh quốc tế, chàng thiếu niên liền biết, giữa hai người chính là duyên, là mệnh. Sau đó, anh liền thuyết phục ba mẹ, cho phép anh sang đây du học, du học một mạch từ cấp hai lên đại học, chỉ để có thêm cơ hội ở gần chị đẹp. Cơ mà phải đến khi anh vào Đại học, thông qua Scorpus, thông qua Hội Học sinh, hai người mới có cuộc làm quen đầu tiên.
Nghe tiếng bước chân, anh xoay người lại, nhìn bóng dáng Sagittary có chút ngập ngừng, Canir liền mỉm cười trấn an. Sagittary đến trước mặt anh, đưa chiếc bánh được gói kĩ càng trong hộp, ngập ngừng:
_ Canir, cái này, à, ừm, là bánh mà em thích.
Canir mỉm cười đưa tay nhận lấy.
_ Làm sao chị biết? Em chưa từng nói với chị mà.
_ Không, Canir. Lúc em sáu tuổi, em đã nói rồi, là do chị quên thôi. Xin lỗi, Canir, chị không nên quên mất em, càng không nên nhận nhầm em thành Scorpus.
Sagittary nghẹn ngào, cũng không biết vì sao lại vậy. Canir ngần ngại, rụt rè nắm nhẹ lấy bả vai cô, dịu dàng:
_ Chị đẹp à, em đâu có trách chị. Là em tự nguyện mà!
Sagittary đối diện với nụ cười như ánh ban mai của anh, trực giác cho cô biết lần này cô không nhầm nữa, hơn nữa, trái tim còn nói cho cô biết, dường như, cảm xúc của cô dành cho Canir lúc này, nó còn mãnh liệt hơn so với lúc cô nhìn Scorpus. Sagittary cúi mặt vội che đi hai má phiếm hồng, im lặng.
_ Chị Sagittary, nếu có thể, cho phép em được theo đuổi chị, nhé?
Lời nói của Canir hòa vào trong gió, theo từng cánh hoa rơi vào tai Sagittary. Cô hơi giật mình, ngẩn người hồi lâu.
Và kìa, giữa cánh đồng hoa lộng gió, Canir đã nhận được cái gật đầu. Giữa biển hoa, dường như có sợi chỉ duyên hồng của ai đó đang từ từ được dệt nên! Thật đáng để người ta mong đợi vào một câu chuyện hạnh phúc, ngọt ngào mãi về sau!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com