Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Làm quen

- Vậy bây giờ tôi phải làm gì đây?

- Ừm, không cần làm gì đâu. Cô giới thiệu bản thân đi.

Tôi tưởng tượng ra hai cái ghế để cả hai ngồi xuống nói chuyện cho dễ.

- Tôi tên là Minh. Như cậu đã thấy rồi, tôi sống với bố mẹ và chị. Ừm, tiếp theo là... Để khi khác được không? Tôi cần chuẩn bị một số thứ. – Hẳn là cô không thể nào bình tĩnh ngay sau khi vừa trải qua cú sốc đó. Tình huống này còn giống tôi đang ép cung cô ấy vậy, thật sự không thoải mái chút nào.

- Thôi được! Vậy vui chơi đi. Thế giới này là của cô.

Cô gượng gạo bay từ từ lên không trung với một vẻ mặt e ngại, dè chừng. Sau đó là ngạc nhiên, cô bất giác mỉm cười rồi lại vẻ mặt lạnh như tiền. Con người vừa mới bù loa bù lu khi nãy bây giờ đã khác hoàn toàn. Cô thích ứng với hoàn cảnh nhanh chóng mặt nhưng lại không muốn tôi nhận ra điều đó. Tôi càng chắc chắn hơn, cô chính là mọi thứ tôi cần.

"A, A, A". Tôi vươn vai thức dậy sau một giấc ngủ dài. Lăn qua một bên với lấy chiếc đồng hồ báo thức như một thói quen. Vẫn như ngày hôm qua, trời còn đang tờ mờ sáng. Chắc là do tôi cố tình quên tắt báo thức, dáng vẻ tôi chẳng có gì là bất ngờ, vệ sinh một cách trơn tru không động tác thừa, tôi ra khỏi nhà.

- Hôm nay nữa sao? Gần đây thiếu ngủ hả "cháu".

- Con đang tập nếp sống của người thành công ấy mà.

- Ừ, thành công rồi đi bán cơm giống tao. Dậy sớm thành công được chắc giờ tao giàu nhất khu này rồi.

Đó chỉ là nếp sống thôi mà. Có ai bảo làm thế sẽ thành công đâu. Đúng là mấy ông già nghe câu được câu mất rồi bày đặt trải đời.

Tập trung ăn, "vâng, dạ" qua loa cho xong mấy câu truyện phiếm mà lúc nào gặp bác Trung cũng kể.

- Xong rồi. Bác ghi như hôm qua nhé. – Nói rồi tôi bỏ đi thật nhanh.

Vô thức đi chậm lại, hai mắt nhìn dáo dác, tôi đang mong chờ một điều gì đó. Biết mình đang chờ gì, tôi liền phủ định nó, tôi có bao giờ như vậy đâu. Cố tìm một lý do để vịn vào: "Đúng rồi, nó chỉ đi sớm để trực nhật thôi nên hôm nay làm gì có. Mình đi sớm là do mình đang tập nếp sống của người thành công. Ai chả biết hôm nay nó không đi sớm." Quả là một lý do hoàn hảo để che đậy cảm xúc của tôi lúc này. Mà khoan hình như tôi cũng vừa nhận ra gì đó, một chút hụt hẫng, có thế mà cũng không để ý.

Bước đi đến trường với tốc độ còn chậm hơn lúc trước vì đôi chân tôi lúc này tự nhiên nặng trĩu.

- Ủa, Nam. Hôm nay không trực mà cậu đi sớm thế? – Giọng nói phát ra ngay bên cạnh.

Giọng nói nhẹ nhàng trùng tần số với tâm hồn tôi, chúng cộng hưởng phá vỡ hết những cục tạ đang đeo ở chân và ở hai bên miệng. Tôi tươi tỉnh hẳn lên, miệng tự động:

- A, Hương.

- Chẳng phải cậu cũng thế sao?

- Ngày nào tớ cũng đi giờ này hết. Nhà tớ khá xa nên phải đi sớm. Còn cậu?

Chẳng lẽ lại nói là vì cậu. Chính tôi cũng không chấp nhận "sự thật" đó mà. A phải rồi.

- Mình có đọc quyển sách, mình bắt chước theo lối sống của mấy người thành công ấy mà. Dù vô tiết vẫn ngủ bình thường. Hề hề.

Giỏi quá tôi ơi. Lần đầu tiên kể từ mười năm trước, lần đầu tiên tôi nói chuyện một cách tự nhiên vậy với người khác. Đây còn là con gái nữa chứ. Có lẽ là Minh đã cho tôi khả năng đó. Thầm cảm ơn Minh, tôi cố gắng kéo dài cuộc nói chuyện này.

- Thú thật với cậu là tớ không hề biết có vụ trực nhật. Hôm qua tớ đi sớm cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi chứ không phải đi sớm để làm. Cậu cho tớ xin lỗi nhé! – Đây quả là một thời điểm hoàn hảo để xin lỗi nhỏ vụ trực nhật.

