Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11+12

Chương 11

Tới KTV, mọi người đương nhiên muốn ca hát, tất cả như hội ý trước với nhau, để Vương Nguyên hát trước.

"Tôi không"
"Sao có thể, anh đừng chọc cười chúng em được không? Anh chính là main vocal"

Lời Vương Nguyên nói tất cả mọi người đều không tin, cũng khó trách, đã từng là giọng hát chính cậu nói cho mọi người biết cậu không ca hát, ai tin chứ?

"Thật sự, tôi đã lâu không hát"

"Không được thoái thác, hát đi anh"

Tiểu Kỳ đưa mic tới, ca khúc cũng đã chọn, Cơn gió lốc.

Nghe khúc nhạc dạo vang lên, Vương Nguyên thở dốc, lại bất đắc dĩ buông mic, đưa cho người bên cạnh Vương Tuấn Khải.

"Tôi thật không hát được, anh hát đi"

Người xung quanh cũng không khó xử, chỉ cảm thấy Vương Nguyên thẹn thùng.

Thiên Tỉ nhìn sang Vương Nguyên đang vỗ tay, nhớ tới cậu vừa rồi ca hát khác thường, không giống không hát, ngược lại, có điểm giống không thể hát, đây là có chuyện gì?

"Tới một bài! Tới một bài! Tới một bài!" Mọi người bắt đầu trêu chọc Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải,
để cả hai hát Hôm nay anh phải gả cho em, bất đắc dĩ mọi người tiếng hoan hô quá to, hai người đành phải cầm lấy mic.

".........
Nghe em nói, tay trong tay, cùng nhau đi
Xây dựng cuộc sống hạnh phúc
Không kịp hôm nay
Ngày mai sẽ hối tiếc
Hôm nay gả cho em được không
............"

Chất giọng tương đồng, phối hợp ăn ý, đôi lúc còn nhìn nhau cười, nhất cử nhất động tràn ngập cảm giác ngọt ngào, Vương Nguyên nhìn mà tan nát cõi lòng, thật xứng đôi...

"Wow! Thật loá mắt mà!"
"Chịu không nổi!!"
"Show ân ái a!!"
Mọi người bắt đầu ồn ào, Vương Tuấn Khải có chút xấu hổ cười lộ răng khểnh.

Dù cho Vương Nguyên quen với cảnh tượng này tới đâu, cũng vẫn khó chịu.

Dưỡng một cái thói quen cần thời gian vài tuần, mà Vương Nguyên yêu Thiên Tỉ đã 20 năm, có thể quên sao? Làm thế nào quên? Nếu có thể dễ dàng quên sạch, cậu cũng sẽ không thảm như vậy.

Trong đám người chỉ có La Đình Tín trầm mặc, thấy trong nụ cười của Vương Nguyên thoáng qua chút đau thương, cho dù rất nhanh, La Đình Tín cũng biết, đó không phải ảo giác.

"Anh không sao chứ"

"Không việc gì, anh rất ổn mà"

