03. Đời có non xanh dám chạm mây (2)
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Đời có non xanh dám chạm mây (2)
Bạch y phiêu động, mùi cỏ cây tươi mát thoang thoảng hương sen xộc thẳng vào mũi.
Thẩm Tiểu Giang mặt đỏ bừng, luống cuống tay chân, một lần nữa đứng vững lại: "Xin lỗi, thật xin lỗi!"
Lời còn chưa dứt, sau lưng Thẩm Tiểu Giang đột nhiên lạnh đến tê dại, một luồng sát khí đang bao trùm lấy nó. Nó run run nhìn lên vách núi cách đó không xa, Phương nhị sư huynh hù chết người không thèm đền mạng kia một lần nữa rút đao khỏi vỏ, vung lên.
Ầm vang một trận, núi đá tức khắc nứt thành từng khối. Trường đao của Phương Tri Uyên nghiêng một góc, đá bay lên không trung. Chân y điểm một bước, liên tiếp giẫm lên đá vụn, phi thân về phía dây xích sắt!
Cuồng phong thổi bay mái tóc của thiếu niên áo đen, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự ngông cuồng cùng sát khí, tràn đầy ý vị "lão tử muốn mạng ngươi, nhãi ranh".
Thẩm Tiểu Giang kinh hãi: ???
—— Ta làm gì sai?
Nó theo bản năng lại rúc vào vòng tay của Lận Phụ Thanh.
Thế nên...
Keng!
Ánh đao như tuyết trắng lóe lên.
Cứu mạng —— !!
Thẩm Tiểu Giang hai mắt trợn trắng, cơ hồ muốn ngất.
Nháy mắt tiếp theo, nó chỉ cảm thấy bụng mình bị chuôi đao thúc vào một cái, cả người không tự chủ được mà bay ngược ra ngoài, nện vào ngọn núi đối diện rơi bộp xuống đất.
"Ặc!!"
May mà Thẩm Tiểu Giang ít nhiều có tu vi, gặp người bình thường thì đã nôn ba lít máu rồi.
... Nhờ thế, bầu không khí trở nên yên tĩnh, chỉ có cơn gió cuối hạ thổi qua dãy núi bốn mùa xanh um tươi tốt này.
Phương Tri Uyên đạp lên xích sắt, dồn lực xuống mũi chân, đoạn xích dài bị y áp chế, dần dần không lắc lư nữa. Một cánh tay y vòng qua bờ vai mảnh khảnh của thiếu niên áo trắng, tay còn lại đỡ dưới đôi chân thon dài —— Phương Tri Uyên bế Lận Phụ Thanh lên, ôm vào lòng.
Đôi mắt của y đen nhánh thâm trầm, gương mặt đầy lệ khí, động tác lại đường đường chính chính, vô cùng tự nhiên... tựa như đã làm chuyện này hàng ngàn hàng vạn lần.
Có lẽ một đao trảm lôi kiếp mới rồi làm y tổn thương không ít, sắc mặt Phương Tri Uyên có chút nhợt nhạt, y rũ mắt, thấp giọng gọi: "... Sư ca."
Lận Phụ Thanh không vui lắm, dụi vào ngực y liếc một cái: "Ngươi thật là, bắt nạt con nít làm gì?"
Thẩm Tiểu Giang mặt xám mày tro bò dậy, ngơ ngác ngẩng đầu. Sư ca trong miệng Phương Tri Uyên, khắp bốn ngọn Hư Vân đương nhiên chỉ có một người.
Nhưng mà, vầy là sao!?
Thẩm Tiểu Giang vò đầu bứt tai, Phương nhị sư huynh nào lại ôm Lận đại sư huynh vào lòng? Còn có bộ dạng ai dám chạm vào liền chém không tha như thế?
Ai cũng biết Phương nhị sư huynh Phương Tri Uyên mệnh cách đại sát, là họa tinh giáng thế, thiên phú tu hành vượt trội phi thường, tính tình cũng hung dữ đến dọa người. Y có một thanh trường đao không rời tay, từ nhỏ đến lớn gây ra cho Hư Vân bao nhiêu phiền toái, lúc nổi giận còn dám chém cả Tông chủ ——
À, Tông chủ của bọn họ chính là sư tôn của mấy vị sư huynh sư tỷ này đây.
