Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Phúc lợi đặc biệt

Editor: Gió

Lâm Giác ngủ mê man một giấc, lúc mở mắt ra một lần nữa, xe đã tắt máy từ lâu, Giang Du Sâm đang ngồi ở ghế lái cúi đầu xem điện thoại.

Cảnh vật bên ngoài cửa sổ đã tối đi thấy rõ, trong xe cũng không bật đèn, ánh sáng lấp lánh của màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt người đàn ông, góc cạnh thấy rõ khiến người ta động lòng.

Lâm Giác tỉnh hồn lại, dựng thẳng người. Giang Du Sâm liếc mắt về phía bên này, đưa tay mở ngọn đèn nhỏ trên trần xe lên.

Ánh sáng ấm áp bao phủ lấy không gian nhỏ trong xe, Giang Du Sâm khẽ hỏi: "Dậy rồi à?"

Lâm Giác xoa mũi, hơi ngại ngùng: "Anh Giang... Em ngủ bao lâu rồi ạ?"

Giang Du Sâm bật sáng điện thoại, thời gian bên góc phải màn hình vô cùng rõ ràng, 17:23.

Lâm Giác thầm cả kinh, còn nhớ lúc hai người ra khỏi "Ngự Thiệu Các" mới là hơn một giờ, dù cho lái xe một tiếng đồng hồ để tới đây thì Giang Du Sâm cũng đã ngồi đợi mấy miếng đồng hồ rồi.

Trong lòng cậu vô cùng áy náy: "Em xin lỗi ang Giang, em thật sự ngủ quá say, em..."

"Không sao."

Giang Du Sâm nhẹ nhàng cắt đứt lời xin lỗi của Lâm Giác, "Là do anh không gọi cậu dậy."

Vẻ mặt của người đàn ông vô cùng hời hợt, thậm chí còn có chút lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng trong giọng nói lại ẩn giấu chút dịu dàng: "Mấy ngày nay không ngủ hẳn hoi, ngủ bù chút cũng tốt."

Lâm Giác đỏ mặt.

Nếu như không phải đã xem đi xem lại rất nhiều lần tất cả những bộ phim mà Giang Du Sâm từng diễn, cậu thật sự cho là anh đang đọc một câu thoại cho cậu nghe.

Lâm Giác choáng váng mà nghĩ, đây coi như là phúc lợi đặc biệt dành cho fanboy hay sao?

Trái lại Giang Du Sâm lại rất bình tĩnh, thấy vẻ mặt đờ đẫn của Lâm Giác anh nói: "Vẫn còn buồn ngủ à? Ngủ thêm một lát nữa nhé?"

"Không cần đâu ạ!"

Lâm Giác vội lắc đầu, cậu đã để Giang Du Sâm chờ mình lâu như vậy rồi, nếu còn chờ thêm nữa, chưa cần fan của Giang Du Sâm ra tay thì chính cậu đã ám sát bản thân mình trước để làm gương rồi.

Hơn nữa hai người còn có chuyện quan trọng phải làm.

Lâm Giác ngẩng đầu, thấy bên ngoài trời đã tối đen, thậm chí đến bây giờ họ đang ở đâu cậu cũng không thấy rõ, không khỏi có chút ủ rũ.

Mùa đông trời tối nhanh, dù cho là đi đâu thì cũng không còn kịp nữa.

Giang Du Sâm thu lại sự ảo não của Lâm Giác vào trong mắt, ấn nút khoá xe, "tít tít" hai tiếng, cửa xe mở khóa thành công.

"Không buồn ngủ nữa à? Đi xuống đi lại."

Lâm Giác sửng sốt, từ trước đến nay cậu rất nghe lời Giang Du Sâm, xuống xe theo.

Ánh đèn mở ảo cách đó không xa, tiếng người ồn ào, không biết những chiếc đèn màu nho nhỏ đang treo trên cái gì đó mà khiến cho bầu trời đen tối trở nên sáng ngời.

Tiếng loa vang vọng trong không khí: "Còn 20 phút nữa là bắt đầu biểu diễn pháo hoa rồi, mời các du khách tới xem biểu diễn pháo hoa xếp hàng ở cổng xoát vé để đi vào! Xin hãy đi theo thứ tự ạ!"

