Chương 14: Đừng khóc, Mạc Thiên
Lâm Viễn ở bệnh viện ba ngày, mọi chuyện ở đội cảnh sát đều do đội phó phụ trách. Cũng may trong thời gian này, đội cảnh sát chỉ toàn những vụ việc nhỏ, không tới mức nhàn hạ nhưng cũng không quá quan trọng để phải cần thông qua sự đồng ý của Lâm Viễn và mệnh lệnh của y.
Còn có một việc quan trọng khác. Đó là vào ngày thứ ba, tên tội phạm ăn trộm tiệm vàng và giết chủ tiệm nọ đã thành thật khai báo tất cả. Cậu ta chỉ đích danh Mạc Thiên tham gia thẩm vấn. Sau một tiếng đồng hồ cho lời khai, Mạc Thiên đã có thể kết thúc hồ sơ của vụ án.
Hoá ra tên của cậu ta là Mã Thuần, người ở Tô Châu. Nhà cậu ta trước đây cũng thuộc dạng giàu có, khá giả, nhưng người cha suốt ngày chỉ ham mê đánh bạc không chỉ khiến cho gia đình phá sản mà còn mang về một khoản nợ lớn, ông ta gây chuyện giết người rồi vào tù, khoản nợ không ai trả đè lên vai của người vợ và con trai của mình. Để tránh sự suy lùng của bọn chủ nợ, Mã Thuần và mẹ đến Bắc Kinh lúc Mạc Thuần mới 10 tuổi.
Mẹ cậu ta làm việc trong một nhà máy hoá chất, nỗ lực kiếm tiền để nuôi con trai ăn học, chăm người chồng trong tù, trả khoản tiền bồi thường cho gia đình nạn nhân, thậm chí mỗi tháng còn phải cung cấp tiền nuôi người già và con cái của họ. MãThuần muốn nghỉ học giúp mẹ, nhưng mẹ cậu ta không đồng ý, nói rằng chỉ có học mới là con đường có thể thay đổi số phận của Mã Thuần. Mẹ cậu ta xin lỗi rất nhiều, nói rằng là lỗi của bản thân khi để Mã Thuần trong hoàn cảnh như vậy. Mọi chuyện ngày càng tồi tệ khi mẹ của Mã Thuần vì lao lực quá độ mà mắc bệnh nặng. Trong nhà không có tiền, bệnh của mẹ không thể chữa, tiền lãi mẹ đẻ lãi con còn chưa trả xong, thêm số tiền phải chu cấp cho gia đình nạn nhân cho đến khi đứa trẻ trưởng thành, trong một buổi tối Mã Thuần từ một cậu bé đơn thuần trở thành một kẻ cùng đường.
Cướp tiệm vàng chính là hành động dại dột của cậu ta, lại không biết chính mình đẩy bản thân rơi vào vực thẳm sai lầm. Để cướp tiệm vàng, cậu ta hợp tác với một số người bạn của mình. Nhưng Mã Thuần nói chính cậu ta là kẻ giết người. Đó là lý do Mã Thuần không nói cho cảnh sát biết những người bạn mà cậu ta hợp tác đã trốn đi đâu.
Câu chuyện mà Mã Thuần kể khiến Mạc Thiên nghĩ tới Đường Đường. Mạc Thiên từng bọn buôn lậu lừa đi cùng chúng. Chính Đường Đường là người đã nói với Mạc Thiên, tin tưởng anh, chính anh là người đã không khai ra cậu. Nếu không có Đường Đường, Mạc Thiên cũng sẽ không có được ngày hôm nay.
Nó cũng khiến Mạc Thiên nghĩ tới Sở Lưu. Trong hồ sơ lưu lại có nói hắn từng vào tù về tội trộm cắp. Sở Lưu không bao giờ nói cho bất cứ ai về cuộc đời của hắn, quá khứ của hắn, nhưng có không ít lần Mạc Thiên nhìn thấy ánh mắt buồn của Sở Lưu khi nhìn về phía chân trời. Mạc Thiên không biết Sở Lưu tìm cái gì, nhưng nhìn bóng lưng cô độc của hắn vẫn khiến tim cậu nhói lên. Thật muốn tới ôm hắn, muốn an ủi, lại không biết bằng cách nào.
Mạc Thiên thuyết phục Mã Thuần đưa tên những người đã tham gia vụ cướp tiệm vàng. Cậu nói với cậu ta "Tin tưởng tôi", như caí cách mà Đường Đường trước đây từng nói với cậu.
Mạc Thiên không đưa danh sách những người đó cho bất cứ một ai, nhưng lại thuyết phục cục trưởng để Mã Thuần lấy công chuộc tội. Hành động không hỏi ý kiến đội phó hay đội trưởng đội cảnh sát, lại đi đường tắt có thể khiến Mạc Thiên không được lòng mọi người, thậm chí gây ra sự nghi kỵ về mối quan hệ của Mạc Thiên và cục trưởng. Nhưng cậu không quan tâm. Thế giới này vốn vậy, không cần quan tâm tới suy nghĩ của người khác, chỉ cần biết mình đã làm đúng là được.
