Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 13

"Đáng chết!" Khẽ nguyền rủa một tiếng, cầm trong tay điện thoại chẳng biết đã hết pin từ lúc nào ném lên ghế phụ, Tay phóng xe trên đường.

Chết tiệt, cho dù gặp lại mối tình đầu nhiều năm khó quên, lý trí đều bị đánh bay đi hết nhưng cũng không nên vì chuyện này mà quên mất bữa hẹn tối nay!

Qua thời gian hẹn đã lâu như vậy, di động lại hết pin, không biết cậu còn ở nhà hàng chờ anh, hay là đã tức giận rời đi?

Rầu rĩ thầm than một hơi, anh giẫm chân ga tăng tốc, phóng nhanh trong màn mưa, sau khi tới nơi, liền nhanh chóng đi vào bên trong, ánh mắt rất nhanh lướt qua nhà hàng một vòng, ý đồ tìm kiếm chàng trai bị anh cho leo cây.

Quả nhiên không có!

"Ngài Tawan, bàn ngài đã đặt nằm phía bên trong kia ạ" Mắt thấy anh đứng không nhúc nhích như đang tìm kiếm ai đó, nhân viên phục vụ nhanh chóng lễ phép hỏi "Ngài cần phục vụ gì? Hay ngài đang tìm ai sao?"

Nghe vậy, Tay vốn là muốn lắc đầu chuẩn bị rời đi, nhưng lập tức nghĩ đến cái gì đó, anh thay đổi chủ ý: "Lúc nãy có ai đã đến nhận bàn mà tôi đã đặt không?"

"Có ạ, một anh chàng điển trai, da trắng, môi đỏ, dáng người tinh tế, làm cho người ta có cảm giác mềm mại, tao nhã, đã nhận bàn ngài đặt."

"Đúng, vậy người đâu." Anh vội vàng hỏi lại.

"Ngài Tawan, thật xin lỗi, chàng trai đó ngồi đợi khá lâu, sau đó đã rời đi rồi." Nhân viên phục vụ thành thật trả lời.

Anh không thấy bất ngờ, vội rời khỏi nhà hàng, lái xe phi nhanh về căn hộ của cậu.

Cậu đang lang thang trong màn mưa, đi ngang qua tiệm hoa thấy vẫn còn mở cửa, cậu đẩy cửa vào mua một đóa hướng dương, cậu không hiểu sao lại làm thế chỉ là thấy nó liền muốn mang về nhà. Cậu thấy bóng cậu phản chiếu lên trong tấm kính...ha...dáng vẻ có chút thảm! Chị chủ tốt bụng muốn cho cậu mượn ô nhưng cậu không cần cứ thế ôm hướng dương vào lòng mà đi về nhà.

20 phút sau, anh ấn mật khẩu mở cửa vào, trong nhà tối đen như mực, làm cho anh không khỏi cảm thấy kinh ngạc, đưa tay bật đèn. Nhìn căn nhà bày trí ấm áp nhưng chủ nhân căn nhà đâu? Chẳng lẽ chưa về. Anh vốn chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cơn thịnh nộ của cậu, nhưng cậu đang ở đâu? Dáy lên nổi lo lắng, anh hoàn hồn tính đi tìm cậu.

*Cạch* cửa bị đẩy ra, anh xoay người nhìn lại, thấy thân ảnh ướt như chuột lột, tay đang cầm bó hướng dương.

"Sao anh lại ở đây?" Dường như có chút bất ngờ, không phải nên ở bên cô gái kia sao, cậu nhẹ nhàng cởi giày đi vào nhà, đặt bó hoa lên bàn.

Vì sao cậu không tức giận? Vì sao lại thản nhiên như thế? Nhưng anh tạm thời gác cảm xúc đó qua, trong giọng có chút tức giận hỏi cậu: "Vì sao lại để bản thân ướt như vậy, tại sao lại đi trong mưa?"  Vì sao không đợi anh tới? Câu nói đó anh âm thầm nuốt ngược vào bụng.

"Chỉ muốn tỉnh táo một chút." Cậu bỏ lời nói lại, lấy đồ bước vào phòng tắm.

Cái gì gọi là tỉnh táo một chút? Ý cậu là gì đây! Không hiểu sao anh thấy bực bội, tức giận, cậu quá điềm nhiên! anh bực dọc ngồi lên ghế sô pha chờ cậu ra nói rõ.

Sau hơn 10 phút cậu cũng tắm xong, ung dung lấy bình hoa ra cắm mà không muốn nói với anh lời nào, tâm tình xao động, thật sự không biết nên nói gì với anh đây!

Anh nhìn cậu bình tĩnh cắm từng bông hướng dương, tựa như tất cả mọi chuyện đều không quan trọng, không gian yên ắng, khiến anh lòng như lửa đốt, lập tức không khỏi trầm mặt, mở miệng châm chọc: "Em không phải nên hỏi tôi tại sao lại thất hẹn?" Anh bây giờ thật sự ghét cái thái độ này của cậu.

Cậu nhàn nhạt lên tiếng: "Anh là đang tức giận sao?"

"Tôi tưởng em phải tức giận, tức giận không phải là chuyện của em à" Anh mỉa mai nói.

Cậu vẫn bình tĩnh cắm hoa: "Vậy anh muốn em tức giận. Được vậy em hỏi anh vì sao hôm nay lại thất hẹn với em?"

