Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24


Chương 24: Yến hội ( mới )

Vệ Hành chủ động liên lạc với Trần Linh.

Trần Linh nhìn thấy yêu cầu liên lạc xuất hiện suýt nữa đánh rơi máy truyền tin, dạo này dù y có nài nỉ muốn nói chuyện với Vệ Hành như thế nào thì đối phương cũng coi y như không khí, đơn giản là xem y như một món đồ trong nhà bỏ lại phía sau. Một mặt, y vẫn bị Minh Tuyên uy hiếp, suốt ngày sống trong sự hoảng loạn, ngủ cũng không ngon; mặt khác, Vệ Hành đã không còn tin tưởng y nữa. Nếu Vệ Hành bất chấp tất cả đẩy y ra ngoài, thì thật sự y không còn chỗ quay đầu lại. Hiện tại y đang đánh cược rằng Vệ Hành vẫn muốn giữ thể diện của hắn.

Vệ Hành chỉ đơn giản nói mấy chữ: "Chuẩn bị đi, thứ năm tuần sau tham gia yến hội." Và "Không được để ai nghi ngờ, nếu không cậu sẽ bị đưa ra tòa ngay lập tức." Sau đó thì không còn gì nữa, không nhắc đến Trần Dương như thế nào, cũng không đề cập sẽ xử trí Trần Linh ra sao, uổng phí công sức y chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối đáp.

Giữa mày của Omega xuất hiện vẻ u ám, trong khoảng thời gian này tinh thần và thể chất kiệt quệ khiến y gầy đi rất nhiều, đôi mắt trũng sâu trông chúng càng to hơn. Y nhìn chiếc máy liên lạc đã bị cúp, bàn tay nắm chặt quần áo. Vệ Hành hiển nhiên rất ghét, càng không thể dùng lời nói mà chiếm được thiện cảm của hắn, thân là chồng hợp pháp của mình, nên lúc Vệ Hành nào cũng nắm trong tay quyền sinh tử để đối phó với y, vậy làm sao để Vệ Hành hỗ trợ mình? Ít nhất có thể bảo đảm an toàn của mình, mà y còn có thứ gì đáng giá để trao đổi với Vệ Hành?

Có lẽ lần sau sẽ là cơ hội duy nhất để y gặp được Vệ Hành, y nhất định phải nắm bắt cơ hội này!

*

Khi Beta chìm vào giấc ngủ, trông cậu giống như một động vật nhỏ, chiếc cằm hơi nhọn kề trên tấm chăn màu xám. Vệ Hành nhìn thấy liền vươn bàn tay lạnh lẽo ra chạm vào. Làn da ấm áp trên ngực đột nhiên bị một tảng băng chạm vào khiến Trần Dương không khỏi mở mắt ra, trông cậu vẫn buồn ngủ. Vệ Hành đã cởi áo khoác liền chen lên giường, vươn tay ôm lấy thân thể ấm áp kia.

Lòng bàn tay hắn thò vào bên trong bộ đồ ngủ truyền thống kín đáo, hắn dễ dàng cởi từng cúc áo và chạm vào làn da ấm áp. Như thường lệ, Beta giãy giụa mấy lần nhưng vẫn bị Vệ Hành lại cắn môi rồi hôn khiến cậu choáng váng, hỏi: "Cậu mặc kệ em trai mình à?" Cậu im lặng, mặc cho hai tay của hắn sờ soạng khắp người.

Vệ Hành khá thích thú cảm giác da thịt chạm vào nhau, đầu tựa đầu, mặt kề mặt tạo nên cảm giác thân mật gần gũi, hai người ôm chặt nhau, ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Hắn biết rõ người bên dưới thuộc về mình. Mùi thơm thoang thoảng nhàn nhạt và khuôn mặt thanh tú, giản dị cũng hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của mình. Hắn vuốt ve cậu một lúc, sờ từ trên xuống dưới, như thể hắn đang chơi một món đồ chơi mà mình cực kỳ yêu thích, nhưng lại thấy Trần Dương vẫn nhắm mắt, biểu tình im lặng, lồng ngực hai người vốn đã rất gần nhau nhưng trái tim lại xa mấy ngàn năm ánh sáng. Đột nhiên Vệ Hành mất đi hứng thú.