Dõi mắt khắp tiên giới, đại năng Độ Kiếp kỳ có thể đếm trên một bàn tay, Hư Vân tông chủ Hư Vân đạo nhân này là một trong số đó.
Cỡ đó, Phương nhị sư huynh cũng dám chém.
Có một vị đại năng trong tiên giới từng nói rằng, Phương Tri Uyên là kẻ li kinh phản đạo, ngày sau tất đi vào tà đạo, mà Lận Phụ Thanh tâm tình thanh khiết chân thành, ắt có ngày huynh đệ trở mặt thành thù với nhau.
Đương nhiên, đệ tử Hư Vân đều xem lời tiên đoán này là đánh rắm. Nhưng Lận đại sư huynh và Phương nhị sư huynh một thời không hợp liền động thủ là sự thật...
Nghe nói quan hệ giữa nhị sư huynh và đại sư huynh rất xấu, hai vị thần tiên này chạm trán là choảng nhau, choảng đến trời sụp đất nứt, nhật nguyệt bỏ chạy. Bởi vậy, cứ thấy nhị sư huynh xách đao đi tìm đại sư huynh thì ai nấy đều né xa, tránh cho trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Đó là thiết luật thứ ba của Hư Vân tứ phong.
Nhưng mà hôm nay... chuyện này... này này này...
Thẩm Tiểu Giang nhìn thiếu niên áo trắng được ôm trong lòng kia, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi thật sự là..."
Lận Phụ Thanh thản nhiên nhướng mày.
Thẩm Tiểu Giang khóc không ra nước mắt, lúng ta lúng túng nói: "Đệ tử tham kiến đại sư huynh..."
Mất mặt quá, chết mất thôi.
Nhưng mặt này dù có mất rồi thì hy vọng chúng đệ tử gửi gắm vẫn còn đó, Thẩm Tiểu Giang không thể không kiên cường ôm bụng, vẻ mặt đưa đám: "Đại, đại sư huynh... Còn tông môn thí đó... đó, đó..."
Lận Phụ Thanh buồn cười: "Được, ta sẽ đi."
Phương Tri Uyên không giận tự uy: "Cút, hắn không đi."
Hai người đồng thanh nói.
Thẩm Tiểu Giang: "..."
Phương Tri Uyên hừ lạnh, không nói một lời, xoay người bỏ đi.
Lận Phụ Thanh bị y ôm trong tay, bất đắc dĩ mà thò ra nửa gương mặt từ vai sư đệ, cười nói: "Bế quan lâu quá, Tri Uyên nhớ ta. Ngươi về trước đi, để ta dỗ y xong là được."
"..."
Thẩm Tiểu Giang sắc mặt thê lương mà nhìn hai người đi xa.
Nó còn có thể nói cái gì?
Ôi mẹ ơi, lời đồn bậy bạ hại chết người.
==========
"... Ngươi thế nào rồi."
Phương Tri Uyên đi xuyên qua cỏ cây tươi tốt trong rừng, hoa cỏ ven đường rực rỡ lung linh, thật sự là một nơi thiên tài địa bảo, ngàn vàng khó cầu đối với tu sĩ khắp cõi tiên giới.
Lận Phụ Thanh được y ôm trên người, chân lắc lư, mũi giày trắng tuyết như vô tình như hữu ý mà cọ lên đùi sư đệ. Trầm mặc một lúc lâu, Phương Tiên Thủ tương lai là người mở miệng trước. Âm giọng trầm thấp, hỏi ngươi thế nào rồi.
Đây là một câu hỏi có mang rất nhiều ý nghĩa khác nhau.
Lận Phụ Thanh đáp: "Ta rất khỏe."
Phương Tri Uyên đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nói: "Ngươi sao lại để thằng nhãi kia nhào vào người!"
"Không thì sao, ta nhìn nó ngã xuống à?" Lận Phụ Thanh bật cười, "Ngươi đó, hoảng cái gì, ta hiện tại không phải thân xác như đời trước, bị đụng một chút thì có làm sao."
Đang nói chuyện, trước mắt bọn họ xuất hiện một vách đá. Vách đá hình thành tự nhiên, cao và dốc đứng, như đâm xuyên tầng mây. Chính giữa có một cái khe nứt vừa đủ cho một người đi qua.
Phương Tri Uyên lạnh lùng nói: "Cưỡng chế thi triển cấm thuật hồi sinh, ai biết có bị phản phệ cái gì hay không. Ngươi quá bất cẩn."
