Ngoại truyện 3: Huy chương anh hùng
Editor: Gió
Chuyện xảy ra tối ngày hôm ấy, những lời nói với nhau giống như một cơn ảo giác chẳng hề đáng bận tâm, Khuông Sách không nhắc tới, Tiêu Ngụy Lạc cũng giả vờ không biết, một hòn đá nhỏ bị ném vào trong đàm nước yên ả, gợi lên chút lăn tăn rồi rất nhanh đã quay về trạng thái tĩnh lặng.
Tiêu Ngụy Lạc vẫn giống như thường ngày, vẫn quấn lấy Khuông Sách cùng chơi game, nói chêm chọc cười, trên mặt luôn mang theo nụ cười xán lạn và sáng khoái, thậm chí có đôi lúc Khuông Sách cũng sẽ ngờ vực rằng liệu sự không căm lòng và phẫn nộ anh nhìn thấy trong mắt Tiêu Ngụy Lạc tối hôm có phải là thật hay không?
Ngày tháng bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, vừa quen thì đã phải kết thúc.
Chớp mắt một cái đã đến lúc phải chia tay.
Ngày đóng máy, Tiêu Ngụy Lạc vẫn chơi điện thoại như thường lệ.
Khuông Sách nhìn không nổi nữa, hỏi: "Ngày nào cậu cũng chơi điện thoại lâu như thế, không đau mắt à?"
Tiêu Ngụy Lạc không thèm ngẩng đầu lên: "Không đau, game vui mà!"
Giọng cậu vẫn nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng trong giọng nói lại kèm theo chút giọng mũi, hình như là... vừa mới khóc xong.
Khuông Sách ngẩn người, không kìm được mà trầm giọng: "Cậu sao vậy? Có chuyện gì à?"
"Không có gì mà," Trên mặt Tiêu Ngụy Lạc vẫn treo nụ cười xinh đẹp ấy, nói đùa, "Anh Khuông sao hôm nay lại quan tâm tôi thế? Vừa ý tôi rồi à?"
Khuông Sách không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát gương mặt của Tiêu Ngụy Lạc.
Mặc dù bên ngoài y cười rực rỡ như thế, khóe miệng giương lên cao thế nhưng khóe mắt và đầu mũi lại đỏ ửng, tuyệt đối không hề thoải mái như y nói.
Tiêu Ngụy Lạc bị ánh mắt nghiêm túc của Khuông Sách nhìn chằm chằm như vậy, nụ cười cố ý trên mặt cũng dần dần mất đi.
"Nhìn tôi thế làm gì," y khẽ xì một tiếng, bất đắc dĩ mà nhún vai, "Được rồi, nói cho anh cũng chẳng sao cả, quả thật là có chuyện vui."
Tiêu Ngụy Lạc yên lặng hai giây, giống như đột nhiên thở phào nhẹ nhõm: "Hợp đồng của tôi và công ty quản lý đến hạn rồi."
Mày Khuông Sách khẽ cau lại.
Đến hạn hợp đồng có thể miễn cưỡng xem là một chuyện vui. Bất kể là có ký tiếp hay nhảy sang "máng" khác thì cũng có thể có được điều kiện tốt hơn lần ký hợp đồng đầu tiên, nhưng tuyệt đối không phải chuyện vui đến nỗi có thể khiến Tiêu Ngụy Lạc nửa vui nửa buồn.
Biểu hiện của y lại giống như là thoát ra khỏi rằng buộc cuối cùng của thế tục, hạ quyết tâm chết một cách phóng khoáng vậy.
Cảm giác này khiến Khuông Sách cảm thấy cực kỳ khó chịu, anh đoán chắc chắn giữa Tiêu Ngụy Lạc và công ty cũ đã xảy ra một vài mâu thuẫn, nhưng anh không đoán ra được là mâu thuẫn gì mà có thể khiến một người vui vẻ, phóng khoáng lại thành ra như bây giờ.
Bóng ma đang bao phủ lên người Tiêu Ngụy Lạc chính là nỗi tuyệt vọng.
Nhưng thời gian lại không cho Khuông Sách thêm nhiều cơ hội để dò hỏi, Tiêu Ngụy Lạc cất biểu cảm trên mặt đi, lạnh nhạt chỉ về phía đằng xa: "Anh Khuông, hình như đạo diễn Ô đang gọi kìa."
