Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13

Bữa tiệc bắt đầu với một bài phát biểu của Tiêu lão gia, như thường lệ, ông ta luôn chêm vào đó vài câu khiêu khích cha cô, và cha cô thì luôn tỏ ra lạnh nhạt trước những lời ông ta nói. Rồi tiếp theo đó là những tiếng vỗ tay, nịnh nọt của những kẻ khác, cô thì chán nản nhìn cảnh tượng này, thà về nhà đánh một giấc cho đã mắt.

Tiếp theo, là màn hủy hôn theo như đúng kịch bản của Tiêu Ngạn Triều. Tuy cô chả hứng thú đâu nhưng mà cũng phải diễn thôi chứ sao giờ. Tiêu Ngạn Triều tự tin cầm chiếc micro, đứng từ trên bục nhìn xuống, trông thấy cô đang tám chuyện với một nam nhân khác, hắn cho rằng cô lại đang đi quyến rũ người khác. Khóe miệng nhếch lên khinh thường, lát nữa phải cho cô ta biết thế nào là lễ độ.

-Hôm nay nhân có các vị quan khách ở đây, tôi, Tiêu Ngạn Triều xin được thông báo: Tôi chính thức hủy bỏ hôn sự với Huyền Anh Đào và chính thức đính hôn với Trương tiểu thư- Trương Thúy Liên.

Cả sảnh bắt đầu nhốn nháo lên, có kẻ hả hê, có kẻ thương hại, nhưng đa số đều thậm thụt to nhỏ sau lưng. Nhìn thấy cô như vậy, các tiểu thư khuê các khác liền coi thường cô, còn Tiêu lão gia và Tiêu phu nhân chỉ chăm chăm đến Trương Thúy Liên. Trong thần thức của cô, nguyên chủ- Huyền Anh Đào thực sự đang vô cùng bất mãn

- Thằng chó Tiêu Ngạn Triều, mày nghĩ bà đây thèm yêu mày chắc, lúc trước tao chỉ có ngưỡng mộ mày mà mày làm như tao yêu mày lắm chắc. Ấu trĩ, cho dù thế giới chỉ còn tao và mày thì tao cũng sẽ cho mày tuyệt tử tuyệt tôn luôn! Thằng tự luyến ngu ngốc, khốn nạn, hám gái, thề rằng sau này mày bị cắm sừng thì tao sẽ tới cười vào bản mặt của mày.......(lược bớt 10000 từ chửi).

 Còn ở bên ngoài thân xác, cô cảm thấy quá khoa trương rồi. Bản mặt thì đẹp mà nhân cách thối nát, hừ, chỉ tổ chật đất. Muốn chơi bà, bà lật kèo lại cho xem.

Tên thiếu gia họ Tiêu nào đó vẫn ko biết gì, lập tức bước đến chỗ của Thúy Liên, cầm tay cô ta lên và trao chiếc nhẫn gia truyền dành cho các thế hệ phu nhân Tiêu gia, dù là chưa cưới nhưng chỉ cân được Tiêu gia công nhận thì được cả xã hội công nhận rằng đó là phu nhân Tiêu gia. Thúy Liên thì ngại ngùng, má đã nổi lên hai đám hồng vân, còn cái bọn nam chính kia thì hôi mùi giấm chua, hận ko thể một nhát đâm chết cái tên họ Tiêu kia, rồi lại nhìn qua chỗ cô đứng. Cả bọn ko thể tin được, lúc trước ả ta(chỉ Anh Đào) đều nháo nhào khi thấy cảnh tượng như thế này cơ mà, sao bây giờ ả lại có vẻ mặt bình thản thế kia, có khi nào lại đang suy tính việc hãm hại Tiểu Liên của các anh hay ko. Chẳng ai biết được điều gì sẽ xảy ra cả, nhưng cả bọn đều cùng chung một suy nghĩ: bây giờ ko loại bỏ cô ta đi thì Liên nhi sẽ ko hạnh phúc.

