Chương 52: Đổi lại thành anh theo đuổi em
Editor: Gió
Cùng lúc ấy, Lâm Lãng cũng đã nhìn thấy tin vạch trần ấy.
Nhìn khắp màn hình đều là bình luận chửi mắng Lâm Giác, anh không chút do dự gọi điện cho Giang Du Sâm, một tay còn lại nắm chặt thành nắm đấm.
Sau khi đăng bài, tin tức, điện thoại như sương hoa đồng loại bay về phía Giang Du Sâm, nhưng anh không quan tâm tới bất cứ điều gì cả, vội vàng chạy tới nhà Lâm Giác.
Lúc này anh chỉ muốn ôm lấy cậu, nếu như Lâm Giác bằng lòng, anh còn muốn hôn lên má cậu.
Thấy tin báo cuộc gọi đến là Lâm Lãng, Giang Du Sâm do dự một chốc rồi nhận điện thoại.
Giọng nói đè nén sự tức giận của Lâm Lãng truyền tới từ đầu dây bên kia, gọi thẳng tên họ Giang Du Sâm: "Giang Du Sâm, chuyện này là thế nào, đây chính là bảo vệ cho Mộc Mộc mà cậu nói đấy? Cậu tự xem tin tức trên các nền tảng lớn xem, đều đang mắng chửi Mộc Mộc kia kìa."
Bàn tay đang đặt trên vô lăng của Giang Du Sâm không khỏi nắm chặt lại, thấp giọng xin lỗi Lâm Lãng: "Tôi xin lỗi..."
"Xin lỗi thì có ích gì? Xin lỗi có ích thì cần cảnh sát làm gì?"
Không chờ Giang Du Sâm nói hết, Lâm Lãng đã nổi giận đùng đùng rồi ngắt lời anh.
Thấy Lâm Giác khóc thảm như thế, Lâm Lãng vốn đã đau lòng lắm rồi, khó khăn lắm anh mới quyết tâm trịnh trọng giao phó em trai mình cho Giang Du Sâm, nào ngờ chớp mắt một cái đã xảy ra chuyện này, đổi lại là ai thì cũng đều tức giận.
Không ai có thể chấp nhận được người thân của mình năm lần bảy lượt bị một người làm tổn thương.
Giang Du Sâm hít một hơi thật sâu, chịu đựng toàn bộ cơn giận của Lâm Lãng.
"Là lỗi của tôi."
Anh lăn lội trong giới nhiều năm như thế, phải sớm đoán được rằng chiếc xe đó căn bản không phải là sasaengfan mà là đám phóng viên bất lương đi chụp trộm.
Song nghe thấy giọng điệu không mặn không nhạt của Giang Du Sâm, Lâm Lãng càng cảm thấy tức không chịu nổi, bất cứ lúc nào, Giang Du Sâm đều có thái độ lạnh lùng như thế, giống như là chuyện đâu đâu chẳng liên quan gì đến mình vậy.
Anh nghiến răng: "Vậy tiếp theo cậu định làm gì? Chỉ đăng một bài Weibo thế là xong à? Fan cậu nhiều như thế, đen cũng có thể đổi thành trắng, một bài đăng là có thể làm bọn họ yên lòng đấy à?"
Lâm Lãng càng nói càng tức, giọng không khỏi nâng lên cao: "Đúng, Giang Du Sâm tôi biết, Mộc Mộc nhà tôi thích cậu, vì cậu mà bước vào giới giải trí, nhưng điều đó không thể hiện rằng em ấy thấp hơn cậu một bậc, sau lưng em ấy còn cả Lâm gia chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để Mộc Mộc phải chịu chút tổn thương nào."
Giang Du Sâm nắm chặt vô lăng, xe vững vàng dừng ở cổng nhà Lâm Giác.
"Tôi đã đến dưới nhà các cậu rồi, tôi muốn nói chuyện với Mộc Mộc trước đã rồi để em ấy quyết định chuyện sau này, có được không?"