Khuông Sách chần chờ quay người lại, thật sự nhìn thấy Ô Khang Đức đang đứng ở phía bên đó vẫy tay với bọn anh.
Anh cũng chỉ đành thu lại thắc mắc trong lòng, gật đầu: "Đi tôi."
Tiêu Ngụy Lạc cuối cùng thở phào, cất điện thoại đi, cùng Khuông Sách đi về phái Ô Khang Đức.
Công việc ghi hình cho cảnh quay cuối cùng kết thúc, mọi người lại rần rần đi ăn bữa cơm chia tay.
Tiêu Ngụy Lạc vốn ngồi cùng với Lâm Giác, Lâm Giác nửa đường lại bị Giang Du Sâm gọi qua, Tiêu Ngụy Lạc cũng chỉ đành ngồi bên cạnh Khuông Sách.
Bữa cơm chia tay lại là một bữa lẩu, hơi nước trong nồi lẩu bốc lên tạo thành một màn sương mờ, mọi người trên bàn ăn đều sôi nổi trêu đùa nhau, Tiêu Ngụy Lạc một mình nâng chén rượu, bất giác đã uống không ít.
Chén rượu thủy tinh lại một lần nữa thấy đấy, Tiêu Ngụy Lạc cầm chai rượu muốn rót tiếp vào chén thì một bàn tay khô ráo, ấm áp đã nắm lấy cổ tay y.
"Đừng uống nữa."
Khuông Sách lạnh nhạt nói.
Tiêu Ngụy Lạc nhíu mày lại, gạt tay Khuông Sách ra, tiếp tục rót đầy chén.
Gò má y đỏ ửng, nụ cười trên mặt xán lạn: "Hôm nay tôi rất vui."
Khuông Sách nhíu mày: "Cậu say rồi."
"Tôi không say."
Tiêu Ngụy Lạc lại ngẩng đầu, uống ực một ngụm rượu.
Khuông Sách thầm thở dài, không muốn xoắn xuýt chuyện vô nghĩa này với con người thích càn quấy này nữa, giọng điệu thả chậm hơn, lại hỏi: "Lạc Lạc, hẳn là cậu sẽ không ký tiếp với công ty cũ phải không? Đã tìm được công ty tiếp theo chưa?"
"Chưa."
Tiêu Ngụy Lạc trả lời một cách thẳng thắn, giống như không tim không vội vậy, không hề quan tâm đến đường công danh của mình sẽ thế nào.
Khuông Sách bị nghẹn cứng, rất nhiều lời không thể nói thành câu.
Tiêu Ngụy Lạc lại lặng lẽ uống mấy chén nữa rồi nâng chén muốn kính rượu mọi người.
Sau khi kính rượu một vòng, đôi mắt mông lung của y nhìn về phái Lâm Giác, gò má đỏ ửng, đứng dậy.
Y nói, y rất hâm mộ Lâm Giác.
Y nói, vì sao khi ấy không có ai giúp y.
Sự đau lòng và chua chát ngập tràn trong trái tim Khuông Sách, anh chưa từng có cảm giác giống như hiện tại, muốn hiểu rõ quá khứ của một người, muốn an ủi y, muốn bảo vệ y.
Tiêu Ngụy Lạc huyên thuyên một tràng, say đến nỗi mơ màng mà ngả về phía sau, Khuông Sách vội tiến tới đỡ y.
"Anh Khuông, anh Khuông... anh Sách..."
Nhìn thấy Khuông Sách, Tiêu Ngụy Lạc không thể kìm nén thêm được nữa, nắm lấy áo anh không chịu buông tay.
Lâm Giác ở bên cạnh lo lắng mà nhíu mày: "Anh Lạc Lạc, anh say rồi..."
Khuông Sách đưa tay, ôm Tiêu Ngụy Lạc vào lòng, nói với Lâm Giác: "Lạc Lạc say rồi, anh đưa cậu ấy về trước."
Lâm Giác do dự, còn muốn nói gì đó, Khuông Sách mới thấp giọng an ủi cậu: "Không sao đâu, cứ giao cho anh."
Tiêu Ngụy Lạc cũng nắm lấy góc áo Khuông Sách mãi, không biết đang nói gì mà cứ ô ô a a.
