Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 40

Cô lao lên phòng, vội vã tắm rửa sạch sẽ rồi chạy xuống dưới nhà.

Ở phòng khách, một nữ nhân lạ mặt đang bàn bạc với ba mẹ cô cùng với hai thân ảnh quen thuộc. Thấy cô cầu thang, vị nữ nhân lạ mặt ấy cũng bắt đầu quay sang phía của cô và đứng dậy giới thiệu về bản thân.

-Chào cháu, ta là bạn của ông già nhà cháu, Huỳnh Tử Liên, một nhà thiết kế thời trang.

-Dạ, cháu chào cô ạ, cháu là Huyền Anh Đào.

-Cháu trông xinh xắn ghê luôn á, lớn lên cứ như một khuôn một đúc của Yên nhi(mẹ cô) vậy, chả như thằng cha già xấu òm nào kia.

Ba ba cô cảm thấy bị đâm chọt, ủy khuất nhìn mẹ cô. Bà nhìn ông, một tay nghịch nghịch lọn tóc màu đen nhánh của mình.

-Ông nhìn gì, Tử Liên nói đúng chứ sai chỗ nào. Con Đào đều là được hưởng gen của tôi không chứ nhiêu, còn ông trông cứ như mấy ông già ấy, xấu chết đi được.

Cô không nhịn được mà giơ ngón cái cho ma ma nhà cô, Huỳnh Vy và Gấu sắp lăn xuống sàn nhà vì cười rồi còn ba cô thì ngồi tự kỷ một góc nào đó.

-Đào à, con hãy gọi ta là dì Liên cho thân mật nhé.

-Dạ được dì Liên a~.

Gấu nhìn thấy bộ dạng cười một cách dễ thương đó, thầm nghĩ đến cái viễn cảnh mà cô được trao nhẫn thì cười một cách ngu ngốc khiến con Vy thở dài. Nhỏ nghĩ quả thật tình yêu khiến cho một thằng mặt lạnh thành một tên đần độn ngu ngốc vô điều kiện. Haizzz, thật là lo lắng cho tương lai của tụi nó quá.

Ngẫm đi ngẫm lại, nhỏ cuối cùng cũng cầm giấy bút lên phác thảo một vài nét trên đó. Bây giờ thiết kế làm sao đây nhỉ, thân người của Anh Đào đẹp như vậy thì có thể lấy màu bạc, vạt sau lưng cho dài ra, vạt trước ngang đến đầu gối...A đúng rồi, cho thêm bông tuyết vào nữa này, bỏ hết tay áo nữa này, chỗ này cho vải lụa này, chỗ này cho vải voan này...ROẸT! ROẸT! ROẸT!

Bàn tay thon gọn của Huỳnh Vy như đang múa trên giấy vẽ, cặp mắt kính màu bạc lấp lóe ánh sáng, khí thế hừng hực cháy bỏng qua từng nét vẽ của nhỏ... Con tác giả nói giỡn vậy thôi, chứ con này thật sự là đang tỏa khí thế bùng cháy đến độ thằng Gấu ngồi bên cạnh cảm thấy nóng như trưa hè vậy mặc dù thời tiết sắp chuyển lạnh rồi. Rồi cuối cùng, thành quả sau 20 phút phác thảo và tô tô vẽ vẽ, nhỏ đã thành công làm cả 4 bộ trang phục cho cô, Gấu, Lệ và nhỏ nữa. Vừa đúng lúc mẹ nhỏ có lấy số đo của Gấu xong xuôi, nhỏ đưa cho vị mẫu thân này cả bốn trang phục phác thảo, nụ cười trên môi bà thể hiện sự hài lòng và một chút tự hào dành cho cô con gái của bà.

- Rất tốt, Vy nhi! Thế này thì đến ngày đính hôn của hai đứa sẽ khiến tất cả mọi người phải trầm trồ cho mà xem.-Bà tự tin khẳng định.

-Vậy thì cháu cảm ơn dì trước nha.-Cô mỉm cười.

-Sao cháu lại khách sáo vậy? Dù gì ta cũng muốn có một cô cháu dễ thương như vậy mà!

Rồi tất cả cùng bật cười và mau chóng thu dọn đồ đạc. Sau buổi sáng này, cả bọn cô định đi trung tâm thương mại chơi.

-A, chết tao quên mất. chưa gọi cho con Lệ nữa.-Vy giờ mới nhớ ra có gì đó thiếu thiếu nãy giờ, liền nhấc điện thoại lên gọi. Trên màn hình điện thoại là một dãy số cùng với một cái tên không thể gợi đòn hơn-LỆ BIẾN THÁI.

