Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 48

Sau một loạt tiết mục nhảy vòng loại, cuối cùng chỉ có vài cá thể là được chọn. Bao gồm cô, nữ chủ, một thành viên lớp 11B, nhóm nhảy 10D. Coi bộ giám khảo chấm cũng gắt gao đấy, nhiều người nhảy sung hát sung như vậy mà vẫn cho rớt lộp bộp.

- Và đấy là danh sách các thí sinh lọt vào vòng chung kết của cuộc thi tài năng này. Tôi hi vọng vòng thi sắp tới các em thể hiện bản thân mình hết sức có thể.

Thầy hiệu trưởng dõng dạc tuyên bố, làm cho đám học sinh phía dưới vỗ tay phấn khích.

Đứng trên sân khấu với những thú sinh khác, cô cảm thấy khá ổn, bởi sau cùng bàn tay vàng của nữ chủ sẽ dập tan cái khí thế hừng hực của đám nhóc đằng kia thôi. Nhân vật phụ hay nhân vật quần chúng vẫn luôn là đá kê chân cho nhân vật chính, cô tự nhủ. Nhưng mà trong tâm của cô, cô không hề thích cái cảm giác thua một con nhỏ vừa tâm thần vừa tự cao này. Bàn tay vàng gì chứ bà đây mặc thây, bà sẽ dùng bàn tay kim cương để vả vào mặt cô ta. Vàng làm sao mà so được với kim cương, hứ!!!

Trong lòng thì gào thét nhưng vẻ mặt cô bên ngoài cứ như một tảng băng vậy.

Nữ chủ bên cạnh cô cảm thấy có gì đó rờn rợn, giống như sắp bị cái gì đó nuốt chửng nhưng nhanh chóng gạt ra khỏi đầu. Bởi bây giờ cô ta cũng đã thành công thu hút được một lượng fan hùng hậu, chỉ cần qua được vòng chung kết này là cô ta chính thức trở thành bà hoàng của học viện Canterlot này rồi. Chỉ có điều, ngoài Trần Hiểu Đông và Tống Vô Thương ra, cái đám nam sinh kia (chỉ các nam chủ còn lại) hình như không có hứng thú với cô ta thì phải.

" Sao lại như vậy, mình đã hết lòng bắt chuyện hay làm trò trước mặt bọn họ như vậy mà vẫn không thể khiến họ thích mình? Hừ, có khi là do mình chưa làm hết sức, hay là..."

Bỗng cô ta chợt nhận ra, lúc cô ta đang hát, những kẻ đó hầu như không quan tâm, nhưng tới khi con ả kia nhảy ( ý nói bé Đào), bọn họ lại cổ vũ nhiệt tình. Hừ, vậy ra là do con ả đó cướp hào quang của mình sao!!! Grừ, mình cứ nghĩ là cô ta sẽ hát, ai mà ngờ lại là nhảy chứ, vậy chẳng phải cái chai nước kìa có kẻ khác lấy rồi!! Không sao, bớt một thí sinh đi thì cơ hội mình tỏa sáng sẽ cao hơn. Chỉ có ta trong học viện này là thông minh nhất, xinh đẹp nhất, nào đến lượt kẻ khác chứ!!! Cứ chờ mà xem, Huyền Anh Đào, ta sẽ lôi cô xuống tận cùng của xã hội này, một con nhãi con chưa hiểu sự đời mà đòi tranh với ta sao, hừ, vô vọng mà thôi!!

Rồi cô ta nở một nụ cười thật tươi, khiến cho nam sinh nào, trừ đám kia ra, đều muốn quy phục nó.

" Haizz, thật không thể tin được là cô ta từng là một sát thủ cao cấp. Suy nghĩ thế này, thật tình ngay cả con nít cũng muốn tránh xa cô ta huống chi là nam nhân. Nhân loại nhỏ bé muốn đối chọi với long tộc hùng mạnh, lấy trứng chọi đá chắc! Nếu là ngày xưa, những thích khách muốn giết mình cũng chẳng có ai tâm thần như cô ta, hỏng hết cả một thế hệ."

Thật không may cho nữ chủ, chị nhà chúng ta vốn sở hữu năng lực đọc tâm nên... chà chà, suy nghĩ thế nào cũng bị chị nhà nhìn thấu. Khổ thân thay, con điên nào đấy vẫn chưa biết nên vẫn tiếp tục bày mưu kế trong đầu trong khi kẻ bên cạnh đã nhìn ra hết. "Thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ, hơi đâu mà nhắc nhở cứ để cô ta như thế đi", nội tâm của con rồng trắng nào đó.

--------------------
Cuối ngày thi, thầy chủ nhiệm bao cả lớp đi ăn tiệc nướng nhưng lần này thầy tổ chức tại nhà, khiến cho cả lớp nhao nhao lên bởi vì chưa có ai được tới nhà thầy cả nên ai cũng háo hức.

