Chap 45
Vào lớp được 10 phút thì thầy chủ nhiệm vào, theo sau là một xấp giấy tờ gì đó. Thầy gọi lớp trưởng- Huỳnh Vy và lớp phó là cô lên bảng đọc thông báo. Huỳnh Vy cầm tờ giấy đầu tiên, lấy chiếc micro của thầy đọc lên những gì trong đó.
- Hai tuần nữa, trường mình sẽ tổ chức hội thể thao và thi tài năng. Hội thể thao gồm có chạy điền kinh, chạy 800mét, chạy tiếp sức, cầu lông, qua học kì hai sẽ cho thi đá bóng, bóng rổ, bóng chuyền. Về phần thi này, mỗi lớp cử 2 bạn cho cầu lông, chạy 800 mét và chạy điền kinh là mỗi môn gồm 1 nam 1 nữ , riêng với phần chạy tiếp sức thì 3 bạn nam nữ đều được. Còn phần thi tài năng, các bạn có thể biểu diễn hát hoặc múa tùy người, nhưng tối đa là 10 người thôi nha, không thì sập sân khấu đền tiền chết luôn, chưa kể đến thiệt hại về người nhé.
Còn cô, cầm phấn quay xuống hỏi.
- Vậy mọi người cứ nhiệt tình tham gia nha, có cộng điểm hạnh kiểm đấy.
-Rồi, vậy phần chạy điền kinh ai tham gia đây? Giơ tay đê!
Cả lớp chỉ tay vào con Lệ lúc này đang mơ mơ màng màng gì đó.
Lệ lúc này đang thả hồn theo dòng nước lũ... ế nhầm...theo gió thì cảm thấy một đám nào đó đang chỉ mình thì nhìn lại. Nhỏ confused.
- Chúng mày làm gì mà chỉ tao dữ zậy?????
- Vậy thì Lệ chạy điền kinh nha.- Cô nhanh nhảu ghi vào giấy và viết bảng. Trong khi con ngáo nào đó vẫn chưa hoàn hồn.- ...rồi thêm một thằng đực rựa nữa cho theo bầy đê!!!
- Tôi tham gia.
Âu Dương Minh tiêu sái nhìn thẳng vào cô, quả quyết. Hắn muốn được nhìn thấy cô cổ vũ cho hắn nha~.
Cô thấy thế nhưng cũng làm ngơ cho qua, viết xong thì hắn mới nói.
-Nhưng với điều kiện là cậu đi cổ vũ cho tớ.
Ầm!!!!!!
Gấu trong lòng cảm thấy sắp phun trào, thằng chó đó dám cướp vợ anh sao??
Lệ nghe xong, không hẹn cho hắn một cái liếc cảnh cáo. Dám động đến Đào mỹ nhân của nó sao, mày không có tư cách đó đâu nhãi ranh!!!!!
Châu Vương Hạo siết chặt nắm tay, bạn bè chí cốt lâu nay mà thằng khốn nạn này dám ăn mảnh à???? Đáng chết!!!!
Cẩn Hùng thì có vẻ là đang có ý đồ gì đấy, mặt hắn sắp đen hơn đít nồi rồi kìa!!!
Hai anh em họ Lăng âm thầm nhắn tin cho thuộc hạ, bốn con mắt quay xuống liếc xéo tên to mồm nào đấy.
Còn cô chả quan tâm gì lắm nhưng mà cáu mùi thuốc súng nồng lắm rồi, đương sự vẫn nhe răng cười hớn hở nhìn cô mặc dù đại bác ở xung quanh sẵn sàng nổ bất cứ lúc nào. Còn nữ chủ thì ôi thôi, cái bản mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cô chình ình kia kìa. Cô nghĩ rằng làm một sát thủ ít nhiều cũng phải biết che dấu cảm xúc chứ show hết trên mặt thế này thảo nào bị giết là phải, mà lại còn là một sát thủ cao cấp nữa chứ, thật sự là một sự nhục nhã cho giới sát thủ đấy!!! Thôi thì giải quyết cái đống thuốc súng này cái đã.
- Cậu nói gì vậy, đương nhiên là tôi sẽ đi cổ vũ rồi mà...
Ầm!!!! Rắc!!!!!
Hình như là cô nghe thấy tiếng vỡ gì đấy thì phải mà thôi kệ, cà khịa tiếp đã.
- ...thân là lớp phó không cổ vũ cho lớp mình, chả nhẽ cổ vũ cho lớp khác chắc??? Hỏi thừa quá đấy!!!!
PHỤT!!!! HÁ HÁ HÁ HÁ!!!
Cả lớp cười như được mùa, có đứa sắp lăn khỏi ghế rồi. Nhưng hắn vẫn không cảm thấy ngại, miệng vẫn cười một cách hồn nhiên khiến cô đen mặt. Hình như cô thấy trong mắt hắn cứ đang bắn pháo bông vậy, hay là cô nhìn nhầm?? Chắc là nhìn nhầm rồi, chết thật sao cô chưa già mà mắt đã kém thế???
Sau một hồi tranh luận, cuối cùng danh sách của hội thể thao có:
Chạy điền kinh: Vương Lệ và Dương Minh.
Chạy 800 mét: Huỳnh Vy và Nhật Anh( một nam quần chúng trong lớp).
Cầu lông: Vô Thương và Hiểu Đông.
Chạy tiếp sức: Đồ Khanh, Vương Hạo và Tuệ Mẫn ( nữ quần chúng từng chứng kiến cái cảnh hôn trán của cặp Gấu và Đào trong chap nào đó mà con tác giả không nhớ và bị con Đào quật lại không thương tiếc một rổ cẩu lương vào mồm).