Y ôm Lận Phụ Thanh đi qua khe hở của bức tường đá, bước vài chục bước trong bóng tối, ánh mặt trời đã hiện ra trước mắt, lối ra rộng rãi thông suốt. Lập tức, không khí mang theo hơi nước, hương cỏ cùng hoa sen xông vào khoang mũi, cảm giác tươi mát thấm tận tâm can. Bên này vách núi tựa như tiên cảnh, trời trong như tẩy, xanh thẳm sáng ngời, hai thác nước đổ xuống như lụa trắng buông lơi từ bầu trời.
Dây leo xanh thẫm bò trên vách đá đầy rêu, nhẹ nhàng rũ xuống. Phía trên vách đá là đại tùng linh mộc, hiện tại đã vào thu, cành cây trĩu nặng những quả tiên đỏ hồng bóng bẩy. Mà dưới vách đá xanh um tốt tươi này là một hồ nước nhỏ được vây giữa trùng điệp núi đồi. Mặt nước trong như gương, lá sen xanh biếc trải rộng, xen lẫn với sen trắng nở bung.
Phương Tri Uyên bước từng bước, dưới chân vô thanh gợn ra từng vòng sóng. Y đạp nước mà đi, xuyên qua sen trắng đi đến giữa hồ. Ở đó một tảng đá lớn màu tro nhô lên khỏi mặt nước, được mặt trời soi chiếu đến sáng lên lấp lánh.
Phương Tri Uyên chậm rãi khom lưng, tựa như trong tay là một món đồ sứ hay lưu ly mong manh dễ vỡ, hết sức cẩn thận đặt Lận Phụ Thanh xuống, để hắn ngồi trên mặt đá
Sau đó, y cau mày, bắt đầu nổi giận: "Sao không yên ổn ở trong động phủ chờ ta mà ra đây! Ra đây làm gì!?"
Lận Phụ Thanh biện hộ: "Ta mới đi vài bước..."
Phương Tri Uyên lạnh lùng trừng mắt: "Ngươi còn dám đi trên xích sắt! Lỡ ngã xuống ai cứu ngươi? Ta cũng không cứu được ngươi!"
Lận Phụ Thanh thò bàn tay từ trong ống tay áo rộng thùng thình ra, xoa đầu Phương Tri Uyên. Nhưng Phương Tri Uyên xụ mặt, né ra sau lưng hắn.
Hắn chỉ đành buồn cười thở dài.
Kỳ thực, lâu lắm rồi Lận Phụ Thanh không thể yên ổn mà nhìn ngắm gương mặt Phương Tri Uyên như vậy, hiện tại nhìn thấy sư đệ thời niên thiếu ở cạnh mình, trong lòng vô cùng hoài niệm.
Trong một quãng thời gian rất dài, bản thân hắn phải làm Lận Ma Quân ở Hồng Liên Uyên Tuyết Cốt Thành, còn sư đệ thì làm Phương Tiên Thủ của Lục Hoa Châu Kim Quế Cung. Bọn họ cách nhau một khoảng cách của tiên – ma, mà khi đó, trong mắt thế nhân, tiên ma hai ngả, chính tà rõ ràng. Chẳng ai ngờ được, Ma Quân cùng Tiên Thủ ngoài mặt đối chọi gay gắt như nước với lửa... bên trong lại vô cùng thân thiết.
Thẳng đến khi ma tu bị vây hãm diệt trừ, Tuyết Cốt Thành sụp đổ, tu vi của hắn hoàn toàn bị hủy hoại, bị âm khí phản phệ đến thoi thóp, chính Phương Tri Uyên điên cuồng vứt bỏ hết thảy mà chạy đến cứu hắn.
Khi đó bọn họ kề cận, Lận Phụ Thanh đã yếu đến mức không thể tự đi được. Đoạn đường đào vong gần tám vạn dặm mưa máu gió tanh, là Phương Tri Uyên ôm hắn mà đi.
Nhưng lúc đó tình thế của tiên giới cũng đã vô cùng tồi tệ, tiên ma lưỡng đạo hỗn loạn vô cùng, nơi nào cũng là chém giết, nơi nào cũng có thể dùng một câu nước sôi lửa bỏng, sinh linh đồ thán để hình dung. Bản thân hắn thì treo một mảnh hơi tàn, một ngày mười hai canh giờ thì hết tám, chín canh là hôn mê, hiển nhiên không rảnh rỗi cùng sư đệ tán dóc.
