Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 39

Sau buổi tối đó, tần suất Gấu ở bên cạnh cô tăng lên đáng kể. Sáng thì đi chung đến trường, trưa thì dính như keo 502, chiều thì đưa đón tận nhà. Thậm chí ngày nào cũng có khá nhiều thứ lặt vặt như chai nước cam hay là đồ ăn gì đấy. Suốt một tuần, cô với Gấu cứ như hình với bóng, khiến cho bọn nào đó đỏ mắt vì căm hận, còn cô thì đang ở chín tầng mây.

Mấy ngày nay, Vy, Lệ và cả lớp gần như lúc nào cũng phải ăn cẩu lương đến ngán cả cổ họng. Thậm chí đến căn tin còn khiến nhiều người không chịu được mà tránh xa hai cục cẩu lương chất lượng lượng cao kia. Tội nhất là Lệ và Vy, chúng nó nằm không mà vẫn bị dính cẩu lương. Ngày nào đi chung với hai người này riết rồi bị chai mặt hết trơn rồi. Sắp hỏng hết mắt rồi.

Bên cạnh đó, nữ chủ thì vẫn chìm đắm trong sự sủng ái của lũ nam nhân của cô ta, tuy nhiên có vẻ chỉ có Trần Hiểu Đông với Tống Vô Thương là đang có ý mà thôi, còn cái tên Hoàng Khương hình như im hơi lặng tiếng hơn thì phải mà thôi kệ. Cô quay trở lại nhìn cái bản mặt lười biếng của Gấu, một tay tinh nghịch xoa xoa đầu, tay còn lại đang cầm một cái muỗng ăn kem. Kẻ đút người ăn, thọt mù mắt ta rồi.

-Bộ chúng mày không thể làm ở nơi khác hả? Sao cứ lúc nào cũng phải phô bày cho tất cả mọi người xem vậy?- Vy bất mãn nhìn hai kẻ nào đấy.

-Có bạn trai làm gì chứ? Không phải là để phô bày cho thiên hạ này biết hắn là của tao sao? Hố hố hố...

Cái bản mặt gợi đòn của cô một lần nữa khiến cho Huỳnh Vy hận không thể đánh, nhỏ phải làm một bé ngoan, không được nhiễm vào thứ dung tục xấu xí ấy. Đúng, phải làm một bé ngoan, làm bé ngoan, bé ngoan...x12 lần.

Còn Lệ dường như nhận ra cái gì đó, cô chống cằm, ánh mắt sắc bén nhìn hai kẻ đang phát cẩu lương kia.

-Có phải chúng mày tính đính hôn đúng không?

-Ừ.-Hai đứa kia đồng thanh.

-Hai nhà chấp nhận chưa?

-Rồi.-Cả hai tỉnh bơ trả lời.

-Chừng nào công bố?

-Sau khi thi học kỳ xong.-Cô vẫn tiếp tục đút con Gấu háu đói nào đó trong khi trả lời.- Vậy thì thi xong, chúng mày có muốn sắm đồ dự tiệc luôn không?

-Có chứ...-Lệ định nói thêm gì đó, thì bỗng dưng bị Huỳnh Vy chặn miệng.

Vy đứng lên, đẩy gọng kính một cách ngạo mạn.

-Mày không cần phải mua đồ đâu, Đào. Tao sẵn sàng thiết kế cho mày một bộ đầm mà mày nhìn mà mê luôn. Trang sức kèm theo tao cũng làm luôn.

Cô đơ người một lúc, Vy thấy vậy, nở một nụ cười tự tin liền nói.

-Nếu mày muốn thì thứ bảy ngày mai có thể qua nhà tao, tao lấy số đo cho cả hai tụi mày để làm bộ quần áo luôn.

-Vậy của tao có không?-Lệ sáng hai con mắt lên.

-Có, nhưng chỉ có cỡ của trẻ em mà thôi.

-Cái gì vậy má, tui nào còn bé thơ nữa. Này nhá, tui hoàn toàn là 100% thiếu nữ rồi.-Lệ tự tin ưỡn bộ ngực lẹp xép của mình lên.

-Ừ, thiếu nữ mới lớn hay là trẻ nhỏ giả bộ làm người lớn vậy má!-Gấu từ nãy tới giờ mới phát biểu, làm cho bạn nhỏ ngực lép nào đó giận tím mặt.

-Vậy thứ bảy sáng mai nha, thống nhất chứ!-Vy said.

-Ok con dê.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tối hôm đó.

Lúc cả nhà cô đang dùng cơm, ba cô dừng lại một chút rồi nhìn sang cô.

-Ngày mai, một người bạn của ba, cũng là một nhà thiết kế có tiếng tăm, đến đây để thiết kế một bộ đầm đính hôn cho con, con chịu không?

-Hả, ngày mai á ba?

-Ừ, là sáng mai luôn đấy. Sao vậy?

-Haizzz, nhỏ bạn của con nó muốn làm cho con một bộ đầm luôn, nhưng nếu bạn của ba tới thì để con hủy hẹn với nó vậy...A, có điện thoại. Con xin phép.

5 phút sau...

Cô trở lại với một khuôn mặt không thể tươi tỉnh hơn. Ba cô thấy lạ hỏi.

-Con có chuyện gì mà vui thế, hay là... thằng Khanh gọi đi hẹn hò?