Hắn bất ngờ phủ chăn lên đầu Trần Dương, chỉ để che đi vẻ mặt kiên nhẫn và chua chát của mình, dường như hắn đang xoa dịu lương tâm giả tạo của mình. Hai cẳng chân dài như bạch tuộc kẹp chặt Beta, hắn đưa tay tắt đèn rồi ôm lấy chiếc gối hình người.

"Ngủ đi! Ngày mai tham gia yến hội với tôi!" Vệ Hành nói xong, thuận tay bóp mông Trần Dương một cái.

Cậu có thể nói không được không? Trần Dương nghĩ thầm. Bị bao quanh bởi pheromone hung hãn của Alpha, phản ứng căng thẳng của cậu khiến tim đập quá nhanh và cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất. Cậu mở mắt nhìn lên trần nhà trống rỗng một lúc lâu trước khi chìm vào giấc ngủ lần nữa. Sau khi cậu ngủ say, Vệ Hành lại mở mắt ra, ánh mắt rơi vào trên mặt cậu mà nhìn chằm chằm hồi lâu.

*

Trong phòng tiệc sang trọng và cao cấp, những chiếc đèn chùm pha lê ba tầng được treo cao, tỏa ánh sáng như những viên ngọc bích vỡ. Những loài thực vật được nuôi cấy tươi tốt được đặt trong bình sứ, vô số món ăn tinh xảo được đặt trên bàn ăn dài, không khí tràn ngập mùi thơm của nước hoa và thức ăn.

Vệ Hành nắm tay Trần Linh, nhẹ nhàng đi vào phòng tiệc. Vừa bước vào, họ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, trong đó có đồng nghiệp, chiến hữu liên khu, cũng như những người quen và bạn bè cũ của nhà họ Vệ, và nhiều người khác chỉ đến để xem náo nhiệt và thế lực của Đế tinh.

Trần Linh cảm thấy lo lắng, hôm nay vừa thay quần áo xong, Vệ Hành liền phái người đến đón y như đúng theo thời gian đã thỏa thuận. Trên đường đi vẫn giữ im lặng. Mà thẳng đến khi bước tới cửa mới gặp được người chồng ăn mặc bảnh bao của mình —— Vệ Hành đã đứng ở đấy đợi y, sau đó y bị hắn nắm tay dẫn vào bữa tiệc, trong quá trình đó y không có cơ hội để tiếp xúc để nói vài lời với chồng.

Với nụ cười khéo léo treo trên môi, Vệ Hành lần lượt giới thiệu người vợ mới cưới của mình với mọi người. Nụ cười của hắn rất tao nhã cùng hai hàng lông mày nhướng lên sung sướng, như thể hắn đang mang tâm trạng của người mới cưới vợ. Chỉ có Trần Linh biết, ít nhất đã nửa tháng nay không gặp chồng, trong khoảng thời gian này chồng y đang nằm trên giường của anh trai Beta, mỗi ngày đều hay hắn sẽ làm gì, không cần đoán cũng biết.

Thái độ của Trần Linh hơi dè dặt mà nở nụ cười ngượng ngùng trên môi, điều này hoàn toàn phù hợp với hình ảnh một Omega nhỏ xuất thân từ một hành tinh xa xôi vừa mới đến Đế Tinh. Chỉ có Trần Linh biết rằng nụ cười lạnh lùng của hắn là thật. Nhìn từ góc độ của y có thể thấy quai hàm của Vệ Hành đang nghiến chặt, biểu cảm này cho thấy hắn không vui vẻ gì mà chỉ giả vờ mỉm cười.

"Cám ơn ngài đã quan tâm, phu nhân của tôi đã bình phục." Vệ Hành mỉm cười nói chuyện với một vị phu nhân của quan chức cấp cao.