Không phải anh muốn cậu truy vấn anh à, tới khi cậu hỏi anh lại chột dạ: "Ừ... thì tôi có công việc bận"

Anh nói dối! Anh có thể nói thật với cậu nhưng lúc nào cũng dùng cách nói dối lắp liếm: "Ừ, em biết rồi, em cũng biết trước được câu trả lời là như vậy, thì anh nói xem em có hỏi hay không thì có ý nghĩa gì không?"

"Ý em là sao?"

"Ý trên mặt chữ" Cậu vẫn nhàn nhạt lấy bông hoa cắm vào bình.

"Ý em tôi đang dùng công việc để nói dối em!" Anh bị cậu chọc tức đứng lên lớn giọng hỏi.

Cậu nhếch môi: "Không phải sao?" Cậu âm thầm hít một hơi, dường như lấy hết can đảm nhẹ giọng hỏi: "Vậy hôm nay anh nhớ là ngày gì không?"

"Em bây giờ đang nói cái gì vậy, có liên quan sao? Hôm nay không phải là thứ bảy."

Cậu thoáng dừng tay trên không trung sau đó tiếp tục cắm bông hoa cuối cùng vào bình: "Thật sự anh không nhớ hôm nay là ngày gì? Ha..vậy mà em còn hi vọng đấy! Anh đi về được rồi đừng đứng trong nhà em nữa"

"Em đang đuổi tôi?" Anh lên giọng hỏi

Cậu đứng dậy đối mặt với anh, nắm chặt bàn tay mình lại mặc cho móng tay ghim vào da thịt, kiềm không cho rơi nước mắt trước mặt anh, mỉm cười lạnh nhạt: "Anh thật sự không cần nói dối em anh bận công việc, anh có thể nói thẳng với em mà!"

Lần nữa nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, vẻ mặt lạnh nhạt vô tình, vẻ mặt mà khiến anh căm ghét, áp chế không được lửa giận của mình: "Ừ tôi đi ăn với tình nhân mà quên mất cuộc hẹn giữa chúng ta đó được chưa?"

Rõ ràng là anh sai mà thì anh tức giận cái gì!

New lần nữa nhìn thẳng anh: "Rất tốt câu trả lời vô cùng tốt, anh nói xem ba năm qua em là cái gì trong mắt anh, ba năm qua chúng ta hẹn hò được bao nhiêu lần, ba năm qua những cái gì em thích ăn, em không ăn được anh có biết không? Ngay cả sinh nhật em anh cũng không nhớ?" Lời càng nói càng tăng thêm lực, dường như đem những tủi thân, uất ức một lần bộc phát, *Xoảng* cậu thuận tay vơ lấy bình hoa đập xuống nền nhà.

Anh bị ép phải lùi lại, Tay xanh cả mặt, một cảm giác chán nản cùng vô lực không ngừng gia tăng trong lòng, cuối cùng chuyển thành vô cùng tức giận: "Vậy là em đang trách tôi không làm tròn trách nhiệm của một người bạn trai, ý em là mấy năm qua em chịu đựng tôi quá nhiều."

Cậu thật sự muốn phát tiết một lần, muốn nổi giận, làm loạn, muốn cho anh biết cậu ấm ức bao nhiêu nhưng đến cuối cùng nhìn thái độ của anh đi cậu làm như vậy thì anh sẽ vì cậu mà đau lòng sao, sẽ không, đến cuối cùng cậu vẫn phải bình tĩnh nhàn nhạt mỉm cười: "Em không trách anh, nhưng em không muốn thấy anh nữa, anh đi về đi, đợi anh bình tĩnh hơn chúng ta sẽ nói chuyện lại."

"Hhh...tôi mới không muốn gặp lại em nữa" Giận quá hóa cười, xong xoay người rời đi.

Tiếng cửa đập vang lớn, dường như thật sự anh giận rồi, ba năm đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau lớn như vậy, ba năm đây là lần đầu cậu thấy được sự tức giận kèm chán nản của anh dành cho cậu, ba năm...mọi chuyện chắc cũng sắp đi đến hồi kết rồi!

Nhìn theo bóng dáng anh biến mất ngoài cửa, New rũ mắt xuống nhìn mãnh vỡ thủy tinh lẫn vào những bông hoa hướng dương, vẻ mặt lạnh nhạt rốt cuộc dần dần tan biến, chỉ còn lại sự buồn bã, ảm đạm, cậu ngồi thụp xuống ghế sô pha, vòng hai tay ôm lấy đầu gối gục mặt xuống khóc nấc lên, những giọt nước mắt đua nhau lăn dài trên má cậu, cậu đưa tay đấm nhẹ vào ngực mình, thật sự đau quá!

"Em thật sự đã nghĩ ba năm mình cố gắng nhiều như thế anh sẽ nhìn ra được tấm chân tình này, em cứ nghĩ anh đã nhớ được sinh nhật em, nghĩ bản thân đã có thể khiến anh yêu thích em là chính em, em thật sự đã nghĩ...đã nghĩ có thể thay thế được cô ấy ... Là em đã sai, là em đã đánh giá cao bản thân mình trong lòng anh rồi..." Tiếng lẩm nhẩm nhỏ đến không thể nghe thấy, ở trong không khí dần dần tan biến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com