Giang Du Sâm nhíu mày, nhẹ nhàng chuyển hướng, đi về phía tiếng loa.

Anh chọn rất lâu, thấy chẳng nơi nào thích hợp cả, dứt khoát để Lâm Giác nghỉ ngơi trong xe, không ngờ lại đúng lúc nơi này có biểu diễn pháo hoa.

Những việc Giang Du Sâm có thể nhớ không nhiều, anh có ấn tượng mơ hồ là Lâm Giác hồi nhỏ khá thích những thứ sáng lấp lánh.

Hai người đi đến gần, hóa ra nơi này là công viên giải trí lớn nhất thành phố B, theo truyền thống hàng năm vào mùa đông sẽ bắn pháo hoa.

Lâm Giác lúng túng mà nghĩ, công viên giải trí không phải mấy chục năm gần đây mới có hay sao? Cũng có thể học được cách hòa mình vào với nhân vật sao?

Có điều từ trước tới nay cậu vô cùng tin tưởng Giang Du Sâm, tuy trong lòng vẫn có chút nghi ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn đi sau lưng Giang Du Sâm.

Màn đêm trở thành nơi ấn nấp tốt nhất cho hai người, không cần lúc nào cũng phải chú ý xem có bị người qua đường chú ý hay không. Giang Du Sâm đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, mua hai vé biểu diễn tối, hai người theo đám đông chật chội đi vào.

Giang Du Sâm cắm một tay trong túi, vai rộng chân dài, vóc người cực chuẩn, dù cho không thấy rõ mặt, chỉ đứng giữa đoàn người chật chội cũng dễ dàng trở thành tiêu điểm. Nhưng hiển nhiên là anh đã quen bị đối xử như vậy nên không hề cảm thấy khó chịu chút nào.

Cũng may hàng ngũ tuy dài nhưng tốc độ xoát vé cũng coi như khá nhanh, hai người nhanh chóng thuận lợi đi vào khu vực công viên.

Thấy người trong khu vực công viên ngày càng nhiều, Lâm Giác cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà hỏi: "Anh Giang, chúng ta đi đâu vậy ạ?"

"Đằng trước."

Công viên rất ồn ào, Giang Du Sâm hơi khom người, môi dán bên tai Lâm Giác: "Không phải cậu đã nghe thấy rồi sao, lát nữa có biểu diễn sao hoa."

Lâm Giác nuốt nước bọt theo bản năng: "Vậy nên... chúng ta là tới xem pháo hoa sao ạ?"

"Cũng coi như là thế."

Lời của Giang Du Sâm khiến Lâm Giác mơ màng, thật sự không đoán ra được ý đồ thật sự của anh, chỉ có thể suy đoán lung tung: "Tiểu Hoàng tử cũng thích pháo hoa sao ạ?"

Cậu đã xem kịch bản rất nhiều làn, trong đó quả thật không đề cập tới bất cứ tình tiết nào liên quan tới pháo hoa cả.

"Anh không biết."

Giang Du Sâm không thể ý lắm mà thu lại ánh mắt.

Đúng lúc này, một bông pháo hoa cực lớn nổ trên bầu trời, để lại một luồng sáng rực rỡ.

Giọng nói từ tính của người đàn ông trở nên mờ hồ trong tiếng huyên náo của đoàn người: "Nhưng anh cảm thấy cậu sẽ thích."

Lại một bông pháo hoa nữa nổ vang trên không trung,

Rồi lại một bông nữa.

Pháo hoa ngũ sắc chiếu rọi bầu trời đêm sáng như ban ngày, tiếng nổ đinh tai nhức óc như đập vào trái tim của Lâm Giác, cũng che giấu sạch sẽ những lời nói phía sau của Giang Du Sâm.

Tim Lâm Giác đập như trống bỏi, rõ ràng nhìn thấy đôi môi mỏng của Giang Du Sâm khẽ mở nhưng lại chẳng nghe thấy gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng pháo hóa nổ cùng tiếng tim đập của mình.

