Chap 33
Sáng hôm sau, một sáng thứ bảy mưa lưa thưa vài hạt, một căn phòng nào đó bỗng chìm trong sự yên lặng đáng sợ.
Anh Đào ngồi trên ghế, đứng hai bên là Huỳnh Vy và Vương Lệ. Mặt cô bây giờ mà nói, trông giống một vị nữ vương đang nhìn một lũ tội thần, mặt của hai nàng còn lại cũng hình sự không kém. Còn cái lũ "tội thần" thì ôi thôi, khuôn mặt thì không nhìn ra mặt người nữa, mặt của bọn họ bây giờ như mặt heo ấy.
Flashback tối hôm qua..........
Cả ba cô nàng trong phòng nhìn ra cửa, thấy cả một lũ đực rựa bị té nhào ngay đó, không những thế vẫn có một số kẻ đang đỏ mặt tía tai, thậm chí chảy máu mũi. Cô điên tiết lao ra, đóng chặt cửa phòng. Trước khi đóng cửa phòng không quên tẩn cho cả lũ một trận, mặc dù bọn họ có phản kháng nhưng vẫn bị cô cho ăn mấy chưởng vào mặt. Rồi cuối cùng bỏ lại một câu.
-Sáng mai tập hợp dưới phòng khách, kẻ nào trốn thì chuẩn bị quan tài đi là vừa.-Giọng cô vang lên đều đều, nhưng điệu bộ thì trái ngược lại.
Những kẻ khác không dám nói gì liền lết xác về phòng của mình.
End flashback...........
Cô nhìn cái đám đầu heo tối hôm qua cô tẩn, tay nâng tách trà xanh thoang thoảng khói. Nhấp một ngụm, rồi bỏ xuống, giọng cô trở nên nghiêm túc.
-Bây giờ làm sao đây? Các người nên cho tôi một lý do để tôi không chôn sống các người đi.
Cả đám giật nảy mình, kẻ nào kẻ nấy đều giương đôi mắt long lanh cún con nhưng bị cô lườm cho cháy mặt nên vội cụp xuống, tỏ vẻ vô tội.
-Coi bộ không có gì để nói đúng không? Vậy thì...Vương Lệ, chuẩn bị nấm mồ cho cái đám này đi.
-Đã rõ thưa bệ hạ.- Vương Lệ thủ sẵn trong tay một cái xẻng, cung kính tuân lệnh.
Cái đám đực rựa phát hoảng, cô ả Vương Lệ kiếm đâu ra mà kiếm được cái xẻng nhanh vậy!
-Còn Huỳnh Vy, chuẩn bị ghi hình lại, tớ muốn sau này làm bằng chứng cho bọn chúng nhớ lí do tớ lại muốn giết chúng nó đến vậy.
-Tuân lệnh, bệ hạ.-Huỳnh Vy lấy trong balo mình một cái điện thoại, nhưng mà kiểm tra thì thấy dung lượng không còn nhiều.-Bệ hạ, điện thoại của thần đã hết dung lượng, nếu ngài không phiền thì thần có thể sử dụng điện thoại của bệ hạ được không?
-Được.-Nói rồi cô quăng cho Vy chiếc điện thoại màu đỏ của cô, miệng nở nụ cười tà ác, cô quay sang hỏi cái đám tội thần kia.
-Rồi, còn gì để nói nữa không?
-THÔI ĐƯỢC RỒI, BỌN ANH XIN LỖI, ĐƯỢC CHƯA?
Cả bọn nam nhân quỳ xuống cầu xin, nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt nhưng cô chẳng mảy may lấy một cái nhăn mặt.
-Ô, vậy sao?
-Bọn anh...hức..biết sai..hức...rồi mà. Tha cho bọn anh được không?
-Thật?-Cô nghi ngờ.
Chúng nam nhân: gật gật x 12 lần.
Cô nhìn cái đám này rồi lại nhìn đến cả căn phòng, trong đầu cô hiện lên một chút suy nghĩ.
-Cũng được, nhưng mà...
Cả đám đang hào hứng vì được tha thì lại tụt cả cảm xúc sau khi nghe điều tiếp theo.
-...đổi lại thì trong ngày hôm nay các người làm osin một ngày đi.
Chúng nam nhân:............
-Không được sao?