Giang Du Sâm tắt máy, sải bước lớn đi vào sân Lâm gia, bảo vệ đương nhiên biết anh nên không hề chặn lại.
Đi qua rừng cây rậm rạp, anh bước nhanh về nơi dưới cửa sổ phòng Lâm Giác, trầm giọng nói: "Tôi chưa từng cảm thấy em ấy thích tôi trước là thấp hơn tôi một bậc, mà ngược lại tôi chỉ hối hận mình không phát hiện ra sớm bơn, để em ấy phải chịu khổ một mình như vậy. Tôi nói trên Weibo muốn theo đuổi Mộc Mộc là lời thật lòng. Tôi thương, em ấy hẳn cũng đã nhìn rõ tôi rồi, em ấy có thể xem xét biểu hiện của tôi rồi quyết định đồng ý với tôi hay không."
Nghe Giang Du Sâm trịnh trọng đảm bảo như vậy, Lâm Lãng cũng không biết nói gì, một lúc sau mới thở dài một hơi.
"Haizz, thôi, chuyện tình cảm hai người tự giải quyết nhưng nếu cậu để Mộc Mộc chịu tổn thương thêm lần nữa thì không chỉ tôi mà cả Lâm gia đều sẽ không đồng ý."
"Cảm ơn cậu."
Giang Du Sâm nhẹ nhàng nói.
Cúp máy, Lâm Lãng đứng trước cửa sổ phòng sách, đột nhiên cảm giác được điều gì đó, đột ngột quay người lại.
Sau lưng, cánh cửa phòng sách mở to, Lâm Thịnh Sâm và Mậu Nhất Cẩn đang đứng ngoài cửa, mặt lạnh như băng, không biết đã đứng đó bao lâu.
Lâm Lãng sững sờ: "Ba, mẹ, sao hai người lại ở đây?"
Vẻ mặt Lâm Thịnh Sâm và Mậu Nhất Cẩn nghiêm túc, đều không tiếp lời anh.
Một lát sau, Mậu Nhất Cẩn do dự mở lời: "Tiểu Lãng, con vừa nói Mộc Mộc vì Giang Du Sâm mới vào giới giải trí sao?"
Hai người cũng nhận được tin, vừa định tới hỏi Lâm Giác xem có chuyện gì, lúc đi qua phòng khách lại đột nhiên nghe thấy tiếng rống phẫn nộ của Lâm Lãng.
Một thoáng ảo não không khỏi lướt qua đáy mắt Lâm Lãng.
Dù quả thật anh rất giận Giang Du Sâm nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ đến việc nói cho ba mẹ mục đích Lâm Giác vào giới giải trí.
Khó khăn lắm Lâm Giác mới đi được tới bước này, nếu như sau khi hai người biết nhúng tay vào phản đối với năng lực của Lâm Giác thì tuyệt đối không có sức để phản kháng.
Lâm Thịnh Sâm nhíu mày thành hình chữ xuyên, vô cùng tức giận: "Nói!"
"...Vâng."
Lâm Lãng cuối cùng cũng phải thừa nhận, "Lúc ban đầu Mộc Mộc vào giới đúng là vì cậu ta ạ."
"Thật chẳng ra làm sao cả!" Lâm Thịnh Sâm đạp cửa đi ra, "Cánh cứng rồi hả, lại còn dám giấu cả ba mẹ nữa!"
Mậu Nhất Cẩn vội đuổi theo, dịu giọng an ủi: "Ông Lâm, anh đừng giận con mà, đừng tức giận."
*
Ở bên kia, đầu óc Lâm Giác vẫn còn mông lung, điện thoại đột nhiên kêu lên.
Nhìn chữ "Sâm" nhảy lên trên màn hình hiển thị, cậu phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể tìm lại được giọng nói và tri giác của mình.
Ngón tay Lâm Giác run lên, ấn nút nhận cuộc gọi, giọng nói khàn khàn: "Anh... anh Giang."
Môi cậu cậu mấp máy, rất lâu sau mới nói: "Anh... bị hack nick sao?"