Chuyện này tựa như một giấc mơ vừa rực rỡ lại vừa kiều diễm, nhưng lại hư ảo hơn cả một giấc mơ.

Dưới ánh sáng và bóng mờ, biểu cảm của Giang Du Sâm dịu dàng đến thế.

Lâm Giác giống như... đang ở trong mơ vậy

Lâm Giác ngẩn ngơ mà nghĩ, khoảng thời gian bắn pháo hoa khiến cậu buông thả, tùy hứng một lần, cậu bây giờ không muốn biết Giang Du Sâm nói gì nữa chỉ muốn khắc ghi câu nói "cảm thấy cậu thích" vào trong trái tim.

Chỉ một lần thôi, chỉ trong khoảng thời gian bắn pháo hoa này thôi, sau khi kết thúc, cậu sẽ nói xin lỗi Giang Du Sâm hẳn hỏi.

Cậu đảm bảo, chỉ một lần này thôi.

Lâm Giác hít một hơi thật sâu, nhắm đôi mắt rồi từ từ mở mắt ra, bên khóe môi hiện lên núm đồng điều nhàn nhàn.

Cậu giả vờ không nghe thấy lời Giang Du Sâm nói, chỉ ngẩng đầu ngắm những bông pháo hoa trên bầu trời.

Trong đôi mắt lấp lánh là bóng ngược của pháo hoa, vừa rực rỡ lại vừa lộng lẫy.

Yết hầu của Giang Du Sâm khẽ lăn, chăm chú nhìn gò má nghiêm túc của Lâm Giác, trong phút chốc cảm nhận được tim đập nhanh vài nhịp.

*

Thời gian tươi đẹp luôn ngắn ngủi như thế, dù cho đã dùng sức siết chặt nó trong tay, nó vẫn sẽ chạy ra từ những kẽ tay.

Buổi biểu diễn pháo hoa kết thúc, đoàn người túm năm tụm ba rời đi, xung quanh trở nên yên tĩnh.

Tỉnh dậy từ giấc mơ tươi đẹp, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

Lâm Giác hít một hơi thật sâu, cổ vũ tinh thần, ép chính mình thoát ra khỏi bầu không khí kiều diễm vừa rồi, cố gắng vẽ ra một nụ cười: "Anh Giang, vừa rồi anh nói gì vậy ạ? Tiếng pháo hoa to quá, em không nghe thấy."

"Không có gì."

Giang Du Sâm không để ý lắm mà thu tầm mắt, hỏi: "Có thấy vui không?"

"Dạ?"

Lâm Giác không ngờ là chủ đề lại thay đổi nhanh như thế, trong phút chốc lại cảm thấy có chút nghi ngờ.

"Pháo hoa ấy, cậu có thích không?"

Không còn tiếng pháo nổ làm nền, giọng nói của người đàn ông vừa rõ ràng lại vừa trêu người.

Mặt Lâm Giác hơi đo đỏ.

"Dạ... thích ạ."

Khóe môi Giang Du Sâm bí mật vẽ lên một nụ cười.

"Vậy thì tốt."

Lâm Giác đỏ mặt rời mắt đi.

Nụ cười của Giang Du Sâm dù cho có nhìn chục nghìn lần thì cậu cũng không thể miễn dịch được với nó.

Giang Du Sâm nâng cổ tay liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Không còn sớm nữa rồi, về thôi."

Lâm Giác ngẩn người: "Giờ về ạ?"

Vậy nên vẫn làm chậm trễ tiến độ buổi dạy sao?

"Đừng nghĩ lung tung."

Giang Du Sâm dễ dàng đoán được suy nghĩ của Lâm Giác, "Vốn là dẫn cậu đi nghỉ ngơi. Thả lỏng thích hợp là chuyện tốt, không cần ép bản thân quá căng thẳng.

Lâm Giác ấp úng: "Vậy còn nhân vật..."

"Từ từ là được."

Khóe miệng Giang Du Sâm khẽ cong lên: "Tin anh."