-Vậy tiểu thư Huyền Anh Đào đây ko phản đối chứ?-Tiêu Ngạn Triều hỏi.

Câu hỏi của hắn đánh bật cô khỏi suy nghĩ của cá nhân. Thiệt tình nhiều chuyện quá đi nhưng kệ diễn một tí chả chết ai.

-Ồ ko, Tiêu thiếu gia, ngược lại tôi cảm thấy vui mừng thay cho bản thân Trương tiểu thư nữa kia. Vả lại anh cũng đoán đúng ý của tôi về việc hôn sự giữa hai nhà Tiêu-Huyền: chúng ta nên cắt mối duyên này.

Mọi người ngạc nhiên, càng ngạc nhiên hơn là Tiêu Ngạn Triều, hắn nghĩ chẳng phải cô ta yêu ta mà, tại sao ko làm náo loạn đi, tại sao lại bình thản thế kia. Nhưng những lời tiếp theo của cô càng khiến ai nấy càng sốc hơn

-Tôi biết bản thân tôi vẫn còn rất trẻ con, vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, cho nên lúc trước có tỏ ra thiếu lễ độ. Nhưng bây giờ tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, vẫn nên để anh tự lựa chọn lối đi của bản thân, tự quyết định những vấn đề riêng tư. Tôi cũng ko muốn làm cản trở tình cảm hai người, rồi làm những chuyện xấu mặt bản thân, gia đình. Tôi cảm thấy rằng bản thân mình vẫn ko thể xứng khi đứng bên cạnh anh, tôi đây xú danh đầy mình trong khi Trương tiểu thư tiếng thơm vang xa. Cho nên, tôi thà tự mình chấp nhận rằng mình ko thể bằng Trương tiểu thư còn hơn là cố chấp bám víu lấy thứ ko thuộc về mình. Việc của tối hôm nay cũng chính là bài học của bản thân tôi, nhắc nhở rằng cần phải thay đổi bản thân, trân trọng những gì mình có và quyết tâm theo đuổi nguyện vọng của bản thân. Bản thân tôi một lần nữa muốn cảm ơn Tiêu thiếu gia và Trương tiểu thư đã giúp tôi nhận ra điều này, hi vọng cuộc hôn nhân sau này của hai người sẽ tràn ngập hạnh phúc.

 Cả một sảnh tiệc bỗng chốc im lặng, ai nấy đều ngỡ ngàng với những gì cô nói. Ai nấy đều bảo rằng là cô diễn trò, người thì cảm thông cho cô, kẻ thì cười nhạo cô, nhưng những điều đó chẳng ảnh hưởng được cô. Bản thân cô biết rằng nguyên chủ thực chất ko yêu gì tên họ Tiêu này, cô ấy lúc trước ngưỡng mộ tri thức của hắn, nhưng hắn lại nghĩ rằng cô ấy yêu hắn nên cứ tự do chà đạp lòng tự tôn của cô ấy. Thằng nam nhân này ko đáng để yêu thương, cũng như tôn trọng. Nữ nhân cho dù làm gì thì bản chất vẫn là nữ nhân yếu đuối, nhạy cảm, đa sầu. Dẫu cho có xấu xa, mưu mô, chỉ cần được ở với người mình thương thì họ sẵn sàng hi sinh bản thân. Nhưng nói đến tuyệt tình thì nữ nhân còn hơn cả nam nhân, có lẽ đây chính là cảm giác của nguyên chủ sau những tháng ngày bên cạnh Tiêu gia, lòng ngưỡng mộ ko còn, chỉ còn lại sự lạnh nhạt trong đôi mắt kim sắc. 

Nhận ra ko khí ko bình thường ở đây, Tiêu lão gia đưa mắt qua bên đám nghệ sĩ còn đang suy ngẫm về những lời nói của cô, ho một tiếng khiến họ tỉnh giấc và bắt đầu chơi nhạc.