Huỳnh Vy nhìn danh sách này, thầy thấy thế cũng rất hài lòng nên nhỏ di chuyển tới mục thi tài năng.
- Vậy là thống nhất như thế này nha, còn bây giờ là mục thi tài năng. Múa, hát, đánh đàn... cái gì biết nhớ phô ra nha mấy đứa. Rồi ai đăng ký?
- Tôi!!!
Nữ chủ giơ tay, xong rồi nhìn đểu cô. Cô nhìn lại, thấy mệt. Đấu đá với cô ta, cô thà ở nhà còn hơn.
Huỳnh Vy không quan tâm đến ánh mắt ấy, chăm chăm nhìn vào cô ta.
- Vậy cậu đăng ký với tiết mục gì...
- Hát!! Khỏi nói nhiều!!!
Chậc chậc, thái độ cong cớn dễ sợ chưa! May cho cô ta là cô ta không ở Kemilot chứ không là bị mẫu thân đại nhân của cô táng không trượt phát nào. Não bộ của cô đã được thông, cô hiểu tại sao cô ta lại bị giết ở kiếp trước rồi. Thái độ này đây bảo sao không bị ghét.
Cô mặc kệ nhưng mà là lựa chọn của cô ta mà, cô đâu cản. Vả lại bây giờ thế giới này đã không còn theo nguyên tác nữa rồi, tại sao phải theo lối mòn cốt truyện làm gì rồi rước khổ vào người chứ. Cơ mà nghĩ lại, đã lâu cô không múa hát gì rồi, thôi thì đăng ký tham gia vậy. Và thế là trong tờ giấy đăng ký có thêm tên của cô nữa, nhưng vẫn thiếu nên cô cố níu kéo vài người vào nên cũng tạm ổn rồi.
Vậy danh sách đăng ký thi tài năng gồm có:
Nhảy hiện đại: Nghê Thùy, Ôn Lam, Kiều An Hảo ( nhóm nhảy nữ).
Nhảy cổ truyền: Anh Đào( nhảy đơn).
Hát đơn ca: Đồ Khanh, Thúy Liên.
Cuối cùng thầy mới phát biểu.
- Vậy thì trong thời gian này, các em phải chịu khó luyện tập nha. Riêng các em nào thi tài năng nên nhớ có hai vòng thi, vòng loại và chung kết. Vì nhà trường chỉ cho hai vòng thi nhưng thời gian luyện tập khá dài đấy, gần ba tuần nên chú ý đấy nghe chưa. Còn các em thi thể thao thì phải chú ý sức khỏe, nếu có bị thương hay bệnh gì phải liên lạc ngay cho lớp trưởng với lớp phó, nghe chưa?
-Dạ!!
- Rồi lấy tập sách chuẩn bị cho môn tiếp theo đi, chuông sắp reo rồi kìa.
Chuông reo, cả lớp lại ồn lên như chợ vỡ. Cô đi ngang qua chỗ của nữ chủ bị cô ta lườm cảnh cáo.
- Tôi nhất định sẽ thắng cô mà thôi.
-Chờ xem cái đã, đừng vội mà kết luận như thế.
Hừ, muốn đối phó với cô sao, còn lâu lắm đó!!
-----------------
Về nhà....
Cô đóng cửa phòng lại, liền thay đồ đi tắm. Tắm rửa sạch sẽ, thoáng cả đầu óc. Cô nằm xuống giường, bắt đầu vào trong thần thức của mình.
Đập vào mắt cô là một bãi cỏ xanh mơn mởn cùng với một ngôi nhà xinh đẹp thân thương của cô. Chà chà, lâu rồi mới được ngửi thấy mùi hương hoa đồng nội thế này, thiệt sảng khoái a~. Một cơn gió thoảng qua, làm mái tóc màu xanh ngọc của cô bay tứ tung. Thật là!
Đi về phía căn nhà, có vẻ như nguyên chủ không có ở đây. Chắc là đang tu luyện ở đâu đó quanh đây. Cô lên tầng một, vào căn phòng mang một vẻ đẹp đơn giản nhưng không kém phần dễ thương của cô. Đi về phía cửa tủ quần áo, mở bung ra, trước mắt là một dãy dài quần áo là quần áo. Từ đồ âu cổ đến hiện đại, có cả đồ trung quốc nữa. Thật ra là Phụng Đế tức là cụ của cô là một nữ nhân của Trung Hoa Đế Quốc ở đại lục Equestria. Cụ là người đã chỉ cho mẹ cô những bài múa cổ trang, mẹ cô tập xong là đến cô bị bán hành. Nói thật chứ cụ ấy nghiêm khắc lắm chứ bộ, mấy lần tập xong cô nằm mơ thấy ác mộng luôn đấy. Nhưng tập rồi riết quen, thành ra cô yêu luôn mấy điệu múa này. Bây giờ nhìn lại cái chỗ quần áo này làm cô bùi ngùi nhớ lại.
Để xem nào nên múa bài gì đây nhỉ, hay là điệu Song Yến Diện Tuân đi.
( Con tác giả khuyến cáo: Song Yến Diện Tuân chỉ là nhạc phim Sở Kiều truyện, hoàn toàn không có điệu nhảy cụ thể. Nếu các bạn tìm thấy trên youtube thì cũng chỉ có mấy đoạn tiktok nhảy chèn thêm nhạc này vào thôi. )
Chọn cho mình một bộ đồ lụa màu bạc, đạo cụ và trang sức chuẩn bị sau. Còn bây giờ là phải ra ngoài ăn tối.
Nghe đâu hôm nay, ma ma làm sườn chua ngọt đó. Đói quá à!!!
Bộ đồ sương sương thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com