Giang Du Sâm ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ đóng chặt, hít một hơi thật sâu: "Mộc Mộc, anh đang ở dưới nhà em, em có tiện xuống đây không?"
Trong giọng nói của người đàn ông mang theo chút run rẩy khó phát hiện.
Lâm Giác sững người, vội vàng chạy tới bên cửa sổ, bên ngoài cửa sổ sáng rõ, một người đàn ông cao gầy, vai rộng eo thon đứng ở nơi đó, nổi bật khiến mọi thứ xung quanh đều mất đi ánh sáng.
Lâm Giác cảm thấy đầu óc mình vẫn còn mơ màng, cậu không biết mình đã xuống tầng thế nào, rồi đi đến trước mặt Giang Du Sâm ra sao, lúc cậu lấy lại tinh thần thì Giang Du Sâm đã ôm lấy cậu thật chặt, đôi tay mạnh mẽ đè cậu đau đớn.
Mùi hương thanh mát chỉ thuộc về người đàn ông vấn vít quanb người, rất lâu, rất lâu sau Giang Du Sâm mới buông cậu ra, thấp giọng gọi nhũ danh của cậu.
"Mộc Mộc."
Nhịp tim Lâm Giác ngày càng nhanh, tựa như có một chú nai nhỏ, dường như muốn nhảy ra từ cổ họng ngay lập tức.
Yết hầu cậu chuyển động, không nhịn được mà hỏi: "Anh Giang... anh, sao anh lại tới đây?"
Giang Du Sâm không đáp lời cậu chỉ ôm cậu vào ngực một lần nữa, nhưng lần này, động tác của người đàn ông dịu dàng hơn, giông như đang ôm ấy bảo vật trân quý độc nhất của thế gian vậy.
"Mộc Mộc," bên tai là nhịp tim đập nặng nề lại mạnh mẽ của Giang Du Sâm, tê dại, đập vào buồng tim của Lâm Giác: "Anh thích em, anh có thể theo đuổi em không?
Lâm Giác sững người: "Anh Giang, em..."
Giang Du Sâm xoa đầu cậu, hơi thở ấm áp phả vào bên tai cậu, "Xin lỗi em, là lỗi của anh, không phát ra là em thích anh, để em phải tủi thân nhiều như vậy. Theo đuổi anh lâu như thế, chắc em mệt lắm rồi, giờ đổi thành anh theo đuổi em, có được không?"
Tim của Lâm Giác đập rất nhanh, cậu không dám tin mà nhìn về phía Giang Du Sâm, anh quá dịu dàng, trái lại mang lại cho cậu cảm giác không chân thật, lâng lâng, tựa như một giấc mơ.
Nỗi đau bị từ chối vẫn còn như một cái gai đâm sâu vào trái tim cậu, khiến cậu thở thôi cũng cảm thấy nhói đau.
Giọng cậu khàn khàn, giọng có chút run rẩy: "Là anh em bảo anh những điều đó sao? Là anh em ép anh sao? Không, không sao cả... đó chuyện em cam tâm tình nguyện, anh có thể không cần để tâm, em, em,..."
Giang Du Sâm rõ ràng đã từ chối cậu, giờ lại nói muốn theo đuổi cậu, nghĩ trái nghĩ phải, cậu chỉ có thể nghĩ ra được lý do là anh mình ép để giải thích.
Cậu không cần sự thương hại của Giang Du Sâm, cũng không cần anh vì thương hại mà ở bên cậu, dưa chín ép thì không ngọt, tình cảm ép buộc sẽ không dài lâu, vả lại điều cậu mong muốn nhất là Giang Du Sâm có thể vui vẻ.
Sự đau đớn theo trái tim xập nhập vào trong xương cốt của Giang Du Sâm, trán anh chống lên trán của Lâm Giác, nghiêm túc nhìn vào mắt cậu: "Không, cậu ấy không ép anh, không ai có thể ép anh được. Anh thích em vì vậy nên anh muốn theo đuổi em. Không phải vì phát hiện ra những điều em làm vì anh, là vì anh đã thích em từ lâu rồi."
