Chương 3: Muốn để một người nhìn thấy em
Editor: Gió
Ngón tay Lâm Giác nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay bất giác trở nên trắng bệch, vô thức mà đặt điện thoại lên ngực, ngẩng đầu nhìn Giang Du Sâm đã đi xa, khuôn mặt đỏ lên.
Vu Hướng Dương vẫn còn đang kích động vì được tận mắt nhìn thấy Giang Du Sâm, quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đỏ sắp nhỏ ra được cả máu của Lâm Giác.
Vu Hướng Dương nhíu mày.
Hắn theo Lâm Giác gần một năm, đây là lần đầu tiên thấy Lâm Giác đỏ mặt.
Lâm Giác từ trước đến nay luôn rất bình tĩnh, có mấy lần đi quay chương trình, bị tổ phỏng vấn châm chọc khiêu khích, Vu Hướng Dương sắp không nhịn được mà xông lên tẩn người thì Lâm Giác vẫn mỉm cười thật tươi nói cảm ơn người ta, lúc đi ra còn an ủi lại Vu Hướng Dương đang tức đến toác đầu.
Vu Hướng Dương vốn cho rằng là Lâm Giác trời sinh lãnh đạm, không quan tâm thiệt hơn, nhưng đến bây giờ mới phát hiện ra rằng là bởi vì chưa gặp Giang Du Sâm thôi.
Vào lúc này Lâm Giác hoàn toàn không tìm lại được dáng vẻ lạnh lùng thường ngày của mình nữa rồi, gương mặt vốn trắng nõn lộ ra nét đo đỏ, môi tự nhiên mà cong lên, đôi mắt vô cùng lấp lánh.
Giống như một chú sóc nhỏ nhìn thấy hạt thông, không rời mắt được, thật sự đáng yêu chết mất.
Cô bé đứng ở bên cạnh huých huých eo của bạn mình, nhỏ giọng cảm thán: "Uầy! Anh trai bên cạnh đáng yêu ghê! Anh ấy cũng là fan của Giang thần à?"
Cô bạn đồng tình với câu nói của cô bé, lặng lẽ lấy điện thoại ra, lấy cớ chụp bóng lưng của Giang Du Sâm mà chụp luôn cả gò má của Lâm Giác vào.
Cô cất di động vào, quả quyết nói: "Chắc chắn luôn, nhìn ánh mắt anh trai này nhìn Giang thần, chắc chắn là fan trung thành."
Cô bé ra sức mà gật đầu: "Quả nhiên mấy anh đẹp trai mắt nhìn cũng tốt. Chỉ cần anh ấy cũng thích Giang thần thì chính là bạn tao!"
Cô bạn trợn mặt trắng mà nhìn cô: "Căn bản là mày muốn làm bạn với người ta thì có."
Mặt cô bé dần dần đỏ lên, không cam tâm mà đốp lại: "Anh đẹp trai ai mà không thích chứ!"
Hai người ríu ra ríu rít, lúc phục hồi lại tinh thần, lấy dũng khí muốn lại gần Lâm Giác thì đã không thấy bóng dáng Lâm Giác đâu nữa rồi.
Hai người thở dài một hơi, chỉ đành tiếc nuối mà cất điện thoại
Bóng dáng Giang Du Sâm hoàn toàn biến mất khỏi lối đi, hai người lúc này mới nhận ra sắp muộn giờ rồi, không dám nán lại thêm nữa, vội vàng lên xe tới địa điểm ghi hình.
Ngồi xe chuyên dụng của tổ chương trình, hai tay Lâm Giác siết chặt điện thoại, ngón tay nhiều lần lướt qua màn hình đen xì, mấy lần bật lên, liếc thấy câu kia của Giang Du Sâm lại chột dạ tắt máy đi.
Khoảng 40 phút sau, cậu vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào.
"Anh giai, anh giai! Đừng nghịch điện thoại nữa, đến rồi, đến rồi, cậu nhìn bên ngoài đi!"
Vu Hướng Dương ngồi bên cạnh nhìn ra ngoài cửa ổ, dùng sức vỗ vai Lâm Giác, trợn tròn đôi mắt nhỏ của mình.
Lần ghi hình này không hổ là ghi hình ở căn cứ truyền hình và điện ảnh lớn nhất cả nước, ngập tràn khí thế, khác một trời một vực với mấy trường quay phim nhỏ cẩu thả mà Lâm Giác từng đóng.