Vị phu nhân lớn tuổi kia nhìn Trần Linh, phe phẩy chiếc quạt lông vũ trong tay, nói: "Đúng là một đứa nhỏ đáng yêu, cậu còn trẻ, sớm muộn gì cũng có con. Cậu cứ về Tinh Đế đi. Nơi Bắc Đẩu bảy này sao có thể thích hợp cho một Omega mảnh mai tịnh dưỡng cơ thể được?"

Cặp tình lữ trẻ này dường như mối quan hệ giữa bọn họ rất tốt và không hề có vẻ ngoại tình như lời đồn. Đây chỉ là một Omega không rõ lai lịch thôi, nếu gây ra chuyện lớn như vậy Vệ gia cũng không có lý do gì phải dung túng đúng không?

Vệ Hành lập tức đáp lại: "Ngài nói đúng. Trong chiến khu, tìm một bác sĩ chuyên về Omega cũng không có, quả thực không thích hợp cho Omega sinh hoạt. Là tôi đã sơ suất."

Trong lời hắn có hai nghĩa, nghe sơ qua có vẻ là hắn đang quan tâm tới Omega, nhưng trên thực tế, ở vùng chiến sự hiếm có bác sĩ công tác nên những tin đồn về Omega đến từ miệng họ có độ tin cậy rất thấp.

Vị phu nhân mỉm cười không nói gì. Và càng ngày có nhiều người, hoặc họ thực sự quan tâm hoặc giả vờ hỏi thăm, dần dần tiến lại gần bắt chuyện với hắn.

Những gì mọi người nhìn thấy là một cặp đôi AO trẻ. Người chồng Alpha quân nhân này rất quan tâm và che chở cho người vợ nhỏ của mình, vì biết vợ mình nhút nhát nên hắn thay y xử lý hết thảy chuyện xã giao với người ngoài. Mà Omega này lớn lên nhỏ nhắn, da dẻ trắng nõn, tình tình lại nhút nhát và dễ thương. Người chồng Alpha sợ y không quen với đồ uống trong bữa tiệc nên đặc biệt yêu cầu người phục vụ lấy nước trái cây, dùng giọng ôn hòa giải thích, không có chút gì là tức giận khi bị cắm sừng.

Tuy nhiên, Trần Linh nhìn thấy nụ cười trên môi Vệ Hành chỉ có ý giễu cợt. Y uống một ngụm nước trái cây trong cốc, đúng là y không nhìn lầm, khi Vệ Hành sai người đi lấy nước trái cây cho y, trong mắt hắn đầy vẻ giễu cợt, hắn vẫn còn nhớ việc Trần Linh đã đánh thuốc cấm với hắn khi ở Ngẩng Túc. Nghĩ lại lúc đó, tay cầm ly rượu của Trần Linh hơi run, ít nhất lúc đó Vệ Hành vẫn đối xử tốt với y vài phần. Lỡ như lúc đầu y không để anh trai thay thế mình mà ngoan ngoãn tiếp nhận xác suất phù hợp của hệ thống, yên ổn trở thành vợ của Vệ Hành thì hiện tại nụ cười trên môi hắn dành cho y có là thật? Và khi đó, y sẽ thật sự là Vệ phu nhân thay vì là một người vợ bị bỏ rơi trên danh nghĩa. Qua miệng ly rượu, Trần Linh nhìn thấy yết hầu của người chồng Alpha đang chuyển động, hắn nuốt một ngụm rượu lớn, nụ cười vẫn tao nhã nhưng ánh mắt lại như đang lướt về phía một bóng người trong góc khuất trước mặt.

Người đó trông giống như một người phục vụ bình thường, mặc vest màu xám và quần dài cùng màu làm nổi bật vòng eo thon thả. Anh ta có mái tóc đen bình thường, dáng vẻ thanh tú, mùi thơm nhẹ không nổi bật, không khác gì những người phục vụ khác đang đi trong đại sảnh, nhưng Trần Linh nhận ra anh ta. Bởi vì y đã vô số lần nhìn thấy bóng dáng đó từ phía sau, chính là anh trai y, Trần Dương.