Vương Nguyên ra vẻ thoải mái nói, ánh mắt lại nhìn về phía Thiên Tỉ.
La Đình Tín cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa, Vương Nguyên vẫn như vậy, thích cậy mạnh.

~~~~~~~~~~~~

Nếu được lựa chọn lại, tôi muốn quay về quá khứ, quay về nơi chúng ta buổi ban đầu gặp gỡ, tôi không nói, cậu không nói, cậu và tôi chưa từng quen biết, ai cũng sẽ không bị tổn thương, thật tốt.

Ngày đó mọi người chơi rất vui vẻ, xa cách đã lâu giờ gặp lại cũng khiến nội tâm Vương Nguyên có chút kích động, nhìn ngắm thành phố quen thuộc, Vương Nguyên quyết định ở lại một thời gian.

Tới nỗi Lưu Chí Hoành, bị các loại công việc đè nặng không thể rời bỏ vị trí, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận tin Vương Nguyên tạm thời chưa trở về.

Chỉ là, Vương Nguyên không ngờ,
dừng chân chưa được mấy ngày, liền có người tìm cậu, đạo diễn nổi tiếng, Cố Duy.

"Chào, lần này ngài tìm tới là chuyện gì?"

"Tôi tính quay một bộ điện ảnh, hy vọng có thể mời được cậu hỗ trợ"

"Cần kịch bản của tôi?" Về kịch bản, Vương Nguyên trong giới biên kịch vô số thật sự rất khá, rất nhiều người tìm tới cậu, đều rất khó qua ải.

"Không, không phải, tôi là mời cậu đóng phim"

"Xin lỗi, tôi từng bày tỏ lập trường với truyền thông là không đóng phim rồi mà nhỉ"
Vương Nguyên rõ ràng là từ chối Cố Duy

"Tôi không biết cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng là một đạo diễn, tôi có thể nhìn ra được, cậu thiên phú diễn viên cao hơn nhiều so với biên kịch, hy vọng cậu có thể xem xét một chút"

"Không cần, tôi sẽ không nhận"

"Tôi chờ tin của cậu, còn có, người sống không cần nhìn về quá khứ, trước mắt chúng ta cần sống, là tương lai". Cố Duy không để tâm lời nói Vương Nguyên, tự quyết và bỏ lại một câu liền đi.

Không cần nhìn về quá khứ? Xem ra là nói mình. Vương Nguyên minh bạch dụng ý Cố Duy, cậu cũng nỗ lực qua, chỉ là không qua được cái khắc cốt ghi tâm kia, hơn nữa...

"Đóng phim? Cậu từ chối?" Lưu Chí Hoành hỏi ở đầu dây bên kia.

"Ừ"

"Tớ nói cậu, làm gì cố chấp như vậy, chẳng lẽ cậu muốn vì hắn từ bỏ tiền đồ tốt đẹp của mình sao? Cậu nhớ kỹ, cậu sống không phải vì bất cứ ai, mà vì chính cậu!"

Lưu Chí Hoành biết Vương Nguyên vẫn luôn để tâm lời Thiên Tỉ nói với mình, vì vậy luôn từ chối cơ hội trước mắt.

Vì...bản thân? Vương Nguyên ngẩn người, bản thân đã từng rất để ý tới Thiên Tỉ, trước nay luôn đặt hắn ở vị trí đầu tiên, có bao giờ, sống vì chính mình?

"Đúng thế, tớ biết chứ, chính là... tớ..."
Vương Nguyên muốn nói lại thôi.

"Nếu chưa thể đi được, thì ở lại, những điều tớ nói cũng vì nhắc nhở cậu, lúc nào cũng phải ghi nhớ được chứ"

"Ừ"

Cúp điện thoại, Vương Nguyên xoa phần eo, nơi đó, có quá khứ Vương Nguyên không muốn nhớ lại, trải qua thống khổ nhất, giây phút ở ranh giới sinh tử.

Chương 12

"Tôi biết cậu sẽ đến, thế nào, nghĩ kỹ rồi?"
Cố Duy như đã đoán trước được, biết Vương Nguyên sẽ đến tìm ông.

"Tôi còn cần xem kịch bản rồi mới quyết định"

"Đương nhiên, cậu chắc chắn hài lòng"  Cố Duy mang ra kịch bản đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho Vương Nguyên.

Vương Nguyên lật xem cẩn thận, đây là một bộ phim võ hiệp, dù là cốt truyện hay hình tượng nhân vật, đều phù hợp với tiêu chuẩn trong lòng Vương Nguyên.

"Thấy sao?"

"Rất tốt, bộ này, tôi nhận"

"Hợp tác vui vẻ"

"Hợp tác vui vẻ"

Khiến Vương Nguyên không ngờ tới chính là, bộ này nam 2, là Vương Tuấn Khải.

Hai người độ ăn ý không tồi, vì vậy quay phim rất thuận lợi, liên tục mấy cảnh, rất ít có NG.

Phân đoạn diễn võ, Vương Tuấn Khải vai Hách Hiên bị người đuổi giết, Vương Nguyên vai Mạc Trần vì cứu Hách Hiên mà bị một đao đâm vào bả vai, hai người cũng từ đó mà kết nghĩa huynh đệ.

Diễn võ chỉ cần người từng quay qua đều biết, mệt nhọc vô cùng, dây cáp treo trên người rất khó chịu, bay tới lui trên không trung, hơn nữa là đang giữa trưa, mặt trời lên cao cả người mồ hôi đầm đìa, đồ cổ trang lại khá bí, quay xong hai người đều nhanh mệt lả.

"Phù... Mệt chết"

Rốt cuộc có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, hai người lại ghế ngồi gió từ chiếc quạt thổi vù vù.

"Đã lâu không đóng phim, cũng có chút không quen"
Vương Nguyên cảm thán.

"Em năng lực thích ứng luôn tốt, rất nhanh sẽ tìm lại được cảm giác xưa,  hơn nữa hiện tại em cũng không kém chút nào"
Vương Tuấn Khải đưa cậu một chai nước.

"Đúng vậy, năng lực thích ứng vẫn luôn tốt"
Nhưng vẫn không quen được cuộc sống không có Thiên Tỉ...

Vương Nguyên nhắm hai mắt lại, cứ như vậy, bỏ lỡ ánh sáng loé lên trong mắt Vương Tuấn Khải.
~~~~~~~~~~~~