Bên đầu dây bên kia xuất hiện một tông giọng nữ, tuy rằng có một chút trầm nhưng cái giọng này không thể lẫn vào đâu được.

-Alo...-Đầu dây bên kia trả lời.

-A, Lệ hả? Sao sáng nay mày không qua nhà con Đào? Tụi tao đã làm xong mấy bản phác thảo về trang phục rồi đấy.-Vy có chút hờn dỗi gắt vào điện thoại.

Bên đầu dây bên kia, Lệ mới có một chút phản ứng trở lại. Nhỏ mới gấp gáp, rối rít đáp lại.

-Hả, cái gì? Chúng mày làm xong rồi á? Oaaaaaaa, CHÚNG MÀY LÀ LŨ PHẢN BỘI, OAAAAA, KHÔNG CHỊU ĐÂU!!!!!!

-MÀY LẢI NHẢI CÁI GÌ ĐẤY HẢ CON KIA? TỐI QUA ĐÃ NHẮN RẰNG LÀ SÁNG MAI QUA NHÀ CON ĐÀO, KHÔNG TẬP TRUNG TẠI NHÀ TAO NỮA. GIỜ MÀY NÓI VỚI TAO LÀ TỤI TAO ĂN MẢNH TRƯỚC MÀY LÀ SAO, HẢ???

-OAAAAA, KHÔNG CHỊU ĐÂU!!! HỔNG CHỊU ĐÂU!!!!

-LẢI NHẢI NHIỀU QUÁ, OM SÒM!!! GIỜ TAO CHO MÀY 10 PHÚT, LẾT XÁC MÀY ĐẾN TRUNG TÂM THƯƠNG MẠI GOLDEN EYES CHO TAO!!! CÒN KHÔNG THÌ CỨ Ở NHÀ CHỜ MỐC MỎ ĐI CON!!!!

Tức thì con Vy tắt máy trước khi Lệ bên kia có thể trả lời.

Đầu dây bên kia, chiếc điện thoại vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay dính đầy máu. Lệ đứng giữa một bầy xác chết toàn người là người, chỉ có điều là ở cổ của bọn họ đều xuất hiện một vết cắt rất sâu. Một tay Vương Lệ cầm chiếc Smartphone của mình, tay kia đang chĩa cây kiếm Katana vào ngực của một tên áo đen lúc này vẫn còn trợ mắt lên một cách kinh sợ. Hắn đã tắt thở trước khi cuộc nói chuyện điện thoại kết thúc, tròng mắt trợn ngược lên trên, máu miệng máu mũi vẫn cứ thi nhau chảy xuống.

Nhỏ cất điện thoại vào túi, rút thanh kiếm ra khỏi cái xác chết kia rồi ngoảnh lại nhìn đám thuộc hạ đầy vẻ kinh hãi của mình. Ánh mắt của nhỏ không còn là một màu xanh trong veo nữa, nó đã trở thành một đôi mắt vô hồn đầy sát khí. Đôi môi khi nãy còn cười cười nói nói giờ đây chẳng thể nào nhếch lên dù chỉ một chút. Bước qua những cái xác lạnh lẽo kia, đứng trước một đám nam nhân đang mặc đồ của tổ chức Rose kia. Phải, Mai Vương Lệ nhỏ đây là một trùm Mafia lập nên tổ chức Rose từ lúc 5 tuổi. Dù gì đi nữa nhỏ đã từng sống hai kiếp làm trong hắc đạo, bây giờ kiếp thứ ba này đi lập thêm một tổ chức có làm sao, nhưng điều mà nhỏ không cẩn thận đó chính là lại có một tên dám hãm hại đến tổ chức, bán thông tin cho tổ chức đang đối đầu với nhỏ, làm nhỏ phải thanh tẩy những kẻ đó suốt cả đêm qua. Nhỏ thầm nghĩ " Hay cho một tên giảo hoạt nhà ngươi, Bạch Ngạn. Cuối cùng không chịu được mà đã động thủ với ta rồi sao? Một tên cáo già thối tha!"

Đưa ánh mắt không chút sinh khí nhìn qua bên đám thuộc hạ, nhỏ liền cho mỗi tên một vết cắt trên gương mặt của họ.