Vệ Hành không biết mình bị yêu quái phương nào nhập vào người, hắn muốn mang Trần Dương theo tới đây nhưng lại không muốn người khác nhìn thấy, nên ép Trần Dương ăn mặc như bồi bàn. Nhưng vừa rồi, Trần Linh rõ ràng đã nhìn thấy, lúc Vệ Hành kêu "người phục vụ" tới rót nước trái cây cho mình, khi mọi người không chú ý thì đôi tay hư hỏng của hắn lại mon men sờ vào eo và hông của người phục vụ, còn dùng sức xoa mạnh.

Đây không phải được gọi là "phu thê ân ái" sao?

"Chờ tôi ở phòng khách gần đó." Vệ Hành thì thầm vào tai Trần Dương, sau đó tiếp tục nói chuyện với Trần Linh như không có chuyện gì. Trần Linh chỉ kịp liếc mắt nhìn Trần Dương thì liền bị Vệ Hằng nhìn có vẻ ôn hòa nhưng thực chất là mạnh mẽ kéo đi.

Tiếng nhạc du dương vang lên và mọi người cùng bước ra sàn nhảy. Alpha nhẹ nhàng ôm lấy eo vợ, Omega đặt tay lên vai hắn, hai người nhìn nhau như thể họ đang yêu nhau say đắm. Ánh đèn mờ đi, tiếng đàn piano nhẹ nhàng, không khí lãng mạn, hài hòa, giữa sàn nhảy "Bích nhân"* đang ở nhẹ nhàng khiêu vũ.

Trông họ có vẻ rất xứng đôi, ít nhất là ở bề ngoài. Đôi AO này giống như một cặp nam châm, sớm muộn gì cũng tìm được nửa kia hút nhau, đây chính là câu tục ngữ của Đế Tinh. Mặc dù người chồng Alpha này cực kỳ chán ghét người vợ Omega đã phản bội và lừa dối mình, nhưng hắn vẫn cần một Omega phối ngẫu để lấp đầy khung cảnh trước mặt người ngoài, vì người đứng bên cạnh hắn sẽ không bao giờ là Beta. Bên ngoài sàn nhảy tràn đầy ánh sáng rực rỡ, trong một góc không ai chú ý, nền tường được sơn sơ sài một màu xám, liệu có ai nhận ra sự tồn tại của một Beta trong đó không?

Trần Dương yên lặng ẩn thân trong bóng tối, cậu không biết vì sao Vệ Hành lại mời mình tới đây. Tựa như cậu không thể hiểu được, người ở Đế Tinh lại có thể lật mặt nhanh như vậy. Trước mặt mọi người, hắn đối xử dịu dàng, yêu thương với vợ nhưng sau lưng lại cưỡng hiếp và cầm tù anh vợ. Có lẽ đây mới là bản chất của Alpha! Ngay cả khi Omega mắc sai lầm, hắn cũng không làm tổn thương đối phương và mọi chuyện trả thù, dằn vặt sẽ chỉ nhắm vào Beta với tư cách là anh trai của Omega... Suy cho cùng, Omega cần được bảo vệ và yêu thương, trong khi Beta thì như vô hình và không quan trọng.

Trần Dương cảm thấy thật ngột ngạt, tiếng nhạc nhẹ nhàng trên sàn nhảy bỗng trở nên rất chói tai với mình. Cậu không thể chịu đựng được nữa, không để ý đến chuyện Vệ Hành dặn dò, cậu lẻn đi ra ngoài phòng tiệc, dựa người vào lan can. Khu vườn trong đêm tối không bóng người và tĩnh lặng, đối diện với sảnh tiệc náo nhiệt nhưng lại rất giống tâm trạng của cậu. Trần Dương sửng sốt, khi nào Vệ Hành mới nguyện ý thả cậu đi? Liệu cậu có nên đợi đến cuối cùng khi hắn cảm thấy chán việc đó không... Cậu và Trần Linh đều bị Vệ Hành kiểm soát, Vệ Hành giam giữ cậu lại như một tù nhân của riêng hắn. Không những vậy, Vệ Hành còn dùng Huyền Vũ làm mồi nhử, khiến cậu muốn rời đi mà không thể rời đi, những chuyện đó giống như một sợi dây trói cậu thật chặt...