Nói đến cơm hộp của đoàn phim, thiệt tình khó ăn, không phải nói đãi ngộ không tốt, chỉ là đóng phim cũng không có giờ giấc chính xác, thì nói đến gì ăn được hạt cơm nóng, cứ thế một ngày, vừa mệt vừa đói, không có biện pháp, diễn viên chính là như vậy.

"Tốt, dừng!"
Rốt cuộc, đạo diễn hô một tiếng, kết thúc các cảnh cuối của ngày hôm nay, mọi người cao hứng thu dọn đồ, chuẩn bị trở về khách sạn.

"Tiểu Khải"

Thiên Tỉ xách theo một hộp cơm xuất hiện ở phim trường, không cần nói, là tới xem Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên tự biết không phải chuyện của mình, chuẩn bị rời đi.

"Ấy, Vương Nguyên, chờ chút, đều ở cùng một khách sạn, đi chung đi".
Vương Tuấn Khải giữ Vương Nguyên lại, Vương Nguyên nhìn sang Thiên Tỉ, đáp ứng.

"Đây là cơm hộp chuẩn bị cho anh, biết cơm của đoàn phim không ăn được, nên mang theo một phần".
Sau khi ngồi vào xe, Thiên Tỉ lấy ra hộp cơm đưa Vương Tuấn Khải.

"Oa, quá tuyệt, đúng rồi, Vương Nguyên dạ dày em không tốt, cơm hộp đoàn phim khẳng định nuốt không trôi, đợi lát nữa chúng ta cùng ăn đi"

"Không cần, em..."

"Đều là anh em, khách khí gì chứ"

Vương Tuấn Khải một phen khoác vai Vương Nguyên, động tác thân mật khiến Thiên Tỉ nhìn có chút khó chịu.

"Thôi được"

Thiên Tỉ nhìn chằm chằm cái tay đặt trên vai Vương Nguyên của Vương Tuấn Khải, thấy Vương Nguyên nhích ra một khoảng trống, yên lặng kéo ra cánh tay Vương Tuấn Khải để xuống.

Thiên Tỉ nhìn đến đây, trong lòng mới thoải mái một chút, không biết vì sao, nguyên nhân Thiên Tỉ khó chịu không phải vì Vương Tuấn Khải chạm vào Vương Nguyên, mà là Vương Nguyên không né tránh, cứ như vậy để Vương Tuấn Khải ôm.

Vương Nguyên và Thiên Tỉ chìm đắm trong suy nghĩ, lại không biết biểu tình hai người toàn bộ đều bị Vương Tuấn Khải nhìn thấu, ánh mắt chợt sắc bén, nhìn hai người, nhếch môi cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com