Giống như Đường Đường nói, ở thế giới cá lớn nuốt cá bé này, chỉ có thể tiến lên về phía trước giành lấy kết quả, và có những kết quả không thể vẹn toàn.
Mạc Thiên nêu ý kiến muốn để Mã Thuần gọi điện cho bạn của cậu ta thuyết phục bọn họ ra đầu thú. Cục trưởng tất nhiên là đồng ý, Mạc Thiên lọt vào tầm ngắm của đội phó và là đối tượng khiến nhiều người trong đội ghét, nhưng cậu thành công giúp Mã Thuần giảm tội, cũng giúp những người bạn của Mã Thuần.
Sự việc này khiến Mạc Thiên lập được công lớn. Khải Trạch nói nếu như có Lâm Viễn ở đây nhất định sẽ phải nhìn Mạc Thiên bằng con mắt khác. Khải Trạch là người duy nhất vui mừng khi Mạc Thiên có được thành tích.
Vậy nhưng đối với Mạc Thiên mà nói, không hiểu sao lại không cảm thấy vui nổi. Bọn họ đã không gặp nhau ba ngày, Mạc Thiên biết Sở Lưu đang ở bệnh viện cùng với Lâm Viễn, vậy nhưng không cách nào ngừng nhớ đến hắn.
Hắn nói cậu không cần đến. Vậy nhưng ngay cả nhắn tin, Sở Lưu cũng không trả lời. Tin nhắn cuối cùng là một giờ trước.
"Anh có chuyện gì hay sao?"
Có thứ gì khiến Mạc Thiên cảm thấy lo lắng. Dường như Sở Lưu đang tránh mặt cậu. Nhưng là vì cái gì? Không thể ở bên cạnh hắn với tư cách kia, chẳng lẽ làm bạn bè cũng không thể.
Khải Trạch nhìn thấy Mạc Thiên thất thần liền nói:
- Anh không sao chứ?
Mạc Thiên ngơ ngác lắc đầu. Khải Trạch là người rất tốt, nhìn vào mắt của cậu ta, Mạc Thiên biết cậu ta là lo cho mình. Vậy nên cậu cố gượng cười một chút.
Không khó để Khải Trạch nhận ra lần này Mạc Thiên xuống tinh thần. Vậy nhưng Khải Trạch chỉ cho rằng có lẽ Mạc Thiên buồn vì mọi người trong đội cảnh sát bất hoà với cậu. Kể từ lúc khép lại vụ án kia, mọi người luôn nói sau lưng rằng Mạc Thiên dựa vào mối quan hệ mới có thể vào được đội điều tra đặc biệt.
- Anh đừng để ý những gì mà bọn họ nói.
Khải Trạch cố gắng an ủi Mạc Thiên. Mạc Thiên nhìn đi nhìn lại vào điện thoại, khẽ nén tiếng thở dài, rồi mới cất vào túi quần. Cậu không thể nhắn tin hay gọi điện cho Sở Lưu. Trong lòng Mạc Thiên có chút lo lắng, không biết hắn có chuyện gì không. Người quen Sở Lưu ngoài Lâm Viễn còn có Đường Đường. Nhưng Mạc Thiên cảm thấy giờ đi hỏi Đường ca về chuyện của Sở Lưu có chút kỳ quặc, thậm chí còn không biết người kia có nghĩ cậu phiền hay không.
Mạc Thiên nhắn mỗi ngày cho Sở Lưu. Bởi chỉ có nhắn tin, cậu mới có thể hi vọng hắn có lẽ sẽ đọc được.
" Anh giận tôi sao? Nếu không có chuyện gì, có thể chỉ cần nhắn uhm một cái hay không? Chỉ cần cho tôi biết anh vẫn ổn là được."
Mạc Thiên đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Khải Trạch nói với cậu, liền trả lời:
- À, ừ...Tôi không nghĩ gì cả đâu.
Tâm trạng của Mạc Thiên không có chút nào khá hơn.
Khải Trạch ngồi một lúc liền nói:
- Hay thế này đi. Buổi chiều tôi cùng cậu tới thăm đội trưởng Lâm.
- Cậu ngày hôm qua không đi sao?
- Không đi.
Sở Lưu nói một cách ngắn gọn. Ngày hôm qua, mọi người trong đội cảnh sát đều tới thăm Lâm Viễn, nhưng lại bỏ lại Mạc Thiên, không nói cho cậu biết càng không cho cậu đi cùng. Có lẽ bọn họ ghét Mạc Thiên đến mức muốn cô lập cậu.
Khải Trạch được rủ nhưng không đi, cậu ta ghét những loại người chỉ thích nói sau lưng người khác.
- Chiều nay sẽ đi cùng anh. Nếu anh muốn.