Trái tim vẫn luôn nôn nóng bất an của Lâm Giác vào giây phút này trở nên bình tĩnh, bỗng chốc có lực để bơm máu truyền ra ngoài.

Đây là sức quyến rũ chỉ thuộc về một mình Giang Du Sâm.

Dòng máu ấm áp chảy tới tứ chi, Lâm Giác nghiêm túc gật đầu, không nghĩ linh tinh nữa: "Vâng."

*

Sáng sớm hôm sau, vừa mới tảng sáng.

Hôm qua đám người Tiêu Ngụy Lạc kết thúc muộn, lúc về đã gần 1 giờ rồi, buổi sáng trong phòng còn có máy quay, ngồi lên xe buýt, Tiêu Ngụy Lạc cuối cũng cũng tìm được cơ hội "tra khảo bằng nghiêm hình" với Lâm Giác.

Tiêu Ngụy Lạc cười xấu, ngăn Lâm Giác ở chỗ ngồi: "Hí hí, nói nghe xem nào, hôm qua các cậu làm gì rồi."

"Hướng dẫn bình thường."

Tiêu Ngụy Lạc vừa dứt, một giọng nói trầm thấp truyền tới từ bên cạnh.

Không biết từ bao giờ, Giang Du Sâm đã đi tới hàng sau, ngồi xuống chỗ lần trước anh ngồi, vẻ mặt lãnh đạm lại lười nhác, động tác vô cùng tự nhiên.

Tiêu Ngụy Lạc: "?"

Lâm Giác: "!"

Mọi người ngồi hàng sau: "!!!"

Qua một lúc lâu sau, Tiêu Ngụy Lạc mới tìm lại được giọng nói của mình, ngượng ngùng nói: "Khụ... Giang thần, sao thầy lại tới ngồi phía sau vậy ạ?"

"Không được à?"

Đến mí mắt Giang Du Sâm cũng không nhấc lên.

"Được, được chứ..."

Tiêu Ngụy Lạc run rẩy lẩy bẩy gật đầu.

Vị đại phật này càng ngày càng che chở Lâm Giác, thậm chí đến cả lý do cũng lười tìm luôn sao?

Có Giang Du Sâm ở đây, kế hoạch "tra khảo bằng nghiêm hình" của Tiêu Ngụy Lạc dĩ nhiên là thất bại, Lâm Giác lặng lẽ thở phào một hơi, như đi ăn trộm mà gửi tin nhắn cho Giang Du Sâm

[Cây non: Cảm ơn ạ.]

Giang Du Sâm rất nhanh đã thấy tin nhắn.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Giác, khóe môi khẽ cong lên, trả lời

[Ừ.]

Một chữ cũng đã đủ khiến Lâm Giác vui vẻ rất lâu, Giang Du Sâm trả lời cậu, chứng tỏ anh thật sự là xuống hàng sau vì cậu.

Lâm Giác đặt điện thoại lên lồng ngược, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim dồn dập của mình, từng nhịp từng nhịp.

Sắp đến thời gian khởi thành, Ô Khang Đức cũng lên xe, hắn đứng ở hàng trước quét mắt một vòng, rồi cũng đi tới hàng sau.

Mọi người ngồi hàng sau: "???"

Bình thường hàng sau xe khá chòng chành, bọn họ không nhiều người lắm, mọi người đều tranh lên ngồi phía trước, sao đột nhiên ghế hàng sau lại được yêu thích thế?

Ô Khang Đức đi tới hàng ghế của Lâm Giác, đưa 1 phần kịch bản trong tay cho Lâm Giác: "Tiểu Lâm ạ, hôm qua cậu không ở đây, chúng tôi đã bàn bạc cho cậu thêm một vài cảnh."

"Uầy~"

Tiêu Ngụy Lạc cố tình huýt sáo, ngày hôm qua Ô Khang Đức đã nói về việc này rồi, nhưng nó không ảnh hưởng tới việc y trêu Lâm Giác.

Nhiễm Hiểu Hiểu ngồi ghế trước quay đầu, ngượng ngùng chớp mắt: "Cậu phải diễn đôi với tôi á."

