Chap 54
Ngay lúc này, linh hồn của Như Ca chợt bị một luồng hắc quang bao trùm. Linh hồn Như Ca như đang gào thét trong tuyệt vọng, thảm thiết van xin cái luồng hắc quang đó.
Tất cả mọi người, đặc biệt là Gấu và cô kinh hãi, thầm kêu không ổn.
Cậu Vàng một tay ôm chặt lấy vết thương, mặt mày thất kinh nhìn chính đệ tử bị luồng hắc quang nào đó từ từ nuốt chửng, chính bản thân hắn cũng không hề nhận ra luồng hắc quang đó cũng đang từ từ gặm nhấm linh hồn bản thân. Chỉ khi hắn nhận ra điều đó, đau đớn ập đến như bão lũ. Hắn chật vật tung ra nhiều hắc hỏa, nhằm đốt cháy đám hắc quang nhưng không thể, cộng với vết thương chí mạng của cô, hắn chẳng thể nào kêu cứu được.
-Không...không...làm ơn...cứu tôi, tôi chưa...muốn...AAAAAA!
-AAAAA, đau...đau...quá...cái gì thế này?
-Cứu...làm ơn...
Cô lập tức lấy lại tinh thần, trên trán ướt đẫm mồ hôi, cố gắng làm giảm cái luồng sáng màu đen đang cố nuốt trọn hai linh hồn kia nhưng đã quá muộn, họ đã bị nó nuốt chửng. Một cái chết đau đớn, vừa mất đi thể xác vừa tiêu tán linh hồn.
Gấu lôi ra một thanh trượng dài màu đen, vạch hẳn một kết giới ngăn không cho cái luồng sáng đen đó tẩu thoát. Thật không ngờ, thứ này vẫn còn chưa bị tiêu diệt.
Gấu vác người của Thúy Liên trở lại khán đài, bao bọc cả ba người Vy, Lệ và Thúy Liên bằng một kết giới màu xanh pha lê, dặn dò kỹ lưỡng.
-Cả ba người, cho dù xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không được bước ra khỏi kết giới này! Đây là mệnh lệnh!
-...Ừ ừ...
Vy và Lệ nhìn vào sắc mặt nghiêm túc của Gấu mà thầm sợ hãi, nhưng cũng không dám trái lời. Người ta là Quỷ tộc tàn nhẫn, làm sao nhân loại các cô dám trái lời!
Dưới sân đấu, Vương Quyết chỉ tay vào cái thứ đen đen, mặt mày ngưng trọng hỏi cô.
-Điện hạ này, rốt cuộc đây là thứ gì?
-Có lẽ Hầu tước biết về một truyền thuyết cổ xưa, lời tiên tri về một trận Thánh Chiến?
-Ta có biết...
-Truyền thuyết nói rằng ngày đó, huyết nhuộm cả một bầu trời, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, các tông tộc dù lớn dù nhỏ, thành trì đông đúc người, thành phố rộn rã tiếng cười cũng đều phủ một màu tang tóc đến đau lòng. Những binh sĩ từ các tộc bốn phương tám hướng tụ họp lại để cùng tham chiến, và đó là một cuộc chiến diễn ra suốt 5 năm ròng rã. Ta đã phải cầm kiếm, mặc giáp khi mới chỉ 18 tuổi, phải chỉ huy cả mấy đoàn lính suốt ngày suốt đêm. Mỗi giây mỗi phút đều trong trạng thái căng thẳng tột độ...
Đến đây cô ngưng lại một chút.
-...Nhưng mà cuối cùng may mắn vẫn mỉm cười, tất cả đã qua, thương vong tuy rất lớn nhưng không thể bằng những tháng ngày lo sợ căng thẳng. Nhưng chưa được bao lâu thì ta lại bị một con cổ thú Vô Danh đập thành bã, chỉ sống được đúng một tháng rồi mới được tới cái nơi này đây.
-Vậy rốt cuộc phe khởi xướng cuộc chiến là ai?
-Là vị thần mà mọi người thường kiêng kị nhất-Hắc Thần.
Đại lục Equestria chúng ta vốn được cai quản bởi Mẹ Vạn Vật và hai vị đế thần- Thần Hủy Diệt và Thần Sự Sống. Hắc Thần thật ra ban đầu cũng là một vị á thần đầu tiên được đứng trong hàng ngũ thần thánh, một người rất đáng kính. Ông có một người vợ là Mị Cốt Yêu Hồ-một thần thú có tuổi đời vạn vạn năm, từ lúc hình thành đại lục này mà có. Mị Cốt Yêu Hồ khi đó chỉ là một hồn linh đã mất đi cơ thể, vốn tu luyện ma thuật nhưng khi kí kết khế ước với vị Hắc thần lúc bấy giờ còn trẻ, liền đem lòng yêu ông ấy. Khi ông ấy đã thành Đế Hoàng đấu la, Mị Cốt Yêu Hồ được ông ấy tái tạo lại, có được cơ thể mới và được ông ấy giải thoát khỏi khế ước kia rồi rước về làm vợ. Nhưng mà có điều một vị đấu la khác vì đố kị đã tập hợp lại các gia tộc khác mà dồn hai người đó vào đường cùng, rồi lấy đi sức mạnh của ông và giết chết người vợ.