Nhà của thầy chủ nhiệm là một căn nhà nằm trong khu nhà của cô, cô cũng không ngờ nhà mình gần sát nhà thầy như vậy. Nếu vậy thì chẳng phải là thầy là dân nhà giàu rồi còn gì, thầy vừa giàu vừa đẹp trai lại độc thân, thảo nào các cô giáo lúc nào cũng tương tư thầy. Haizz, đẹp quá cũng khổ.

Đang khệ nệ bê thùng nước ngọt ra sân, thì cô cảm thấy có một bàn tay nào đó nhấc lên cái thùng thì phải. Và người đó đéo phải anh Gấu nhà ta, mà là Châu Vương Hạo.

- Này Anh Đào, nặng như vậy sao không kêu ai phụ, định bê hết cả à?

Cậu ta vừa nói vừa nở nụ cười đúng chuẩn soái ca, mặc dù trời sắp tối rồi nhưng cái nụ cười của cậu ta sáng như trong quảng cáo kem đánh răng Colgate. Lạy chúa đôi mắt ngọc ngà của cô đang bốc cháy bởi cái sự sáng chói của nụ cười kia.

Dường như cảm thấy có kẻ đang muốn tiếp cận cô, Cẩn Hùng lôi theo hai thùng đá đi song song với cô, khiến cho cô cảm thấy như bị kẹp như sandwich.

Cẩn Hùng đi theo cô, đôi mắt màu tím cứ nhìn vào người của cô. Hiện tại bây giờ cô đang mặc một bộ khá đơn giản cùng với kiểu tóc cột hai bên trẻ trung năng động, hai tay đang bê một thùng nước ngọt.

Nhưng thứ mà cậu chăm chú nhất chính là đôi môi mềm mại mọng nước của cô. Chết thật, cả cổ khô khốc cả rồi, mày phải kiềm chế một chút nào Cẩn Hùng, không là mày sẽ bị đánh hội đồng hoặc thảm hơn là không được theo đuổi cô ấy nên PHẢI KIỀM CHẾ LẠI...

---------------------------------

Nữ chủ cô ta bên này thấy viên đá trong tay mình có chuyển biến kì lạ, liền tránh mặt mọi người đi ra một chỗ khuất người. Cô ta cầm viên đá ấy lên, xoay qua xoay lại xem có chuyện gì với viên đá.

Viên đá này cô ta có được trước khi xuyên qua thế giới này , một lần cô ta làm nhiệm vụ thì gặp ngay viên đá này. Nó là một viên pha lê màu lục nhạt, chạm khắc hoa văn hình hoa mẫu đơn. Lúc cô ta chạm vào liền cảm thấy một cỗ năng lượng lớn và lập tức bị hút vào bên trong. Trong viên đá này là một khu đất rộng lớn nhưng không có cây xanh, chỉ có một thảm cỏ xanh rộng cùng với một chồng sách gì đấy mà cô ta không hiểu được. Bỗng có một tinh linh nhảy xổ ra, xưng là tinh linh phép thuật và ban cho cô ta hỏa thuật và thủy thuật như một lời chào đến vị chủ nhân mới. Có sức mạnh này trong tay, cô ta khiến cho cả thế giới lúc đó phải hoảng sợ cô ta mà quy phục. Tuy nhiên, vẫn có một số kẻ vẫn nắm thóp được cô ta và hạ sát ngay lập tức, khiến cho linh hồn cô ta được cái tinh linh kia đưa sang thế giới bên này. Tuy rằng cô ta có tu luyện đấy, sức mạnh cũng có tăng lên một chút nhưng chưa bao giờ cô thấy cái viên đá này lại run lên một cách sợ sệt thế này. Thật không hiểu nổi!! Thế là cô ta niệm chú bước vào bên trong.

- Này tinh linh, ngươi làm gì mà run như cầy sấy vậy?

Vị tinh linh kia vừa run cầm cập vừa nói.

- Rồng... rồng... Ta cảm nhận được chúng....

-Cái gì cơ mà rồng, ngươi nói rõ hơn một chút đi!

-Ngươi điếc à! Ta nói là ngươi đang gặp nguy hiểm đấy, xung quanh ngươi có một con rồng và con rồng đó cực kỳ nguy hiểm....

- Phụt...ha..ha, ngươi nói có rồng, nhưng ta chẳng thấy con nào cả, chẳng phải ngươi đã nói rằng thế giới này không còn rồng nữa kia mà.

- Không... không phải là mấy con rồng mà ta từng kể đâu, e rằng con rồng đang ở đây không phải là rồng thường. Ta nghĩ đây là một Long Đế.

-Long Đế??

- Tí nữa ta sẽ nói cho ngươi còn bây giờ ngươi nên ra ngoài trước khi có kẻ phát hiện.

Mang theo một loạt câu hỏi trong đầu, cô ta thoăn thoắt vụt đi. Một khoảng trống khi nào giờ chẳng còn ai, chỉ còn tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com