... Ước chừng là bị trạng thái nửa sống nửa chết đó của sư ca dọa sợ, Tiên Thủ hiện tại mới trở nên loạn thần như vậy. Lận Phụ Thanh không nói được y, đành ngoan ngoãn để y ôm.
Nhưng Phương Tri Uyên không chịu bỏ qua, đanh mắt nói: "Ngươi còn đòi đi xem tông môn thí? Chỉ là một đám Dẫn Khí nhỏ nhoi, có cái gì mà xem."
Lận Phụ Thanh vội dỗ dành: "Ta đã đồng ý rồi, dù gì cũng được gọi là đại sư huynh, không thể nói lời rồi lại nuốt lời."
Nói xong y ngoắc ngón tay một cái, mặt nước gợn sóng, dưới sự khống chế của linh lực, nước hóa thành một con cá nhảy lên không trung: "Ngươi xem, ta hiện tại..."
Lời còn chưa kịp nói xong, Phương Tri Uyên đã như lâm đại địch, biến sắc nắm lấy cổ tay Lận Phụ Thanh: "Ngươi động linh lực làm cái gì!"
Lận Phụ Thanh động ngón tay, con cá nước kia vâng lời mà nhào vào má Phương Tri Uyên, làm một bên tóc y ướt nhẹp.
"..."
Phương Tri Uyên vô cảm vuốt mặt một phen.
Nhịn.
Lận Phụ Thanh suýt nữa thì bật cười thành tiếng, vươn tay bấm một khiết tịnh quyết tẩy sạch nước nôi trên mặt y: "Được rồi, được rồi... Phương Tiên Thủ, ngươi thấy rồi đó, ta không có vấn đề gì. Ta rất khỏe."
Lúc nói chuyện vẻ mặt hắn rất dịu dàng, giống như dỗ dành một đứa trẻ cáu kỉnh, nhưng khí chất quanh thân hắn lại có những thay đổi rất tinh vi. Hồn phách của Ma Quân đến từ hơn trăm năm sau, nhuốm màu thời gian cùng sương tuyết, kiêu ngạo cùng tang thương, đang lặng lẽ thức tỉnh trong thể xác thiếu niên.
"Đừng sợ, đều qua rồi."
Lận Phụ Thanh nhìn Phương Tri Uyên, đôi mắt như biển xanh sâu thẳm, như sao trời xa xôi.
... Phảng phất xuyên qua thiếu niên trước mắt, nhìn đến thi thể máu thịt mơ hồ, bị tàn phá đến bất kham ở đời trước.
Dù biết sau khi thi triển cấm thuật, bọn họ có thể nhanh chóng gặp lại nhau ở năm tháng xưa cũ, nhưng khi hắn đứng trên đỉnh Hư Vân nhìn xuống Phương Tri Uyên bất động, vẫn nhịn không được mà ngẩn ngơ, lệ rơi đầy mặt.
Lận Phụ Thanh chạm lên ngực Phương Tri Uyên, mệt mỏi rũ mắt: "Không... hết thảy vẫn chưa phát sinh."
Thần sắc Phương Tri Uyên đột ngột trầm xuống, căm hận nói: "Mục Hoằng khốn khiếp, xem đời này ta có xé xác gã không."
Ma Quân tương lai lúc này đã trở lại làm thiếu niên áo trắng, không nói lời nào, như suy tư cái gì, ngón tay nghịch nước. Vài con cá chép hồng hồng vàng vàng lội đến, bơi lòng vòng quanh chỗ hắn ngồi.
Nước từ ngón tay mảnh khảnh của hắn tí tách rơi xuống, làm lan ra gợn sóng trên mặt hồ.
Lận Phụ Thanh ngẩng đầu, nheo mắt nhìn ánh mặt trời.
Bầu trời thật trong xanh, như viên phỉ thúy vừa được gột rửa.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Lận Phụ Thanh: Câu hỏi hay đây, kiếp trước người bị âm khí phản phệ thê thảm muốn chết rõ ràng là ta, tại sao sau khi sống lại, người mắc chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương lại là sư đệ của ta?
Phương Tri Uyên: Bởi vì yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com