Chap 41
Thế là nguyên một ngày đi chơi cả bọn không cần phải làm gì ngoài việc hốt một đống đồ và việc trả tiền là việc của con Lệ lo.
Lệ nhìn cái thẻ của mình cà đi cà lại trên dưới 50 lần mà xót xa, tiền ơi sao mày đi xa thế! Mặc dù ở nhà được sủng ái đến mức nhỏ có rất nhiều thẻ mà toàn là thẻ hắc kim không nhưng chung quy là một người cực kỳ xót tiền, chẳng ai lại muốn tiền trong thẻ của mình lại bay đi một cách vô cớ như vậy. Cầm cái thẻ mà tim Lệ rỉ máu, trong khi cái đám phá gia chi tử nào đó có vẻ vẫn chưa dừng cuộc chơi.
Cả đám đi qua một cửa hiệu trang sức thì dừng lại. Ba đứa con gái nào đó sáng mắt lên và kéo nhau vô, chỉ có Gấu và Vương Quyết thì cười khổ. Từ nãy tới giờ bọn anh theo không để xách đồ, chưa được nghỉ ngơi thì lại bị bắt đi tiếp, haizz...
Cả ba cô nhóc nào đó nhìn quanh cả cửa hàng, coi bộ lần này lại có nhiều mẫu mã mới. Các cô đang nhìn một lượt rồi dừng lại trước một chiếc dây chuyền. Trông nó rất đẹp, dây chuyền thanh mảnh màu bạc cùng với một viền đá trang sức màu vàng cam tôn quý, nhưng tại sao cô lại có cảm giác rất ạ khi nhìn vào nó, có khi nào...?
-Hiểu Đông, chiếc dây chuyền kia đẹp quá!!!!
Một giọng nói lảnh lót vang vọng khắp cửa hàng, làm cho nhiều người phải ngước nhìn. Một cô gái với mái tóc xõa dài màu nâu cài nơ nhẹ nhàng, chiếc váy màu hồng xinh xắn với đôi giày búp bê cùng màu với bộ váy. Hai người nam nhân bên cạnh, một người thì vô cùng năng động và tinh nghịch, người còn lại thì cao lãnh như tảng băng ngàn năm. Khỏi nói thì tụi cô cũng biết đó là ai, chả phải là nữ chủ Trương Thúy Liên với hai người Trần Hiểu Đông và Tống Vô Thương.
Cô nhìn bọn họ rồi lại nhìn chiếc dây chuyền này, trong đầu nảy ra một thứ. Cô kêu người bán hàng lấy cho cô bộ dây chuyền đó và làm vẻ như muốn mua nó.
-Gói lại cho tôi bộ dây chuyền này.
Khẽ liếc nhìn nữ chủ, thấy cô ta có vẻ như muốn chiếc dây chuyền này lắm nên cô bắt đầu thúc giục.
-Gói nhanh lên, tôi không thích chậm trễ.
-Này, cô có thể nhường lại chiếc dây chuyền ấy cho cô gái này được không? Cô ấy rất thích nó đấy.-Tống Vô Thương lạnh lùng nhìn chiếc dây chuyền kia rồi lại nhìn lại nữ chủ, nét mặt trở nên ôn nhu vô cùng.
-Xin lỗi cậu nhưng tôi đã thấy nó trước, nên nó là của tôi.-Cô lạnh mặt nhìn họ.
-Anh Đào à, tớ biết cậu luôn tốt bụng mà. Cậu có thể nhường lại cho tớ được không?- Nữ chủ làm một cái bộ mặt ngọt ngào khiến cho hai nam nhân bên cạnh cô ta cảm thấy thật dễ chịu, sau đó lại tức giận nhìn cô.- Huyền Anh Đào, Liên nhi đã tha thiết như vậy, tại sao cô lại không chịu nhường cô ấy đi?
-Món đồ cô ấy nhìn trúng rồi, tốt nhất là cô nên từ bỏ đi.-Trần Hiểu Đông phụ họa thêm.
-A, các cậu à, đừng giận Anh Đào. Dù gì tớ cũng đến đây mua sắm mà, không có cái này thì có cái khác mà.- Bộ dạng của cô ta như kiểu đồ của mình nhưng lại bị kẻ khác cướp đi nhưng không thể tiến lên để dành lại, công thêm ánh mắt vẫn tha thiết nhìn cái dây chuyền đó thành công làm cho hai nam nhân kia càng có ấn tượng xấu về cô hơn. Trần Hiểu Đông ôm lấy cô ta, vỗ về trong khi Tống Vô Thương nét mặt giận giữ lớn tiếng.
-Cô mau đưa tôi bộ dây chuyền đó, Liên nhi cần nó.
-Tại sao chứ, tôi muốn thứ này cơ mà?-Cô khiêu khích nhìn hắn.
-Được, cô kia, cô gái này trả giá bao nhiêu, tôi ra giá gấp đôi.
-A.... thưa thiếu gia, vị tiểu thư này đã chọn rồi thì mời ngài tham khảo những mẫu khác ạ, năm nay có khá nhiều mẫu mới vô cùng đẹp...
-TÔI nói là cái của cô ta cơ!!!!
Cảm thấy hít drama nhiều rồi, cô gọi cô bán hàng, giờ đây đang run sợ nhìn Tống Vô Thương. Khi nghe tiếng kêu của cô, cô gái bán hàng như được vớ cái phao, nhanh nhảu tiếp cô. Cô nhếch môi, nói.