Cổng lớn được thiết kế mô phỏng theo cổng thành thời cổ đại, nguy nga sừng sững, mà sau khi đi qua cánh cổng bằng đồng kia, tựa như bước vào một thế giới hoa mỹ đầy màu sắc khác.
Các thời đại, các kiến trúc mang nhiều phong cách khác nhau lần lượt vụt qua như đèn kéo quân, dù Vu Hướng Dương đã được may mắn tới vài lần, những vẫn thấy sững sờ.
Lâm Giác ngược lại không kích động như Vu Hướng Dương, ánh mắt khẽ lay động, tạm thời nhét điện thoại vào.
Cuối cùng, xe dừng lại trước một tòa nhà nhỏ, Lâm Giác theo Vu Hướng Dương xuống xe.
Quay chương trình truyền hình thực tế không có phép mang theo trợ lý riêng, Vu Hướng Dương cũng chỉ có thể tiễn Lâm Giác đến đây, hắn vỗ vỗ vai Lâm Giác, thiên ngôn vạn ngữ đều hòa thành một câu: "Cố lên."
"Cảm ơn anh Vu." Lâm Giác mím mỗi, khẽ chớp mắt. Tay cậu chạm vào vỏ ngoài lạnh lẽo của máy móc, giống như đang tự mặc lên cho mình một bộ áo giáp, lúc mở mắt ra, trong đáy mắt ngập tràn sự kiên định.
Cậu đưa tay, dứt khoát đẩy cửa phòng ra.
Đây là một phòng chuẩn bị khá rộng, Lâm Giác chậm trễ mất một lúc ở sân bay, tới cũng không được tính là sớm, phòng chuẩn bị nhìn thì có vẻ thưa thớt, nhưng đã có rất nhiều người tới.
16 minh tinh thế hệ mới, có người được tổ sản xuất mời tới, có người chủ động đi casting, từ trời Nam đất Bắc tụ họp, nhưng chương trình chỉ giữ lại 8 người, hôm nay là buổi kiểm tra sát hạch đầu tiên.
Chương trình còn chưa bắt đầu quay, trong phòng chuẩn bị đã nồng nặc mùi thuốc súng, lướt qua một lượt, trong có có minh tinh lưu lượng đang nổi tiếng, cũng có vài gương mặt mới, xa lạ như Lâm Giác.
Có người đang mải nói chuyện với người khác để lôi kéo quan hệ, có người đang chăm chú trang điểm lại.
Lâm Giác không phải là người tốt nghiệp ngành biểu diễn chuyên nghiệp, cũng chưa quay nhiều phim, chưa quen với bọn họ, sau khi đi vào, nhàn nhạt nhìn xung quanh một vòng, rồi tìm một chỗ một góc ngồi xuống, lấy sổ tay ghi lại những buổi học ké ở học viện điện ảnh từ trong túi ra, nghiêm túc lật xem.
Tổ sản xuất chỉ nói cho cậu biết buổi đầu tiên là kiểm tra đánh giá, nhưng không nói cụ thể là kiểm tra cái gì, cậu chỉ có thể cố gắng chuẩn bị tất cả mà thôi.
Sau khi Lâm Giác ngồi xuống, không lâu sau có người đi tới, cậu không để ý, vẫn chăm chú nhìn sổ tay, bả vai đột nhiên bị người ta vỗ hai cái.
"Xin hỏi chỗ này có ai ngồi chưa?"
Lâm Giác nghe tiếng ngẩng đầu, một cậu con trai mặc một chiếc áo bóng chày, đội mũ lưỡi trai đứng trước mặt cậu, nhe răng cười với cậu. Nước da của cậu con trai đó bị phơi thành màu lúa mạch, nụ cười lại vô cùng xán lạn.
"Chưa."
Lâm Giác lịch sự nở nụ cười, cầm đồ đặc mình để bên cạnh lên.
Cậu con trai đó gật đầu, cà lơ phất phơ đi tới bên cạnh Lâm Giác, hàng ghế liền vì đột nhiên phải chịu trọng lực mà hơi rung.
Y cởi balo lệch vai xuống cầm trong tay, rất tự nhiên mà quay đầu về phía Lâm Giác: "Chào cậu tôi là Tiêu Ngụy Lạc."
Mắt Lâm Giác lóe lên chút ngạc nhiên.
Tiêu Ngụy Lạc?
Người này vậy mà lại là Tiêu Ngụy Lạc ở ẩn đã lâu sao?