-À, không không, không sao cả....
-Vậy thì còn không mau đi làm việc đi.-Cô trở lại thần thái nghiêm túc, nhìn cái đám đang cuống cuồng kiếm đồ chùi rửa. Bỗng cô nhớ ra một điều gì đó, quay sang hỏi Thời Mặc Sênh.-Thế còn Thời bác sĩ hôm nay không làm việc à?
Thời Mặc Sênh đang loay hoay tìm đồ thì nghe cô hỏi thì vui vẻ quay sang, không khỏi khiến cái đám kia ghen tị.
-À không, anh là viện trưởng mà, chừng nào là có chuyện khẩn cấp thì anh mới đi thôi.
-Ồ vậy à?
Thế rồi cô đứng dậy bỏ đi chỗ khác, làm anh có hơi hụt hẫng.
Cô đi vào trong bếp, nhìn một lượt toàn bộ tủ đồ, tủ lạnh. Nhận thấy không còn nhiều đồ ăn, cô lập tức gọi Huỳnh Vy và Vương Lệ cùng đến siêu thị mua thực phẩm dự trữ. Thời Mặc Sênh có ý muốn chở bọn cô đi, cô cũng không phản đối nên cả bốn người xuống garage lấy xe rồi đi.
Tới siêu thị.............
Xe vừa dừng trước siêu thị thì mưa cũng ngừng, nhưng cô biết là kiểu gì chiều nó sẽ tiếp tục nên nhanh chóng vào bên trong.
Các quầy hàng vẫn tấp nập người nên có hơi khó khăn cho bọn cô chọn lựa. Thế nên cả bọn tách ra, Lệ với Vy đi sang quầy thịt cá, trong khi cô và Mặc Sênh đi thu thập rau củ. Cô cũng không quá quan tâm việc này lắm nên không nói gì nhều, còn Mặc Sênh thì ngược lại, nụ cười cứ hiện diện trên môi anh suốt thôi. Cô và anh đi đâu cũng khiến cho mọi người xung quanh nghĩ là một cặp, khiến cô hơi khó chịu nhưng vẫn cất giữ trong lòng.
Cuối cùng bọn cô cũng đi ra mỗi người một tay một bọc đồ ăn to tướng và cuối cùng lên xe ra về.
Trở lại biệt thự Huyền gia........
Một đám nam nhân năm người mười con mắt nhìn nhau.
Gấu thì cực kì không thích Cẩn Hùng rồi, nhưng nhìn sang ba thằng còn lại thì anh chỉ muốn hút sạch linh hồn bọn chúng để không một kẻ nào có thể tiếp cận Thỏ của anh.
Cẩn Hùng thì trừng mắt hung ác nhìn Gấu, trong tâm chỉ muốn xe xác anh.
Châu Vương Hạo thì khiêu khích nhìn cả đám.
Hai anh em họ Lăng cũng không kém phần độc ác nhìn lại ba người còn lại.
Tình hình là bây giờ cả dinh thự vốn đã được sạch sẽ thoáng mát rồi nhưng chẳng hiểu vì sao mà cái mùi thuốc súng nồng nặc tràn ngập khắp ngóc ngách.
Cẩn Hùng bắt đầu mở miệng, không quên khiêu khích.
-Sao nào, chúng ta không cùng cạnh tranh công bằng chứ?
-Ồ, ra là về cô nàng Huyền Anh Đào sao, tôi e là tôi sẽ không nhường cô ấy cho cậu đâu, Cẩn đồng học.-Châu Vương Hạo tự tin trả lời.
-Sao cậu lại nói những lời như vậy chứ, một cuộc thi công bằng, để giành lấy trái tim của Anh Đào của chúng ta?-Cẩn Hùng hỏi ngược lại.
-Này này, Cẩn Hùng, chúng ta là bạn thân lâu năm, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ san sẻ cô ấy cho cậu đâu nha!-Lăng Trịnh Kiểm said.
-Vậy sao anh trai, anh nghĩ cô ấy là của anh sao?-Lăng Trịnh Kiệm.
-Làm sao chứ, dù gì đây thì tôi cũng có nghe đến mấy cái mẩu chuyện về cô ấy rồi. Căn bản các người đã làm tổn thương cô ấy, vậy mà vẫn mạnh miệng rằng mình sẽ giành lấy cô ấy sao?-Châu Vương Hạo.