-Ba này, kì quá. Là con bạn của con, nó gọi để nói ngày mai nó sẽ tới cùng với mẹ nó sang nhà mình.

- Hả, bạn con qua đây, cùng với mẹ sao? Bạn con tên gì?- Ba cô thắc mắc.

- Nó tên là Huỳnh Vy.

- Ồ, ra là vậy,( thì thầm) thảo nào lúc nãy bả còn nói là có con gái học cùng lớp vậy mà mình không biết.

- Hửm, gì vậy ba???

- À không có gì đâu, chẳng là ba có nhớ là bà bạn này có con gái học cùng với con nhưng ba không biết là ai. Giờ con nói ba mới nhớ ra. Haizzz, ba già rồi.

- Vậy thì bà ấy tên gì vậy ba?

- Đến mai con sẽ biết.- Ba cô làm bộ thần bí, khiến cô bật cười.

-Ồ, bạn của con sao?- Mẹ cô lúc này mới ngẩng mặt lên.- Cũng phải, con cũng khá ít bạn bè đấy, nếu như kết được bạn là tốt, đồng thời phải tránh xa con hồ ly họ Trương kia.

-Mẹ à, con cũng chẳng muốn kết bạn với con hồ ly đó đâu, vả lại bây giờ người ta được sủng ái lắm nha, mỗi ngày một nam nhân khác nhau a~. Động vào bọn chúng cứ như chọc vào ổ kiến vậy.

-Rồi, rồi hai mẹ con hai người đừng lôi hồ ly này hồ ly nọ nữa. Cơm canh nguội hết bây giờ.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau.

Cô dậy sớm, chuẩn bị tập thể dục. Cầm theo chai nước, chiếc Ipod bỏ vào trong túi, cô bắt đầu chạy bộ. Mái tóc đen nhánh được buộc cao lên, hai dây tai nghe đung đưa theo từng nhịp chạy, mồ hôi thoáng chốc chảy từng giọt trên khuôn mặt của cô.

Chạy bộ một hồi cũng bắt đầu mệt, cô giảm dần tốc độ rồi cuối cùng dừng lại. Lấy chai nước tu một hơi, khà, thật là sảng khoái a~. Bỗng dưng, một cục bông màu trắng nào đó chạy đến cô.

-A!

Cô bất ngờ, ngã ra đằng sau, cục bông đó thừa dịp chồm lên người cô liếm liếm mặt. Một thân ảnh hớt hải chạy đến.

-A, cô không sao chứ...Hả, là cô?

-Ai da, đúng là oan gia ngõ hẹp đấy, Âu thiếu gia.

-Tôi không nghĩ là sẽ gặp cô ở đây đâu, Huyền tiểu thư.

Hắn đỡ cô dậy, vô tình lại cảm thấy có điều gì đó khác lạ trong người mình. Bàn tay của cô nhỏ, lại còn rất mềm mại vậy. Gượm đã, tại sao lại nghĩ cái gì không đâu vậy?

-Này, ngươi có bị sao không vậy mà đứng đờ người thế kia?

Mặc cho cô không kiên nhẫn hỏi lại, hắn nhìn vào người con gái trước mặt mình. Một thân hình nhỏ, ba vòng đều chuẩn, mái tóc đen nhánh được cột gọn gàng, nhưng thứ làm cậu ấn tượng nhất có lẽ là khuôn mặt của cô. Mắt phượng mày ngài, lông mi uốn lượn nhẹ nhàng, mũi thanh tú, đôi môi mọng nước, đặc biệt là đôi mắt. Một đôi mắt phượng, sắc sảo, màu mắt hoàng kim làm hắn liên tưởng đến những viên pha lê trong suốt xinh đẹp, khiến cậu cứ tưởng đó là mặt trời ngự trị trong đôi mắt của cô ấy. Trái tim cậu dường như lệch đi một nhịp khi nhìn vào đôi mắt ấy, đẹp quá, đôi mắt ấy đẹp quá!

Cô thì đứng đó từ nãy tới giờ, chả hiểu vì sao cái tên trước mặt cứ như bị đứng hình vậy. ngẫm lại cũng sắp tới giờ rồi, cô liền ba chân bốn cẳng phắn về nhà. Đến khi tên ngốc nào đó tỉnh lại thì người đi mất rồi. Hắn nhìn lại vị trí lúc nãy cô đứng rồi lại nhìn lại con chó Husky nào đấy.

-Mày thấy tao có khả năng khiến hốt cô ấy về nhà được không?

Bé cho Husky nào đó nhìn chủ một cách ngây ngô rồi sủa Gâu một tiếng. Dường như hiểu được gì đó, hắn thả lỏng cơ thể rồi lại nhớ lại thân ảnh nhỏ nhắn vừa nãy.

-Bây giờ mà lên kế hoạch theo đuổi cô ấy có vẻ không muộn nhỉ?

Và rồi, hắn tiêu sái bước đi, trên khóe môi nhấc lên một nụ cười nhẹ rồi lại hạ xuống, hắn nghĩ lại.

-Cơ mà, vẫn có một số rác rưởi ngáng đường mình, có nên diệt luôn không đây?

Từ khoảnh khắc này trở đi, Anh Đào cô lại có thêm một cái đuôi nữa mà cô không hề biết, bởi vì bây giờ cô bận phải chạy về nhà, hơi đâu mà lo cái tên họ Âu kia đâu chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com