Sự e dè của Lâm Giác khiến Giang Du Sâm đau lòng không thôi.
Là sự trì hoãn của anh đã khiến một trái tim nồng nhiệt, thẳng thắn trở nên do dự, anh không có gì để có thể đền bù cho cậu, chỉ đành dâng lên trái tim mình, ủ ấm lại trái tim ấy từng chút từng chút một.
Nhịp tim rối loạn dung hoà lại với nhau, thứ cảm xúc luôn bị giam cầm ở nơi sâu thẳm con tim bấy lâu nay cuối cùng cũng tìm được lối để trút ra, nước mắt tụ lại thành giọt, như chuỗi hạt bị đứt dây, chảy xuống dọc theo gò má Lâm Giác, thấm đẫm một mảng trên áo Giang Du Sâm.
Giọng Lâm Giác mang theo giọng mũi nồng đậm: "Anh Giang, em thật sự rất thích anh, rất thích anh..."
Giang Du Sâm dịu dàng vỗ lưng cậu, để cậu trút bỏ nỗi cay đắng tích lũy từ lâu, dịu giọng an ủi: "Anh biết, em ngoan nhé, anh biết mà."
Khóc một lúc rất lâu cuối cùng cảm xúc cũng dần dần ổn định lại, mắt và mũi cậu đều ửng đỏ, như một chú thỏ đáng yêu.
Giang Du Sâm cũng dần bình tĩnh lại, cười nhéo mad cậu, giúp cậu lau sạch nước mắt còn xót lại: "Em khóc đủ chưa?"
"... Dạ."
Lâm Giác mãi rồi mới cảm thấy ngại ngùng, rầm rì lên tiếng, níu chặt góc áo của Giang Du Sâm, ghé vào ngực anh không chịu rời.
Bầu không khí vừa tĩnh lặng vừa đẹp đẽ như thế.
Thì đằng sau, một tràng ho đột nhiên vang lên.
Lâm Giác sững người, ló đầu ra từ ngực Giang Du Sâm, lúc này mới phát hiện ra Lâm Lãng đứng sau lưng hai người, không biết là nhìn được bao nhiêu.
Mặt Lâm Giác đỏ phừng phừng lên, vội vàng chui ra khỏi ngực Giang Du Sâm, đứng thẳng dậy, hỏi: "Anh, sao, sao anh lại đứng đây."
Vẻ mặt Lâm Lãng có chút phức tạp: "...Anh cũng không muốn làm phiền hai người đâu."
Anh quay đầu chỉ về phía một căn phòng trên tầng: "Ba mẹ gọi em lên phòng sách."
Mặt Lâm Giác càng thêm đỏ, ngập ngừng nói: "Ba mẹ đều, đều nhìn thấy rồi sao ạ?"
Lâm Lãng day day huyệt thái dương, trên mặt có chút bất đắc dĩ và áy náy: "Hơn nữa còn nghe được cuộc điện thoại của anh và Giang Du Sâm, còn biết em vì cậu ta mà bước vào giới giải trí."
Hô hấp Lâm Giác ngừng lại, nhất thời hơi luống cuống, một giây sau, một bàn tay ấm áp dán lên tay cậu
Độ ấm khiến người ta không khỏi yên lòng liên tục truyền tới, vỗ về trái tim xao động, bất an của Lâm Giác.
"Đừng sợ, Giang Du Sâm thấp giọng nói, "Anh đi cùng em."
Giọng nói vừa dịu dàng lại vừa lưu luyến.
Lâm Lãng đứng ở bên cạnh: "."
Chỉ trách em trai nhà mình chẳng biết đấu tranh gì cả, cứ nhất quyết phải cắm rễ trên người Giang Du Sâm mà lại còn cắm sâu lắm rồi, chó F.A như anh chỉ có thể vừa giận hai người họ vừa ăn cơm cún mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com