Biểu hiện của Nhiễm Hiểu Hiểu trong tuần trước khá tốt, theo đó phải được thêm cảnh. Mà bộ phim truyền hình của một nhóm thiếu nam thiếu nữ, thứ quần chúng thích nhất không gì khác ngoài tuyến tình cảm rắc rối loằng ngoằng.

Quan hệ của Lâm Giác và Nhiễm Hiểu Hiểu rất tốt, cô tán thưởng sự nghiêm túc của Lâm Giác, cũng thích nhan sắc thanh tú của Lâm Giác, gần như không hề do dự mà chọn Lâm Giác.

Mà sự khắc khổ của Lâm Giác trong tuần trước mọi người đều nhìn thấy cả, không ai nói gì cả, cứ như vậy, vào lúc Lâm Giác không có mặt, thêm cảnh cho cậu.

Thêm cảnh đương nhiên là chuyện tốt ngàn năm có một, Lâm Giác vội nói cảm ơn, nhận kịch bản từ tay Ô Khang Đức.

Tiểu hoàng tử cứu Nhược Trúc, kể từ đó Nhược Trúc sống trong phủ đệ của tiểu hoàng tử, mỗi ngày nhìn tiểu hoàng tử theo ngự y học y, sắc thuốc, viết đơn,... tất cả đều bình thường và không chút thú vị nhưng lại là sự an nhàn mà từ trước tới nay Nhược Trúc không dám nghĩ tới.

Từ ngày Nhược Trúc quyết định vào cung, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ chạy thoát khỏi tên hoàng đế ăn thịt không nhả xương đó.

Nàng động lòng với tiểu hoàng tử.

Mà tiểu hoàng tử từ trước tới nay lại ngu ngốc, trì độn trong chuyện tình cảm. Cuộc đời của cậu chỉ hai chuyện là y học và hoàng vị, trong nhận thức của cậu chỉ có hai kiểu người là "ngự y" và "những người khác." Sau khi gặp được Nhược Trúc mới có sự thay đổi, trong cuộc đời trở thành có ba loại người, "ngự y", "Nhược Trúc", "những người khác", nhưng cậu không biết nêm làm thế nào để thể hiện tình cảm của mình, chỉ luôn âm thầm bảo vệ người mình để ý.

Từ trước tới nay Nhược Trúc dám yêu dám hận, vào một đêm trời khuya thanh vắng, nàng hẹn tiểu hoàng tử tới vườn trúc, nàng quyết định dũng cảm một lần, chủ động tỏ tình.

Nàng đã hôn tiểu hoàng tử.

Hôn...

Vậy mà còn có cảnh hôn của cậu với Nhiễm Hiểu Hiểu.

Lâm Giác lặng lẽ liếc Giang Du Sâm ở bên cạnh, trong lòng trong phút chốc có chút phức tạp

Bảo cậu hôn người khác trước mặt người mình thích, hơi ác đấy.

"Sao thế?" Ô Khang Đức cực kỳ hài lòng với kịch bản này, không kìm được mà tâm trạng hứng khởi
"Một trái tim phải chịu thiên sang bách khổng(1) gặp được sự cứu rỗi dịu dàng, một người không tin vào tình yêu, một người không hiểu gì về tình yêu, nhưng thứ tình cảm mơ hồ này vẫn thầm lan tỏa giữa hai người, hí hí hí, cảm giác cp này, đỉnh quá."

(1) 千疮百孔: miêu tả bị nứt vỡ hoặc nhiều khuyết điểm hoặc bị tổn hại rất nghiêm trọng

Giang Du Sâm cũng nhận một quyển kịch bản khác từ trong tay Ô Khang Đức, nhìn thấy mấy dòng cuối cùng, anh khẽ cau mày.

Tâm trạng không vui lặng lẽ bốc lên, đôi môi mỏng của Giang Du Sâm khẽ mở: "Cảnh hôn cuối cùng, bỏ đi."

Kiểu thanh niên môi hồng răng trắng, thanh tú như Lâm Giác sau này phần đông sẽ là fan mẹ và fan bạn gái, diễn cảnh thân mật kiểu này dễ khiến fan phản cảm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com