Tuổi tác của Tiêu Ngụy Lạc xấp xỉ Lâm Giác, nhưng nổi tiếng từ sớm, năm 10 tuổi vì tham gia một bộ phim hài gia đình mà được nhà nhà biết đến, vài năm sau đó cũng liên tục xuất hiện trên màn ảnh, tựa như một mặt trời giữa buổi ban trưa.
Nhưng mấy năm trước kể từ sau khi có scandal Tiêu Ngụy Lạc đánh người ở trường quay, tất cả đều thay đổi, càng ngày càng nhiều, những tin xấu giả có thật có bị khui ra.
Nói tính cách y cuồng ngạo quái đản, mở miệng ra là nói bậy, động tí là đập phá đồ đạc, thích giở trò,... Lúc đầu còn có fan cố phản bác, nhưng miệng lưỡi đám đông như đá như kim, dần dần, danh tiếng của Tiêu Ngụy Lạc kém xa trước kia.
Sau khi scandal y thường xuyên nhục mạ đánh đạp người đại diện bị khui ra, y cũng im hơi lặng tiếng từ đó.
Lâm Giác đương nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng vào đám truyền thông bất lương sống nhờ vào việc câu view, bản thân cậu thấy Tiêu Ngụy Lạc là một cậu con trai rực rỡ như ánh mặt trời, cũng chẳng trách vừa rồi cậu cảm thấy trông quen quen, nhưng chưa nhận ra là ai.
"Lâm Giác." Lâm Giác chụ động đưa tay, ánh mắt nghiêm túc, giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ, không nịnh bợ, cũng không quá sửng sốt: "Ngưỡng mộ đại danh thầy Tiêu đã lâu."
"Hử?" Nhìn ngón tay trắng nõn và biểu cảm lạnh nhạt của Lâm Giác, lần này đến lượt Tiêu Ngụy Lạc giật mình, "Cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Tôi chính là Tiêu Ngụy Lạc tính cách nóng nảy, tiếng xấu đầy mình đó."
Lâm Giác ngước mắt, nhìn Tiêu Ngụy Lạc trông thì có vẻ là không sao cả nhưng đang giấu đi sự căng thẳng và thấp thỏm, nghiêm túc nở nụ cười: "Người thật của thầy đang ngồi trước mặt tôi, không phải là chân thật hơn trên mạng sao?"
Tiêu Ngụy Lạc nhìn chằm chằm Lâm Giác, một lát sau, nắm lấy tay Lâm Giác, ngón tay dùng sức, nụ cười trong ánh mắt trở nên chân thành hơn rất nhiều.
Y nói: "Ba anh họ Tiêu, mẹ anh họ Ngụy, tuổi tác chắc hơn cậu vài tuổi, nếu cậu bằng lòng thì gọi anh là anh Lạc Lạc là được rồi."
Lâm Giác rất thích ở cạnh những người thẳng thắn như Tiêu Ngụy Lạc, mỉm cười một cách chân thành.
Tiêu Ngụy Lạc cũng cười đáp lại, thái độ không còn căng thẳng vừa rồi nữa.
Cậu ta dựa vào sau một cách tùy ý, ánh mắt nhìn về đám trai gái ở cách đó không xa đang túm tụm một chỗ tranh luận rất sôi nổi, nhướn mày hỏi: "Này, cậu sao lại muốn tham gia chương trình này?"
Lâm Giác mím môi, hỏi ngược lại: "Anh Lạc Lạc thì sao ạ?"
Tiêu Ngụy Lạc cười trào phúng một tiếng, thờ ơ mà khoác tay lên ghế tựa bên cạnh: "Tổ đạo diễn mời anh thì anh tới, bọn họ không phải muốn xem tính anh xấu thế nào sao? Anh chứng minh cho bọn họ thấy."
Rõ ràng là giọng nói trong trẻo của một thiếu niên, bất giác lại lộ ra chút cô đơn và không cam lòng.
Lâm Giác nhíu mày, không biết Tiêu Ngụy Lạc đã trải qua nhưng gì.
Cậu vừa định mở mồm an ủi, thì Tiêu Ngụy Lạc không quá để ý mà khoát khóa tay, lại đem trọng tâm câu chuyện trở về Lâm Giác: "Không đúng, rõ ràng là anh hỏi cậu cơ mà, cậu vẫn chưa nói cho anh biết, vì sao cậu tới đây? Là vì giấc mơ làm diễn viên à?"
Từ lúc bước vào Tiêu Ngụy Lạc đã chú ý tới Lâm Giác.