"Cậu đến đây bằng cách nào?"

Đột nhiên có người ôm lấy eo cậu, Trần Dương quay người lại thì thấy chính là Vệ Hành. Đôi mắt của hắn như ẩn dưới cái bóng của vành mũ, điều này làm cậu không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn. Vệ Hành không biết từ lúc nào đã lẻn ra khỏi đại sảnh, kéo Trần Dương đến phòng khách nhỏ ở bên cạnh hành lang.

"Anh làm gì vậy!" Trần Dương muốn thoát khỏi tay Vệ Hành, nhưng cánh tay đối phương cứng như một cái vòng sắt, hai người ở hành lang giằng co nhau một lúc. Vệ Hành cũng không để ý nhiều, đè lên người Trần Dương dựa vào góc tối giở trò, bắt đầu hôn lên môi cậu.

Thật là sai lầm! Sai lầm mà! Đáng lẽ hắn không nên đưa Trần Dương đến đây và bắt cậu mặc bộ quần áo như vậy! Vừa rồi hắn nhìn thấy Beta này mặc áo sơ mi trắng, áo vest và quần dài, vòng eo với hông được ôm sát lộ ra đường cong, đôi chân thẳng dài thật quyến rũ, đúng là dụ dỗ người ta phạm tội. Kiểu tóc với biểu cảm của cậu có đôi chút ngờ nghệch, nhưng trong mắt Vệ Hành thì cậu lại đáng yêu đến nỗi hắn muốn điên lên. Vừa rồi ở trên sàn nhảy, Vệ Hành bị phân tâm, ánh mắt hắn vô tình di chuyển đến chỗ Beta, cơ hồ hắn mất đi khống chế và cơ thể bắt đầu phản ứng. Vì vậy, khi vừa tìm được cơ hội hắn liền nhanh chóng lẻn ra ngoài, mặc dù Beta không ngoan ngoãn đợi hắn trong phòng khách như hắn đã dặn.

Trần Linh bị bỏ lại trong đại sảnh gần như tức giận mà muốn bật cười, nhiều người như vậy, y căn bản không có cơ hội cùng Vệ Hành nói mấy câu. Ngay khi y quay lại thì người chồng Alpha của y đã biến mất. Trần Linh có linh cảm nên đi theo nơi Trần Dương có thể xuất hiện, đúng như dự đoán, y nhìn thấy hình ảnh chồng và anh trai mình đang ôm nhau hôn môi.

"Vệ Hành! Chờ em! Em có chuyện muốn nói với anh..." Omega chạy chậm theo bóng lưng hắn, nhưng khi nhìn thấy cảnh ngoại tình này y không khỏi dừng lại, sững sờ tại chỗ.

Vừa rồi y còn là vợ của Vệ Hành trong mắt mọi người, giây tiếp theo, chồng y lại đi ngoại tình với anh trai mình...

"Cậu còn gì để nói?" Vệ Hành cười lạnh. Cái đầu tóc đen áp sát ngực hắn kêu lên "Linh Linh", sắc mặt Vệ Hành tối sầm, ấn đầu Trần Dương vào trong áo khoác, không cho cậu nhìn thấy Trần Linh.

"Chúng ta cần nói chuyện..." Trần Linh cắn môi, "Anh trai... anh buông anh trai của em ra..."

"Nói chuyện? Được!" Vệ Hành cười nói, "Nhưng một lúc nữa đi, tôi còn có một số việc phải làm."