-Ta thu thập các ngươi về, cốt chỉ để trung thành và phát triển tổ chức trở nên lớn mạnh. Ta huấn luyện các ngươi là để bảo vệ tổ chức này, vậy mà các ngươi không một chút ý tứ mà không nhận ra hành tung kỳ lạ của cái tên bạch nhãn lang kia. Rốt cuộc là cái thể thống gì chứ? Bây giờ lập tức rà soát lại cả tổ chức cho ta, còn sót lại kẻ nào cứ việc bắt giam lại, nếu chúng muốn tự tử thì cứ ngăn chúng lại, nếu bỏ trốn thì chặt hết tứ chi của chúng... Và thông báo với tên họ Bạch kia, nếu còn có ý định như vậy ta sẽ lập tức chôn hắn với cái tên bạch nhãn lang này, NGHE RÕ CHƯA?

-VÂNG, THUỘC HẠ ĐÃ BIẾT!!!

Sau khi tất cả rời đi, nhỏ trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ và vác tên thuộc hạ thân cận nhất bắt làm tài xế riêng cho mình rồi kêu hắn chở tới chỗ hẹn của cả bọn.

Bấy giờ tại sảnh ăn của một quán cà phê X trong TTTM Golden Eyes.

Cả ba đứa sau khi định lết tới tầng 1 liền bị Vương Quyết bắt gặp và lôi cả nhóm vào trong cái quán này. Cả đám đã ngồi chờ cái con nào đó đến độ rêu sắp mọc xanh trên đầu thì...

RENG!!!

-À lố!!! Vy xin nghe...

-Thế rốt cuộc lũ chúng mày nằm ở xó nào vậy, sao tao không thấy?

Lúc này là cả bọn nằm ở cạnh cửa sổ, quán cà phê này lại ở tầng trệt và tường ở đây hoàn toàn là một tấm kính trong rất lớn. Bọn cô vừa nhận được cuộc điện thoại liền dáo dác nhìn ra bên ngoài, xem nhỏ Lệ này thực sự tới chưa. Cô tính chạy ra ngoài lôi nhỏ vào nhưng Gấu kéo cô ngồi xuống rồi chỉ cái đứa đang quay lưng về phía cửa sổ chỗ bọn cô. Một con nhóc tóc vàng nhạt ngắn ngắn phồng phồng, một bộ đầm vàng nhạt dài tới đầu gối cùng một chiếc mũ rộng vành thắt nơ trắng, hai tay không ngừng ngoe nguẩy vì tức giận. Cô thấy buồn cười rồi cuối cùng cũng nói.

-Mày, đằng sau quay.

-Hả, đằng sau? Mày nói cái gì vậy Đào? Tao nghe chả hiểu mô tê gì.

-Tao kêu mày đằng sau quay thì quay đi!

-Này, giỡn mặt vừa phải thôi nha. Nếu tao quay đằng sau mà đéo thấy mày là bữa nay mày bao tao nha con.

-Còn nếu thấy thì sao?

-Thì tao sẽ bao cả đám chứ sao!

-Ok, vậy đằng sau quay nào!

Nhỏ không hiễu lắm nhưng cũng quay đằng sau nhìn xem. Ồ, và nhỏ thấy gì, cả bốn đứa thực sự ở đằng sau nhỏ nè, đã vậy chỉ cách đúng có một tấm kính thôi. Nhỏ nhìn bọn nó, bọn nó nhìn nhỏ, mấy cặp mắt nhìn nhau trân cmn trối.

Nhỏ đưa điện thoại ra trước mặt mình, hít lấy hơi rồi gào lên một tiếng hét kinh dị.

-CON MẸ NHÀ CHÚNG MÀY DÁM LỪA LÃO TỬ, CHỐC NỮA LÃO TỬ XỬ CHẾT CHÚNG MÀ...

-Ây ây ây, con kia. Hình như mày quên tao là chủng tộc gì rồi đúng không?-Anh Đào nguy hiểm nhìn lại nhỏ.

Như sực nhớ ra cái gì đó, nhỏ lại nín miệng thin thít rồi một lúc sau mới lí nhí nói.

-Dạ em sai rồi thưa đại tỉ, đề nghị đại tỉ đừng giận nha, ha ha ha ha...

Lúc này, tên thuộc hạ trong xe nhìn ra tất cả, cậu liền lấy một chiếc khăn ra chấm chấm nước mắt cảm động.

-Cuối cùng cũng đã có người có thể không chế được con mẹ điên này rồi. Hiu hiu, không hổ bấy lâu nay mình cúng khấn thổ địa thường xuyên, không gieo rắc ngiệp nữa, cuối cùng phật đã cho mình gặp mặt cao nhân ấy rồi. Thật là mãn nguyện mà.

Ting, fan não tàn của Anh Đào đã có một thành viên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com