Biết quan hệ hai người trước nay luôn rất tốt, Lâm Giác cuối cùng gật đầu: "Làm phiền anh rồi."
Khuông Sách ôm Tiêu Ngụy Lạc bắt xe về khách sạn trước.
Rời xa bàn rượu huyên náo, Tiêu Ngụy Lạc cũng trở nên yên lặng, Khuông Sách đỡ y lên tầng, mò thẻ phòng trong quần của y, mở cửa ra rồi đỡ y lên giường.
Tiêu Ngụy Lạc không nằm yên, thi thoảng lại lấy tay gãi lồng ngực mình, Khuông Sách muốn giúp y cởi cúc áo, tay còn chưa chạm vào người y đã bị gạt phắt ra.
Tiêu Ngụy Lạc đỏ mắt, gào khẽ: "Đừng động vào tôi."
Giống như một con thú non bị giam trong lồng vậy.
Khuông Sách mềm lòng, không nói gì thêm nữa, đi lấy một chậu nước ấm, muốn giúp Tiêu Ngụy Lạc lau hồ môi ẩm ướt trên trán.
Lúc quay lại, Tiêu Ngụy Lạc đang thất thần ngồi dựa vào đầu giường.
Khuông Sách lặng lẽ đi tới, khăn lông ấm áp dán lên chiếc trán nhễ nhại mồ hôi.
"Không cần."
Tiêu Ngụy Lạc thấp giọng, nói.
"Đừng lộn xộn."
Khuông Sách giữa lấy cánh tay y, khăn lông ấm lau xong trán rồi lại đến chiếc cổ thon dài trắng ngần.
"Mẹ kiếp tôi đã bảo là không cần!"
Tiêu Ngụy Lạc gạt mạnh tay Khuông Sách, túm khăn lông vứt sang một bên, rống lên: "Anh không nghe hiểu tiếng người à?!"
Khuông Sách im lặng không lên tiếng nhặt khăn lông dưới đất lên, đặt lại vào trong chậu.
"Lạc Lạc," anh nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngụy Lạc đang thở dốc trên giường, khẽ nói, "Có đôi lúc tôi sẽ nghĩ rốt cuộc em đã phải trải qua những chuyện gì mà thành ra như bây giờ, toàn thân đầy gai nhọn."
"Không liên quan gì đến anh."
Tiêu Ngụy Lạc lạnh lùng nói.
Lồng ngực y phập phồng kịch liệt, đôi mắt đỏ ngầm nhìn chòng chọc vào Khuông Sách: "Anh tiếp cận tôi với thái độ gì?"
"Dòm ngó quá khứ của người khác khiến anh cảm thấy vui lắm à? Hay là anh thích chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân? Hay là thật là anh là thánh nhân thương sinh thiên hạ."
Khóe môi y nhếch lên, tản ra ác ý.
Mày Khuông Sách nhíu chặt lại, ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngụy Lạc một cách khó tin
Tiêu Ngụy Lạc cười tự giễu, chậm rãi nhắm mắt lại: "Tỉnh táo lại đi Khuông Sách, tôi không cần sự thương hại của anh."
Khuông Sách lặng lẽ nhìn Tiêu Ngụy Lạc, hồi lâu sau, mới lại đứng dậy.
"Tôi đi trước, em nghỉ ngơi cho khỏe nhé." Nói xong, Khuông Sách rời đi không quay đầu lại.
Cánh cửa đóng lại một cách nặng nề, Tiêu Ngụy Lạc nửa ngồi trên giường phủ tay lên mắt, cuối cùng không nhịn được mà bật khóc.
Nước mắt chảy đầy má, rồi lại chảy vào trong miệng.
Có vị mặn.
Sao y có thể không nhìn ra được Khuông Sách để ý đến y chứ, sao y có thể không hiểu lòng tốt của Khuông Sách cơ chứ.
Nhưng người như y từ lâu đã không còn xứng với bất cứ sự yêu thích chân thành nào nữa, y đã ở trong ngục tù của nỗi đau rồi, không thể kéo thêm người khác xuống được nữa.
Hãy cứ để mình y từ từ mục nát trong cống nước dơ dáy này thôi.
Gió: Hôm nay vào xem lại mới phát hiện ra là edit gần hết rồi còn ngoại truyện cuối thôi thế là gắng làm nốt để đăng nốt đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com