Phiên ngoại: Thế giới song song 9: Tôi muốn gặp cậu ấy
Mạc Thiên cho rằng, cậu không nên vì chuyện tình cảm mà bỏ bê công việc. Cậu bắt đầu đi làm lại, kết giao đồng nghiệp, bạn bè, chăm chỉ làm việc, thỉnh thoảng còn cùng Khải Trạch đi uống rượu.
Khải Trạch giới thiệu cho cậu một quán bar. Cậu chưa từng tới quán bar này, nên khi bước vào, Mạc Thiên không thể không ngạc nhiên khi thấy khách trong quán bar toàn là đàn ông. Hơn nữa còn đủ mọi loại người, tính cách. Có người ăn mặc kín đáo, lịch sử, có người lại ăn mặc quần áo bó sát, có người lại cosplay thành phụ nữ, còn đội tóc giả, đi giày cao gót.
Trên sân khấu, mọi người nhảy, hát, làm những động tác khêu gợi, và trao những nụ hôn gió cho đối tượng mà mình để ý trong tối nay. Mạc Thiên hết sức ngạc nhiên, không hiểu sao Khải Trạch lại dẫn cậu vào đây. Nhưng cậu chưa kịp hỏi, cậu ta đã nói, đây là nơi mình thường đến. Cậu đột nhiên hiểu.
Hoá ra Khải Trạch cũng có thế giới của mình, thế giới mà cậu ta có thể sống thật với giới tính, con người của mình, thế giới mà cậu ta được làm chính mình, tự do tự tại, thế giới mà không ai chỉ tay vào mặt họ, nói bọn họ là những người không bình thường, hay nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái.
- Cảm ơn cậu.
Mạc Thiên nói. Khải Trạch mỉm cười, vỗ vai Mạc Thiên. Một lời cảm ơn của Mạc Thiên còn hơn gấp vạn lời nói, vạn lời giải thích.
Trước đây, Mạc Thiên không biết xu hướng giới tính của Khải Trạch, nên cậu cũng không thể nghĩ ra được, nếu như cậu trước đây phát hiện ra, thì có thể dùng thái độ gì, ánh mắt gì để nhìn Khải Trạch.
Có lẽ, điều đó lúc này cũng không quan trọng. Có những thứ chỉ đơn giản là đúng thời điểm.
Khải Trạch gọi cho Mạc Thiên một ly rượu, cậu ta hỏi:
- Anh thật sự thích hắn sao?
Khải Trạch phải đoán ra được người Mạc Thiên để ý là đàn ông mới phải. Trước đây, khi Mạc Thiên kể cho cậu ta, cậu ta phải hỏi cậu nhiều hơn, phải hỏi nơi người kia làm việc, phải gặp người kia. Nếu có thể, biết đâu, sẽ ngăn được tình cảm của Mạc Thiên tiến triển.
Mạc Thiên gật đầu.
- Nhưng hắn có người bên cạnh rồi.
Chỉ cần nhớ lại, ngày hôm đó, Mạc Thiên liều mình xông vào ngọn lửa, bất chấp tất cả để cứu người kia ra ngoài. Lúc nhìn thấy bàn tay phải của cậu ấy bị bỏng nặng, lúc nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy tràn ngập lo lắng về hắn, Khải Trạch chỉ có giương mắt nhìn. Mạc Thiên là một người rất sợ đau, còn sợ chết, vậy mà lúc đó, cậu lại không hề cảm thấy sợ. Đó là vì sao?
Sau khi đưa người kia tới bệnh viện, Mạc Thiên vẫn còn đứng bên ngoài phòng phẫu thuật suốt mấy tiếng, sau đó, cậu mới chịu đi xử lý vết bỏng ở tay của mình. Bác sĩ khám cho Mạc Thiên, còn hỏi cậu, tại sao lại không đi xử lý sớm hơn.
Khải Trạch lúc đó rất giận. Cậu ta lần đầu tiên to tiếng mắng Mạc Thiên, khiến Mạc Thiên chỉ im lặng cam chịu. Cậu ta mắng xong, vẫn chẳng cảm thấy tâm trạng của mình khá hơn chút nào hết.
Bọn họ đều gặp Lâm Viễn. Đến Khải Trạch cũng bất ngờ khi biết Lâm Viễn với đầu bếp của nhà hàng... là mối quan hệ kia.
- Tôi biết.
Mạc Thiên trả lời.
- Biết mà anh còn đi thích. Hơn nữa, người kia lại là...
Lại là đội trưởng của bọn họ. Dường như, Khải Trạch muốn Mạc Thiên từ bỏ tình cảm của mình. Khải Trạch tự nhủ, bản thân mình làm vậy là vì muốn tốt cho cậu mà thôi.
- Tôi biết. Tôi cũng buông xuống rồi.
Mạc Thiên nói, nhưng vẻ mặt của cậu lại thể hiện nhiều tâm sự. Khải Trạch định nói nhưng cậu ta dừng lại, chỉ thở dài. Nếu tình cảm mà dễ bỏ xuống như vậy, Khải Trạch cũng đã từ bỏ tình cảm của mình với Mạc Thiên từ lâu rồi mới phải. Trước đây, cậu ta nghĩ rằng, Mạc Thiên là trai thẳng, vậy mà vẫn ôm ấp tình cảm đơn phương đó thôi.