Trước mặt Trần Linh, Vệ Hành luồn tay vào trong quần áo của Trần Dương, tùy tiện nhéo vào ngực Beta, khiến Beta la lên mấy tiếng. Sau đó, hắn kéo Trần Dương vào phòng khách nhỏ phía sau, yêu cầu Trần Linh ra ngoài ngồi đợi và canh cửa để ngăn người khác xông vào. Đợi cho đến khi hắn giải quyết xong "một số vấn đề cá nhân" rồi mới có tâm trạng bước ra ngoài nói chuyện với y...

Trần Linh đứng ngoài cửa phòng khách, sắc mặt y vừa đỏ vừa trắng, quả nhiên từ bên trong truyền ra đủ loại âm thanh mơ hồ và tiếng rên rỉ đau đớn, giống hệt những lần trước đây. Nhưng mà điều khác biệt so với trước đây là lần này ba người đều biết, Vệ Hành cũng không ngại công khai chuyện này, mọi thứ như muốn tát thẳng vào mặt y. Ngay cả trước mặt hắn là một Omega thì hắn vẫn cảm thấy hứng thú với Beta hơn...

Trần Dương vô cùng thống khổ, vừa rồi cậu nghe rõ ràng thanh âm của Trần Linh, nhưng giây tiếp theo cậu lại bị Vệ Hành kéo vào làm chuyện này. Quần của cậu bị Vệ Hành cởi ra, cậu ngã nhào xuống ghế sô pha còn tên Alpha kia vẫn không ngừng gặm nhấm cổ cậu. Trong lúc cậu vùng vẫy, Vệ Hành liền dùng áo trói tay cậu lại. Vệ Hành đang thở hổn hển, nhìn thấy khóe mắt Trần Dương có chút ươn ướt nên hắn dừng lại một chút, sau đó cưỡi lên người cậu, nói:

"Đây không phải là lần đầu tiên, sao cậu lại buồn?" Alpha suy nghĩ một lúc rồi câu môi lên cười, nói: "Vẫn đang nghĩ đến em trai mình à?"

"Đối phương đã đối xử với cậu như vậy, cậu còn nghĩ tới hắn làm gì?" Vệ Hành dùng răng cắn từng cái cúc áo của Trần Dương, bàn tay thô to luồn vào trong quần áo của cậu vuốt ve cơ ngực, "Hắn đang đợi ở bên ngoài! Chờ chúng ta làm xong rồi để ý tới hắn... Yên tâm, không ai dám tiến vào..."

Tay Trần Dương dần dần buông xuống... Trần Linh kỳ thực đang ở ngoài cửa, trước mặt em trai mình, Vệ Hành lại cưỡng hiếp cậu. Trần Linh chỉ có thể thờ ơ, hay là xem mình như hàng hóa để trao đổi với Vệ Hành...

Cánh mông bị bẻ rộng ra, hai chân quấn quanh eo Alpha, động tác va chạm quen thuộc truyền đến... Hai tay Trần Dương bám chặt vào vai Vệ Hành, tránh bị động tác hung hãn của hắn hất văng ra khỏi ghế sofa. Làn da của Alpha nóng rực, cảm giác mịn màng của hai cơ thể va chạm, pheromone cũng nồng nàn quanh quẩn trong không gian kín, Trần Dương ôm lấy tấm lưng Vệ Hành, cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại. Một vệt nước mắt lướt qua khóe mắt cậu rơi vào bóng tối vô tận...

-------------------------------

Chú thích: 璧人_Bích nhân: Khen người đẹp như ngọc bích. Chỉ người đẹp.

Tác giả có lời muốn nói:

Tình tiết mới ~ nhưng không ảnh hưởng tới cốt truyện ~ tình tiết Tu La tràng có vui không? Ha ha ha

Heana có lời muốn nói:

Bộ này tác giả viết lại nên mới có tình tiết mới. Phiên bản cũ chỉ có 40 chương, sau này tác giả đã xem xét và viết lại nên đã thêm, bỏ một vài tình tiết. Tới chương này rồi còn chị em nào muốn đi tiếp không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com