Người khác đều đang ồn ào náo nhiệt, chỉ có Lâm Giác một mình yên lặng ngồi một góc, chăm chỉ xem đồ mình chuẩn bị, đôi mắt trong veo, biểu cảm hờ hững, không nóng vội, tựa như một viên ngọc thô chưa được mài dũa.
Lâm Giác cười cười: "Cũng coi là vậy."
Có lẽ là do tâm tình đè nén quá lâu, cấp thiết muốn được trút hết ra, Lâm Giác dừng vài giây, thấp giọng nói: "Cũng muốn để một người nhìn thấy em."
Tiêu Ngụy Lạc cười lớn: "Bạn gái à?"
"Không phải." Lâm Giác lắc đầu, cũng không giải thích.
Tiêu Ngụy Lạc cười một tiếng, chỉ cảm thấy Lâm Giác rất si tình, nhưng cũng không suy nghĩ gì niều.
Trong xe thương vụ khiêm tốn, người đàn ông mũi cao ngồi ở hàng ghế sau, mày kiếm mắt sáng, gương mặt lạnh như băng, không thấy chút ý cười nào, ngón tay thon dài gõ trên điện thoại di động, phát ra tiếng vang trầm nặng.
Đợi rất lâu nhưng cũng không thấy màn hình sáng lên.
Giang Du Sâm nhíu mày.
Trợ lý Trương Khánh Sinh ngồi bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: "Thầy Giang, thầy đang đợi tin quan trọng gì sao?"
"Không."
Không nghe ra được bất cứ tâm tình gì từ giọng nói của Giang Du Sâm.
Trọ lý không dám nói nữa, ngoan ngoãn ngồi một bên, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Giang Du Sâm lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần một lúc, mở điện thoại lên, tìm người liên lạc tên Lâm Lãng từ trong Wechat, ngón tay linh hoạt chuyển động, đánh vài chữ gửi đi.
[Lâm Giác tới thành phố B à?]
Bên kia rất nhanh trả lời lại tin nhắn
[Ôi, vị đại phật đây sao ngài đột nhiên lại quan tâm tới xá đệ thế?]
Giang Du Sâm lười đấu võ mồm với anh ta, gửi "..."
Đối phương gửi một icon khóc lóc, cùng với icon, còn có một câu.
[Đúng rồi, đu idol]
Đu idol?
Giang Du Sâm nhíu mày, còn chưa kịp trả lời, tin nhắn này đã được thu hồi.
Giang Du Sâm lại gửi đi một dấu "?"
Lần này, qua vài giây, Lâm Lãng mới nhắn lại.
[Tham gia chương trình truyền hình]
[Nó đang yên đang đang lành không học thạc sĩ kinh tế mà đi ra mắt làm minh tinh, người nhà tôi ngăn không được, ba tôi tức chết với nó.]
Trong phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, Lâm Lãng ngồi trước phòng làm việc, hai tay gõ chữ trên bàn phím ảo với tốc độ cực nhanh.
Anh như là vừa hạ quyết tâm, thở một hơi thật dài, trong mắt đều là sự bất đắc dĩ và đau lòng: "Mộc Mộc, em đừng trách anh, anh cũng là vì muốn tốt cho em."
Anh tiếp tục gõ chữ.
[Tôi đoán là do nó tính vẫn còn trẻ con, bị giới giải trí cám dỗ, cho rằng cứ diễn linh tinh là có thể làm một đại minh tinh, được hàng vạn người tâng bốc.]
[Nếu như cậu gặp nó, thì khuyên nó một tí, bảo nó mau về nhà đi.]
Mày Giang Du Sâm càng nhíu chặt hơn, nhiệt độ trong đáy mắt cũng nấp hết đi, chỉ còn lại toàn là sự lạnh lẽo.
Tuy mấy năm nay không gặp thường xuyên, nhưng trong ấn tượng của anh, Lâm Giác là một đứa trẻ nghe lời và biết phấn đấu.
Hồi nhỏ còn kéo áo anh, đôi mắt to tròn lấp lánh, mím đôi môi hồng hồng nói mình nhất định sẽ cố gắng, trên người đều là sự không chịu khuất phục.
Thôi bỏ đi, Giang Du Sâm nhẹ nhắm mắt, không chờ đợi tin nhắn của Lâm Giác nữa,
Con người rồi sẽ thay đổi, người em trai đơn thuần, nghiêm túc mà anh nhớ đã bị phai mờ theo năm tháng rồi.
Anh trả lời lại Lâm Lãng:
[Được.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com