Khải Trạch nghĩ cậu ta không thể vội, không nên ép buộc Mạc Thiên.
- Nếu anh cần thời gian, tôi sẽ chờ anh.
Khải Trạch nói câu này đầy ẩn ý, nhưng Mạc Thiên lại không hiểu, khiến cậu ta thật sự bất đắc dĩ. Không hiểu cũng không sao, chỉ cần qua thời gian, cậu ta có thể chứng minh tình cảm chân thành của mình là được, Khải Trạch âm thầm suy nghĩ.
Quán bar dành cho người đồng tính lại trở thành một địa điểm tới yêu thích của Mạc Thiên. Có lúc cậu đi với Khải Trạch, có lúc lại đi với một mình. Nhưng cậu không giống những người ở đây, cậu không đi tìm đối tượng hẹn hò, không đi tìm tình một đêm, càng không phải đến để ăn chơi, mà chỉ đơn giản cậu muốn ở nơi thuộc về cậu, không bị ai nghĩ rằng bản thân là người bất bình thường.
Mạc Thiên chăm chỉ trong công việc, khiến cục trưởng Ngô khen ngợi cậu, còn động viên cậu cố gắng hơn nữa. Tài liệu báo cáo cậu cũng đã làm lại, nhưng Mạc Thiên vẫn muốn biết lý do tại sao nó lại bị mất.
Đến lúc tìm được địa chỉ IP, Mạc Thiên rất sửng sốt. Người lấy tài liệu của cậu, không ai khác lại chính là đồng nghiệp của mình. Cậu không muốn làm lớn chuyện, Mạc Thiên chỉ muốn hỏi anh ta, tại sao lại hại cậu.
Anh ta một mực phủ nhận, còn nói nếu Mạc Thiên thích thì có thể tố cáo anh ta, chỉ có điều, anh ta cho rằng, sẽ không có mấy người chịu tin cậu. Bởi vì cậu hề có bằng chứng.
- Nếu tôi có thì sao?
Mạc Thiên hỏi. Cậu cho anh ta xem ảnh chụp tin nhắn mà anh ta gửi cho đội trưởng Lâm:
- Anh giải thích cái này là cái gì?
- Cậu sao lại có?
- Tôi chỉ cần một lời xin lỗi của anh.
Cậu nói.
Bọn họ im lặng, sau một lúc, đối phương nhổ một bãi nước bọt dưới đất, chửi thề, còn bảo sẽ không bao giờ xin lỗi, anh ta không muốn xin lỗi một kẻ không hề có nhân cách như Mạc Thiên, còn bảo cậu đi xen vào chuyện tình cảm của người khác.
- Thằng chó như mày không có tư cách để tao nói câu xin lỗi. Mày tưởng mày dựa vào cục trưởng Ngô thì ngon sao, chẳng qua là cái loại đi xen vào gia đình người khác, phá hoại hạnh phúc của người khác. Nếu tao mà nói chuyện mày hack tài khoản của tao, thì mày đi tù mọt gông đó, thằng chó.
Mạc Thiên có lòng tự trọng. Cậu không thể chịu nổi những lời nhục mạ của anh ta, và quan trọng hơn nó động tới sự cấm kị của cậu.
- Mày nói ai?
Mạc Thiên túm lấy cổ áo của anh ta.
Anh ta trợn mắt lên, gằn từng tiếng:
- Thằng tiểu tam. Nếu tao là mày, tao khẳng định sẽ tìm lỗ chó mà chui rồi.
- Thằng khốn.
Mạc Thiên hét, cậu đánh anh ta. Lúc đó, đầu của Mạc Thiên hoàn toàn không thể nghĩ được cái gì. Cậu chỉ biết đánh, cậu muốn bịt miệng của anh ta lại.
Cậu không đi phá hoại hạnh phúc của người khác. Cậu không đi xen vào gia đình của họ. Cậu không phải tiểu tam... như anh ta nói.
Mạc Thiên đánh rồi lại đánh, đến lúc lý trí trở về, cậu đã đánh người ta tới mức thừa sống thiếu chết rồi.
Anh ta phải đi bệnh viện, cục trưởng Ngô cho gọi cậu vào phòng, yêu cầu cậu phải giải thích mọi chuyện với ông.
- Cục trưởng, tại sao bác không hỏi anh ta, hoặc hỏi đội trưởng Lâm.
Mạc Thiên nói.
- Lâm Viễn?
Mạc Thiên im lặng, coi như thừa nhận.
- Lâm Viễn liên quan tới chuyện này sao?
Cuối cùng, cục trưởng Ngô vẫn lấy điện thoại ra để gọi của Lâm Viễn, ông nói:
- Chuyện này, để bác nói chuyện với Lâm Viễn. Còn cháu đánh người là sai. Cháu nên đi xin lỗi anh ta.
Ngày hôm sau, Mạc Thiên tới bệnh viện, nhưng anh ta vừa nhìn thấy cậu lại liền mắng chửi, còn nói sẽ khiến Mạc Thiên không thể làm cảnh sát nữa. Cục trưởng Ngô cũng tới.