Cha mẹ cô thì đến bên cạnh an ủi cô, tuy nhiên cô vẫn mỉm cười với họ rằng mình ko sao, rồi sau đó cầm tay Gấu lẻn ra bên ngoài.Hai vị phụ huynh nhìn thấy thì cười, coi bộ là sắp có cháu bế rồi(?).

Cặp đôi nhảy đầu tiên chính là cặp Triều và Liên, quả là một cặp đôi trời sinh, xứng đôi quá mà. Bọn nam chũ nhịn cục tức mà nhìn cặp đôi kia nhảy, trong khi Cẩn Hùng thì đang suy nghĩ. Cô ta(Anh Đào) bây giờ đã ko có ai theo đuổi nữa, hay là mình theo đuổi cô ta nhỉ, đằng nào cô ta cũng sẽ đổ trước nhan sắc của mình mà thôi. Bây giờ phải kiếm cô ta......Ủa? Cô ta trốn đâu mất rồi?

Còn hai tên họ Lăng kia thì ko khỏi rùng mình, lúc nãy sau khi nói xong, Anh Đào có liếc qua bên hai người thì phải. Ánh mắt như muốn nói rằng "Nếu chúng mày muốn sống thì tuyệt đối ko được quấy rầy ta đấy!", thôi tụi tui còn muốn sống chưa muốn bị cắt tiết đâu đại tỷ à.

Còn về Thời Mặc Sênh, hắn vẫn còn mông lung với thái độ vừa nãy của cô. Rõ ràng lúc trước còn một loạn hai nháo ba tự tử thì bây giờ sao cô ta khác thế chứ, nhất định cô ta sẽ giở trò, mình cần phải lột mặt nạ của cô ta ra mới được. Cũng chính vì suy nghĩ này sẽ khiến hắn khổ hơn sau này.

Thúy Liên thì sau khi nghe Anh Đào nói cũng vô cùng bất ngờ, nghĩ lại về những việc trước kia cô ấy làm với mình chỉ là muốn người khác chú ý đến bản thân nhưng ko thành nên quay ra bắt nạt cô. Cô vẫn luôn ngây thơ nghĩ rằng đây có thể chỉ là một trò đùa thôi bởi vì cô hiểu Anh Đào nhất, làm sao mà cô ko biết cô ấy đang nghĩ gì, chắc chắn bây giờ có thể lên kế hoạch trừ khử cô và quyến rũ nam nhân khác. Thúy Liên cảm thấy rối bời nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần nhảy cùng với hôn phu của mình.

Trong lúc nhảy thì cô (Thúy Liên) nhìn ngó xung quanh, khiến cho Tiêu Ngạn Triều khó hiểu.

-Em sao vậy?

-Em cảm thấy chuyện này có chút ko ổn.- Bởi vì đối với Thúy Liên, cuộc đời của cô là một vở kịch, cô chính là nữ chính, Anh Đào chính là nữ phụ độc ác, và nữ phụ thì chẳng bao giờ tốt đẹp cả. Cô nói tiếp

-Có thể Anh Đào chỉ đang diễn trò hay sao ấy, em luôn có một cảm giác rất lạ về cô ấy.....

-Em đừng lo, anh sẽ ko để ả đàn bà đó làm hại em đâu. - Tiêu Ngạn Triều vừa nói vừa hôn xuống đôi môi cherry đỏ mọng ấy, Thúy Liên à sao em có thể ngây thơ như vậy chứ, như vậy em càng khiến tôi muốn vấy bẩn em hơn nữa. Nhưng bất quá, em chỉ là để tôi chơi đùa mà thôi.

Cùng lúc đó, tại khu vườn biệt thự Tiêu gia.

-Oaaaaaaa, thật ko thể chịu nổi được mà, lúc nào cũng phải diễn trò, mệt chết tôi rồi.- Cô gào lên trong vô vọng, còn Gấu thì khúc khích cười. 

Đây mới là nương tử của anh chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com