-Lúc nãy hắn nói rằng giá cả gấp đôi, vậy thì bộ dây chuyền này là bao nhiêu?
-Dạ, thưa tiểu thư là 350 vạn tệ ạ.
-Ồ, vậy thì...-Cô liếc xéo qua bên tên họ Tống kia, mỉm cười- 350 vạn, vậy gấp đôi lên là 700 vạn. Tống Vô Thương, cậu trả đi. Không thì ai kia sắp khóc tới nơi kìa.
-Không cần cô nhắc.
Quẹt thẻ xong rồi cả ba người kia ra khỏi cửa hàng, trước khi đi họ còn liếc cô một cách khinh bỉ. Lệ thấy thế thật muốn giết người, nhưng nhìn thấy nét cười trong mắt cô thì dường như hiểu ra được gì đó. Gấu biết ý nên im lặng, Vương Quyết thì không bận tâm lắm, nghịch nghịch tóc của Vy từ đầu tới giờ.
-Anh Đào, mày thật sự bỏ đi dễ dàng vậy sao?-Lệ thắc mắc.
Cô nghe thế liền quay sang thì thầm vào tai nhỏ.
-Sợi dây là đồ thật nhưng cái viên đá đính trên đó không phải là hàng thật, là hàng giả. Critine thật sẽ không có màu đậm như thế, critine bình thường thì có màu cam nhưng cái viên lúc nãy tao nhìn ra chỉ là một viên làm từ thủy tinh màu vàng cam bán đầy ngoài chợ ấy. 700 vạn đấy, không đáng.
Lệ nghe xong liền vỗ tay cảm thán, không hổ là Đào mỹ nhân, vừa có nhan sắc khuynh quốc vừa tài hoa sắc sảo.
Cô thấy cái ánh mắt hâm mộ kia mà buồn cười. Nhìn lại trên những kệ kia, từ lúc bước vào thì ngoài cái dây chuyền kia, cô có chú ý đến chiếc dây chuyền có mặt dây là bông tuyết kia mà bị mê hoặc không hay. Bước tới xem bộ ấy thì cô nhân viên hồi nãy nhiệt tình chào bán, không những vậy mà còn lấy ra một bộ khuyên tai cùng kiểu ra. Vì quá hợp nên cô hốt về nhà, kết thúc một ngày mua sắm.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Qua mấy tháng sau.
Mỗi ngày lớp cô miệt mài học, cắm mặt vào quyển đề cương dầy cộp cùng với cái bảng chi chít chữ. Mà mấy tháng nay, cô nhân thấy rằng tên Âu Dương Minh kia không còn ghen tị về thành tích của cô nữa, dường như thiếu điều không muốn tách xa cô một tí nào. Cô không để ý mấy nên cứ lơ đi, nhưng Gấu và Lệ thì vô cùng khó chịu. Lúc nào cũng chạy qua hỏi bài tập, không thì giả vờ đi cùng lấy tài liệu cho lớp,... Gấu nhiều lần xen vào nhưng tên đó vẫn không có ý định ngừng lại. Còn về phía nữ chủ có vẻ là thu thêm một số cẩu nô nào đó, hình như là nam phụ thì phải. Mà hình như cô ta có vẻ thường hay khoe mẽ mấy chuyện về cô ta dạo này được nhận nhiều thứ từ hai tên họ Trần và họ Tống kia lắm nhưng cô kệ. Thi cuối kỳ rồi thì lo ôn bài không ôn, đú theo trai không.
Và quả báo cũng tới. Thi học kỳ xong, cô ta hạng 500 trong 1300 học sinh khối 11, hạng 40 trong trong lớp. Cô và Lệ vẫn giữ vững tiến độ, cả đám cô vẫn giữ vững phong độ, lớp cô thì thật may không có đứa nào dưới trung bình nhưng vẫn không thể lọt vào top 100 nhờ cái đứa nữ chủ nào đó. Tuy vậy, thầy vẫn rất hài lòng về kết quả và vẫn khen thưởng như mọi khi, chỉ có điều là thầy sắp khiến cho vài đứa trong lớp thành heo rồi.
Sau thi cuối kỳ vài ngày, ba cô đã cho thiệp mời đến những gia tộc trong thành phố về lễ đính hôn này, Tư lão gia có vẻ là định tổ chức tiệc hơi bị hoành tráng, mẹ cô thì lôi cô đi khắp thành phố làm spa, làm đẹp khiến cô chóng hết cả mặt.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tại dinh thự của Gấu.
Anh lấy một chiếc hộp trong tủ đồ của mình, lôi ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh đen bằng nhung. Trong đó là một chiếc nhẫn màu trắng, họa tiết mặt nhẫn là một hình một bông hồng bằng kim cương xanh. Anh nắm chặt cái hộp, vui vẻ nhìn nó. Đây là chiếc nhẫn của mẹ Tư Đồ Khanh, là để cho cậu trao cho người con gái mà cậu yêu. Anh nhắm mắt lại rồi tưởng tượng khuôn mặt hạnh phúc của cô mà mỉm cười ngây ngốc.
Tình yêu có thể khiến cho một kẻ cao ngạo lạnh lùng phải ngây ngốc,đần độn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com