- Mạc Thiên!
Cục trưởng Ngô giục cậu. Mạc Thiên đột nhiên lại nghĩ, cậu chẳng có gì sai cả, cậu tại sao phải xin lỗi anh ta. Người cần xin lỗi cậu, phải là bọn họ mới phải. Mạc Thiên nói:
- Lấy cắp tài liệu của tôi, người không xứng đáng là cảnh sát phải là anh mới phải. Tôi sẽ không xin lỗi. Tôi cảm thấy anh đáng bị như vậy.
- Cậu!
Mạc Thiên khiến mọi người trong phòng kinh ngạc. Không ai nghĩ, cậu sẽ hành động như vậy trước cục trưởng Ngô. Cục trưởng Ngô rất giận, ông yêu cầu Mạc Thiên quay lại.
Nhưng cậu đã ra tới cửa. Đúng lúc đó, Lâm Viễn lại bước vào phòng, nhìn qua đã biết vừa xảy ra chuyện gì, y nhìn Mạc Thiên, sau đó mở miệng nói:
- Cậu định đi à?
Lâm Viễn nói tiếp:
- Tôi đã nghe cục trưởng Ngô nói rồi. Thật sự là do tôi quản lý người dưới của mình không tốt. Cậu ta đã lấy tài liệu trong máy tính của cậu, tôi biết được và đã bảo cậu ta trả nó về chỗ cũ. Tôi không biết là cậu ta chưa làm. Đây cũng là lỗi của tôi. Nếu cậu cần lời xin lỗi, thì tôi xin lỗi cậu.
Lâm Viễn không chỉ nói, mà còn cúi đầu. Không ai nhận ra vẻ mặt của y hoàn toàn không hề có chút ăn năn. Cục trưởng Ngô cau mày, nói:
- Đủ rồi.
Ông im lặng, vẻ mặt thất vọng nhìn Mạc Thiên:
- Mạc Thiên! Bác sẽ không nể tình cháu là con trai của Mạc Cảnh Quân mà để mặc cháu mắc lỗi, hay phạm sai lầm. Lần này là cháu sai rồi. Bác phải tạm thời đình chỉ công tác của cháu, cho đến khi cháu nhận ra lỗi của mình.
Mạc Thiên quay lại nói:
- Cục trưởng Ngô, lần này, dù thế nào, cháu cũng không có lỗi.
Mạc Thiên bỏ đi. Khải Trạch lại đuổi theo cậu, ra tới bên ngoài, cậu ta mới đuổi kịp Mạc Thiên:
- Mạc Thiên, lần này anh không giống thường ngày
- Cậu không hiểu được đâu.
Không có một ai hiểu cả. Mạc Thiên trở về nhà trọ, cậu không nói với ai về chuyện cậu bị đình chỉ công tác, càng không nói với gia đình.
Còn về người kia, cậu không liên lạc với hắn, càng không gặp hắn. Có đôi lúc đi qua con đường kia, Mạc Thiên không thể ngăn chính mình đi nhanh hơn một chút. Bởi cậu sợ, tình cảm mà cậu khó khăn lắm mới buông bỏ được, cậu sẽ cảm thấy hối tiếc khi gặp người kia.
Mạc Thiên không biết, lúc này ở trong bệnh viện, người đi tìm, nhớ cậu lại là hắn.
Kể từ ngày gặp Mạc Thiên ở bệnh viện, Sở Lưu dường như cảm thấy bản thân mình thay đổi. Hắn có chút lo lắng, bất an, đứng ngồi không yên, hắn không biết tại sao Mạc Thiên lại đến bệnh viện, cậu bị thương, hay gặp chuyện gì.
Hắn đã đi hỏi bác sĩ trong bệnh viện về cậu, họ nói cậu ấy tới khoa bỏng cũng giống như hắn.
- Bị bỏng? Cậu ấy bị nặng không?
- Chỉ bị ở tay.
Ngoài những điều này, hắn không được biết những chuyện khác. Bác sĩ nói, họ không được phép tiết lộ thông tin của bệnh nhân. Mạc Thiên tới khoa bỏng. Điều này khiến Sở Lưu nghi ngờ.
Hơn nữa, hình ảnh ngày hôm đó, một người cứu hắn ở trong ngọn lửa ra ngoài, chưa bao giờ rời khỏi tâm trí của Sở Lưu.
Hắn nhất định phải tìm ra người ấy, tìm ra hương bạc hà kia là của ai. Sở Lưu nằm trên giường bệnh, hắn nhìn ra ngoài, hắn giống như chờ đợi, lại giống như không chờ một ai cả.
Lâm Viễn đến bệnh viện, nói rằng chuyện nhà hàng bị cháy, y nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân.
- Lưu!
Lâm Viễn phải gọi tới lần thứ ba, Sở Lưu mới nghe thấy.
- Anh có chuyện gì à?
- Không có gì.
Hắn trả lời. Dường như đã có một điều gì đó đã bắt đầu thay đổi. Trong trái tim Sở Lưu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com