- Hì, hì. Tớ đã nói không sao mà, cậu không cần xin lỗi đâu.

- Không! Tớ phải xin lỗi. Cậu nói vậy là cậu không bỏ qua cho tớ rồi. - Tôi nói chuyện một cách tự nhiên đến kì lạ.

- Ừ! Đúng vậy đấy, tớ không bỏ qua cho cậu. Cậu phải đền cái gì đó chứ, muốn bỏ qua là bỏ qua sao? – Nhỏ nói đùa một cách nghiêm nghị.

Không cần đợi cơ hội để ngỏ lời, cơ hội tự tìm đến, tôi nắm ngay lấy nó.

- Vậy dù gì cũng đi sớm cả tiếng, cậu muốn uống cà phê không? – Tay chỉ vào quán cà phê ven đường.

- Ừm, được thôi. Nhưng mua vào lớp nhé, ngồi uống lỡ quên mất lại trễ giờ thì tiêu.

Chắc đó chỉ là lý do, nhỏ cũng không muốn bị đứa khác nhìn thấy rồi đi đồn này đồn nọ.

- Cậu muốn uống gì đây?

- Hmm, Bạc xỉu đi. Tớ không uống được đắng.

Nhỏ dựng xe bên ngoài quán, tôi vào trong mua đem ra.

- Của cậu đây.

- Cậu uống trà à? Đừng có lúc nào cũng như ông cụ non thế chứ. Tớ đi xe, không uống được nên tớ đến lớp trước đây không là nguội mất ngon. Cảm ơn ly cà phê nhé!

- Tạm biệt.

Nói rồi nhỏ đạp xe thật nhanh. Tôi đi từ từ nhâm nhi hết ly trà, muốn đi nhanh nhưng làm vậy thật kỳ lạ.

Đến lớp vẫn còn khá sớm, chỉ có vài đứa đi sớm trực nhật và nhỏ trong lớp. Nó ngồi đó học bài. Để không có gì kỳ lạ, tôi dơ tay chào rồi úp mặt uống ngủ như mọi ngày.

- Sợ muộn học nên lên đây ngủ hả? – Thằng Phong chế giễu. Xui thật, hôm nay nó trực nhật.

Tôi không quan tâm, vẫn cứ cắm mặt xuống bàn.

- À đâu, mày đang học đấy chứ. – Nó tiếp tục.

Tôi vẫn vờ như không nghe thấy gì nhưng chẳng phải tôi có Minh sao? Tôi có thể bật lại nó, tôi không thể để bị cười nhạo như này mãi được. "Minh ơi. Cô đâu rồi?" – Minh thường đến một cách vô thức giống như cách tôi bắt chuyện với Hương vừa nãy. Cô đến lúc nào tôi không hề nhận ra, nhưng bây giờ thì tôi vẫn chẳng biết phải làm gì, cơ thể tôi vẫn chịu sự kiểm soát của tôi, nó vẫn nằm trơ ra đấy. Chắc có lẽ Minh muốn tôi tự lực, cô ấy đã làm mẫu cho vừa nãy rồi. Tôi chậm rãi ngẩng đầu dậy, chưa kịp ngước lên hết thì.

- Buồn ngủ thì ngủ thôi. Cậu lo trực nhật đi kìa. – Giọng nói quen thuộc vang lên cứu rỗi tôi.

Lỡ ngẩng đầu lên, không biết nói gì, tôi bối rối:

- Ờ, cảm ơn cậu. – Cố gắng nói với giọng bình thản.

Nhanh chóng tiếp tục úp mặt xuống bàn, tôi tự trách bản thân vì quá nhút nhát. Phải can đảm hơn nữa mới được.

- Hương, cậu cho tớ mượn cục tẩy được không? – Tôi dùng hết can đảm nói khẽ.

- Được chứ.

- Các cậu cho tớ xin chai tương ớt.

- Thưa cô, em biết ạ.

- Chào bác Trung.

...

- Chào Minh, cảm ơn cô nhé. Tôi đang tập theo cô chỉ để giao tiếp. Thành công phết. – Riêng nói chuyện với cô tôi có thể tự nhiên vô cùng vì như nói với chính mình.

Cô đang nghịch với mấy con thú tưởng tượng, nghe giọng tôi thì quay lại vẻ mặt ngơ ngác. Chắc cô ở một mình chán lắm nên mới ngẩn ra vui mừng khi tôi đến.

- À đúng rồi, anh làm rất tốt. Cần cố gắng hơn nữa.

- Tất nhiên rồi, tôi đã nói chuyện được với khá nhiều người đấy. Chỉ còn bọn thằng Phong là suốt ngày "đá đểu" tôi, tôi chả biết cãi lại thế nào. – Giọng tôi hớn hở rồi xìu xuống.

- Hmm, vậy đừng cãi lại. Kết bạn với họ đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com