Người vợ không còn, bản thân đã bị tước sức mạnh, lòng căm thù trỗi dậy bao trùm lên ông. Ông căm hận những kẻ mà ông từng coi là bằng hữu, từng coi là huynh đệ ruột thịt, từng coi là thầy trò, ông tận mắt thấy bọn chúng thăng lên làm thần trong khi sử dụng chính sức mạnh của ông, ông đã quyết định sẽ giết hết đám thần lố lăng đó. Và cuối cùng ông cũng tu luyện thành thần, nhưng lại là vị thần khiến cho mọi người khiếp đảm.
Mẹ Vạn Vật từng khuyên bảo nhưng cũng vô ích, nên bà đã tự tay phá hủy đi linh hồn của ông để tránh xảy ra chuyện kinh động. Nhưng trước khi chết, ông ấy chỉ nói rằng:
"Chỉ cần một ngày
huyết nhuộm bầu trời
linh thú náo động
cỏ cây hắc hóa
sông suối cạn kiệt
Thần giới chao đảo
Ta sẽ trở về
trả thù..."
Cô khi nói tới đây thì nghe thấy cái giọng nói trầm thấp đến đáng sợ.
-Khá lắm nhóc con, không hổ là Long Phụng Hoàng Đế đời tiếp theo, nhưng là ta e ngươi cũng chẳng thể sống được lâu đâu...
-Sống được hay không, còn tùy vào ta.
Cô lạnh lẽo nhìn đám hắc quang đó.
-Để xem nào, một con nhóc như ngươi lại biết được quá khứ của ta rõ như vậy, ta đoán, ngươi định tìm cách lôi kéo ta quay đầu là bờ sao? Đừng hòng!
-Tại sao ta lại phải làm vậy? Ta không phải thánh mẫu!
-Hừ, khá lắm! Để xem ngươi còn mạnh miệng nữa không!
Nói rồi ông ta phá hủy cái kết giới đó, và đám hắc quang dần dần để lộ ra một người đàn ông yêu mị lạnh lẽo đến đáng sợ, mái tóc màu đen dài, đôi mắt màu bạc vô hồn. Ngay bên mắt phải là một vết xăm hình rồng màu đen, trên người ông ta tỏa một thứ sát khí nồng nặc đến kinh hãi, đủ để hiểu được ông ta tàn ác thế nào.
Tay của cô siết chặt cây lưỡi hái, Vương Quyết cũng lôi ra một thanh đao màu xanh có những tia lôi màu trắng bao quanh, Gấu vẫn trên tay là một cây trượng nhưng cây trượng lại biến đổi thành một cây giáo dài, lưỡi đao sắc bén, cán đao bao quanh là những viên đá màu đỏ của huyết.
Ông ta mặt mày tươi cười, nhìn ba con người kia mà cười lớn, khiến cho cả ba sẵn sàng giơ đao giơ kiếm bất cứ lúc nào.
-Nào nào, làm gì mà hung dữ vậy? Chi bằng ta giới thiệu bản thân nhé. Ta là Hắc Vân, hay còn được biết là Hắc Thần, hân hạnh được gặp mặt.
--------------------------------------------------------------
Tg: Boss cuối lên sàn, có điều ảnh profile bị hư rồi nên không thể cho mọi người nhìn dung nhan của ổng.
Hắc Thần: trời đụ! Ta đã tạo nghiệt gì?
Vương Quyết: lời nguyền boss phản diện là đây.
Bạch Anh Đào: ai kêu ngươi đến trễ.
Hắc Thần: trời đụ mé, ta ngồi hai tiếng trên xe buýt đến mòn đít, lết được tới đây lại còn nhét thêm mấy bọc khói than đạo cụ này làm mấy luồng sáng màu đen đen này. Cầm được cái kịch bản có một tí mà cũng xảy ra chuyện, tác giả thúi, trả ảnh cho tui.
Tác giả: Vậy lần sau nhớ tới sớm chút, người ta diễn gần xong ngươi mới lết mò đến. Ngươi thấy Mẹ Vạn Vật tài giỏi không? Mặc dù chỉ là nhân vật phụ của phụ của phụ...
Mẹ Vạn Vật: bớt cà khịa bà đi!
Tác giả: .... ok, làm gì dữ vậy má! Cùng lắm chỉ được nhắc đến vài ba lần thôi mà!
Mẹ Vạn Vật: CÁI THÁI ĐỘ GÌ THẾ HẢ? CÓ TIN BÀ ĐÂY CHO ĂN ĐẤM KHÔNG?
Cố Thanh Sương: *chạy vào phòng* Hy tỷ tỷ, Hy tỷ tỷ, em có mang đồ nhắm vào cho chị.... A nhầm phòng rồi, mọi người cứ tiếp tục đi!
Tác giả: gượm...gượm...đã, tiểu Sương...
PẶP!!!
Mẹ Vạn Vật: *nở một nụ cười độc ác* MÀY CHẠY ĐÂU CHO THOÁT HẢ CON!!!!
Tác giả: AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chúng nhân vật khác: phim hành động miễn phí, nên coi, nên coi!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com