Mạc Thiên nghe Khải Trạch nói như vậy, liền nhận lời. Cậu có thể vừa đi thăm Lâm Viễn vừa có thể nìn thấy hắn. Cậu chỉ muốn biết hắn ổn hay không mà thôi.
Buổi chiều, ngay sau khi tan làm, bọn họ cùng đến bệnh viện. Bọn họ vừa tới nơi thì nhớ ra phải mua quà. Mạc Thiên bảo Khải Trạch vào trong trước, cậu sẽ đi mua quà rồi vào sau.
- Được rồi. Vậy tôi vào trước.
Mạc Thiên xuống dưới mua hoa quả. May mắn là xung quanh bệnh viện cũng có nhiều cửa hàng nên không đến nỗi khó tìm. Mạc Thiên chọn một giỏ hoa quả tươi, sau đó mang vào bệnh viện.
Chỉ không ngờ, lúc tới không gặp, giờ lại gặp Sở Lưu. Hắn đứng tựa vào bức tường của bệnh viện, tai nghe điện thoại, bàn tay không cầm điện thoại thì đút vào trong túi quần, mắt nhìn xuống dưới đất. Đến khi ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc ánh mắt của hai người chạm nhau.
Mạc Thiên có thể nhận ra là hắn hơi nhíu mày khi nhìn thấy cậu.
Không thể đọc được cảm xúc trên khuôn mặt của Sở Lưu, có gì đó khiến Mạc Thiên cảm thấy bất an.
- Sở Lưu...Lâu quá không gặp.
Phải. Ba ngày bọn họ không có gặp nhau. Sở Lưu giữ một thái độ xa cách với cậu.
Mạc Thiên cố gắng tìm từ để nói. Lại không quan tâm giọng của mình có chút run:
- Anh khoẻ không?
Cảm xúc, tâm sự của Mạc Thiên hiện hết lên trên mặt. Sở Lưu nhìn thấy, hắn khẽ thở dài, rồi nhìn đi chỗ khác. Mạc Thiên không nhìn nhầm, hắn đã thở dài. Nhưng tại sao?
- Chúng ta cần nói chuyện.
Sở Lưu nói. Sự bất an trong lòng Mạc Thiên lớn dần. Cậu không biết làm cách nào cậu đi theo Sở Lưu ra ngoài, cậu không nghe thấy hắn nói gì. Hắn thật cao lớn, cũng thật cô độc, vậy nhưng cho dù cố gắng hết sức, cậu cũng không thể nào bước lại gần hắn.
Hắn luôn đẩy cậu đi, tại sao vậy? Tại sao không cần cậu?
- Mạc Thiên. Tôi tưởng mình có thể gợi ý cho cậu nhưng hình như cậu không hiểu. Có lẽ tôi nên nói thẳng.
Sở Lưu đứng trước mặt của cậu. Mới có 5 giờ chiều, vậy nhưng ánh sáng màu đỏ cam của mặt trời đằng sau lưng của Sở Lưu lại khiến Mạc Thiên bị chói mắt.
Thật chói! Mạc Thiên giống như chôn chân ở mặt đất.
- Mạc Thiên. Tôi nghĩ chúng ta không nên liên lạc thì tốt hơn. Tốt cho cả cậu, và tôi.
Sở Lưu định đi, Mạc Thiên ngay lập tức túm lấy tay áo của hắn.
- Tại sao? Chúng ta không thể là bạn sao?
- Cậu có thể kiềm chế tình cảm dành cho tôi hay không? Tôi nghĩ, thế này thì tốt hơn. Tôi sẽ không bao giờ có thể đáp lại cậu tình cảm tương tự.
Sở Lưu nói. Những lời thẳng thắn như vậy giống như dao đâm vào tim của Mạc Thiên.
Mạc Thiên nhìn Sở Lưu đi, ánh sáng mặt trời quá chói khiến cậu cảm thấy loá mắt. Mắt rất đau. Có thứ gì đó đang chảy xuống.
Không phải cậu khóc.
Đã rất lâu rồi Mạc Thiên không còn khóc...
Lâm Viễn ở trên tầng nhìn thấy tất cả. Y nhìn thấy sự đau khổ của Mạc Thiên, cũng nhìn thấy sự do dự của Sở Lưu. Chân của Sở Lưu giống như muốn quay về.
Sở Lưu không nên do dự. Lâm Viễn sẽ làm tất cả để khiến Sở Lưu yêu y lại như trước.
Lúc ở trên xe, Lâm Viễn chỉ hơi đau râm ran. Y biết bệnh của mình lại tái phát. Trước đây đều có Sở Lưu dặn dò y phải uống thuốc, dặn dò y ăn uống cẩn thận. Đến giờ đã không còn nữa. Lâm Viễn lúc đó đã siết chặt những viên thuốc trong tay, sau đó ném chúng ra ngoài.
Y không tin, Sở Lưu có thể hết tình cảm với y.
Nếu nhìn thấy y phát bệnh, hắn sẽ đau lòng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com