-Hừ, thì sao chứ? Chúng tôi có lỗi với cô ấy, chúng tôi sẽ đền bù lại.-Cẩn Hùng tự tin.
-Mạnh miệng đấy, nhưng vẫn phải xem "chồng" cô ấy nói gì đã, phải không Tư Đồ Khanh đồng học?
Từ nãy đến giờ anh im lặng ngồi nghe, cảm thấy sóng lòng nổi dậy.
-Hừ, ta hỏi cả ba ngươi...-Ánh mắt của anh hướng về hai anh em họ Lăng vè Cẩn Hùng-... các ngươi lấy tư cách gì để giành lấy cô ấy, còn cậu Châu Vương Hạo, tôi đề nghị cậu nên coi lại thái độ của cậu khi nói đến chuyện này. Nếu cậu nghĩ rằng giành lấy Anh Đào như một chiến lợi phẩm thì tốt nhất tôi khuyên cậu rút lui ngay lập tức, bởi tôi biết tính khí của cô ấy, và cũng biết được mức độ tàn nhẫn của cô ấy như thế nào nếu biết chuyện này.
Châu Vương Hạo nghiến răng, siết chặt tay lại, nhưng chưa kịp nói gì thì Gấu đã lên tiếng trước.
-Tôi biết các cậu sẽ nhân cơ hội này để kéo Anh Đào về tay mình nhưng tôi khuyên các cậu nên coi lại thái độ của các cậu và của cô ấy. Các cậu có thể sẽ thấy hả hê, nhưng cô ấy thì sao? Cô ấy là con người chứ không phải vật phẩm, cô ấy cũng có cảm xúc và tự trọng. Nếu các cậu đối xử hay theo đuổi cô ấy như một món hàng thì cô ấy không những không vui mà ngược lại còn hận các cậu ghê gớm. Rồi liệu lúc đó, cô ấy còn muốn ở lại với các cậu không, hay là chỉ muốn tránh xa các cậu như tránh tà? Các cậu càng ép buộc cô ấy, chỉ khiến cô ấy đau khổ thêm. Kể cả khi tôi không tham gia vào việc này, kể cả khi tôi với cô chỉ là bạn bè, tôi vẫn sẽ tôn trọng ý kiến của cô ấy...
Gấu dừng lại một chút.
-Còn về cái cuộc thi cạnh tranh này,...tôi tuyệt đối sẽ không giao cô ấy cho các ngươi đâu!-Gấu tuyên bố chắc nịch, khiến cho bốn người còn lại sôi sục khí thế hơn.
Trong khi đó, bọn cô đi vào từ cửa chính, đang mang đồ vào nhà bếp thì vô tình nghe được cuộc đối thoại này. Thời Mặc Sênh đen mặt, khí chất nhất thời tỏa ra sát khí. Vy và Lệ thì vô cùng tán thưởng cho cái con Gấu kia, còn cô thì hai tai dường như đỏ lên, mặt nổi lên hai đám hồng vân. Cô thầm mỉm cười.
"Đồ Gấu nâu ngốc!"
Trong khi cả một màn thuốc súng mù mịt cộng thêm chút hường phấn ở dưới phòng khách, duy nhất chỉ có một người vẫn thẳng cẳng ngủ từ tối hôm qua tới giờ. Và đó chính là Võ Vương Quyết-hội trưởng hội học sinh chuyên đi ăn chực của chúng ta.
Lý do là cứ hễ trời mưa bão là tên này lăn đùng ra ngủ, mặc kệ thời gian trôi qua hàng tiếng đồng hồ nhưng đương sự vẫn cứ ngủ. Vì tối hôm qua sau khi nhận được đồ ngủ, cộng thêm trời mưa nên anh chàng ta tắm rửa xong liền bò lên giường ngủ một mạch tới tận bây giờ. Vốn là một thói quen khó bỏ của anh chàng bởi nó xuất phát từ tiền kiếp nên chàng ta không hề biết được vụ việc tối qua và sự việc sáng nay.Cộng thêm việc dù là nam chính nhưng vì quá mờ nhạt nên mọi người hoàn toàn quên mất là có nhân vật này, kể cả con tác giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com