Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

< Chương 5 >

Mười bảy tuổi quả là độ tuổi tràn ngập xuân xanh, cả năm đều đắm trong gió xuân, có tán cây xanh mát, có những giọt mồ hôi, có tơ tình vương vấn, có những tâm tư trong sáng giấu kín tận đáy lòng.

Thế nhưng, cũng vào những năm tháng đẹp nhất đó, tôi đã yêu lầm một người.

Tôi vẫn còn nhớ rõ, vào một ngày hè cực kỳ nóng bức nọ, tuy rằng đã xế chiều nhưng trời vẫn hanh khô như cũ.

Trời nóng như vậy nếu phải đi bộ về nhà, chắc chắn cả người sẽ toàn là mồ hôi mất, mà trùng hợp sao lúc đó Hạ Nghiêu Tầm đã từ Đại học B trở về, cho nên mỗi ngày tan học anh ấy đều sẽ đến đón tôi đúng giờ.

Có thể gặp người trong lòng là một chuyện vui vẻ biết bao, nếu như không xảy ra chuyện kia.

Thị lực của tôi rất tốt, từ xa đã thấy xe của Hạ Nghiêu Tầm, tôi theo quán tính bước đi nhanh hơn.

Mãi đến khi cành lá che khuất tầm mắt biến mất, tôi mới đột ngột dừng bước, sững sờ tại chỗ.

Tôi đang thấy cái gì đây?

Tôi nhìn thấy một người phụ nữ đứng bên cạnh xe Hạ Nghiêu Tầm, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ cách một cửa kính xe đang mỉm cười với anh ấy, miệng còn đang nói cái gì đó.

Còn người chưa từng cười với con gái như Hạ Nghiêu Tầm cũng đang mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại.

Sau đó?

Sau đó người phụ nữ cúi người xuống, dùng mặt mình chạm mặt Hạ Nghiêu Tầm một cách thân thiết, Hạ Nghiêu Tầm cũng không từ chối.

...

Tôi chưa bao giờ là người có suy nghĩ tinh tế, tôi nhạy cảm, tôi nhát gan, vậy nên tôi không dám hỏi, cũng không dám nói.

Tôi không có danh phận gì, cũng không có lý do để làm vậy.

Tôi cố kiềm chế để mình không cười, đứng yên tại chỗ thật lâu, xung quanh người qua kẻ lại, ồn ào lộn xộn, nhưng dường như hai tai tôi không thể nghe rõ âm thanh xung quanh, cũng không nhìn thấy được những người đi ngang qua đều đang dùng ánh mắt kỳ quái quan sát tôi, sau đó đi vòng qua tôi hướng về phía cổng trường.

Tôi đứng mãi đến khi hai chân tê mỏi, mãi đến khi Hạ Nghiêu Tầm gọi điện thoại đến hỏi tôi tại sao vẫn chưa ra, tôi nói: "Giáo viên giữ em lại nói chuyện về bài học, nên tới trễ."

Bây giờ nghĩ lại, tôi của lúc đó thế mà vẫn có thể giữ cảm xúc bình tĩnh, đúng là khó tin.

Sau đó, tôi cất điện thoại, cử động đôi chân đã tê rần một chút, nâng bước chân đi về phía cổng trường.

Nếu nói cảnh tượng mà tôi bắt gặp lúc trước như tạt một chậu nước lên ngọn lửa, thì chuyện diễn ra tiếp theo đã hoàn toàn dập tắt đốm lửa le lói còn sót lại, chấm dứt hoàn toàn khả năng hồi sinh của nó.

Lần thứ hai là vào năm mười tám tuổi, sau khi đậu vào Đại học B thì tôi dọn đồ vào nhà Hạ Nghiêu Tầm ở.

Một ngày nọ sau khi tắm xong, lúc tôi đi ra khỏi phòng tắm, đột nhiên nghe thấy hình như dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện rất nhỏ, không biết dựa vào tâm lý gì, tôi theo bản năng bước nhẹ chân, khom lưng đi về phía lan can rồi lén lút đi xuống xem.

Tôi thấy Hạ Nghiêu Tầm đang cùng một người đàn ông khôi ngô xa lạ ngồi song song trên sô pha, bả vai chạm vào nhau, hai người ghé sát nhau nói nhỏ chuyện gì đó.

Mắc dù thấy hơi kỳ quái, nhưng tôi cũng không định nghĩ gì nhiều, vừa định thu hồi ánh mắt thì liếc thấy người đàn ông kia đang nắm lấy tay Hạ Nghiêu Tầm đặt trong lòng bàn tay mình, còn nắn nắn ngón áp út của anh rồi suy nghĩ một hồi, sau đó ghé đến nói nhỏ vào tai anh, động tác rất thân mật.

Còn Hạ Nghiêu Tầm cũng đang nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng chăm chú.

Đầu óc tôi có hơi trống rỗng, tôi bối rối lùi về phía sau vài bước, giấu người mình đi, sức lực cả người như bị rút cạn vậy, chỉ có thể chậm rãi trượt người ngồi xuống.

Tôi đưa ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm móng tay mình, bắt đầu tự bao biện cho bản thân.

Nói không chừng là do mình suy nghĩ nhiều thôi, lỡ đâu bọn họ chỉ là bạn tốt thì sao?

Nhưng sâu thẳm nơi đáy lòng, có một âm thanh khác đang không ngừng gào thét với tôi: 'Mày đã khi nào thấy anh ấy cho phép người con trai khác chạm vào người thân thiết như vậy chưa? Chẳng qua là ỷ vào nhiều năm quen biết với nhau nên anh ấy mới bao dung với mày xíu thôi, mày ở trong lòng anh ấy cũng chẳng phải người đặc biệt gì đâu'.

Thật ra tôi cũng đã sớm nhận rõ chuyện này trong lòng, thế nhưng vẫn cứ cố che dấu theo bản năng.

Quay ngược thời gian về hiện tại, sau khi anh ấy nói ra hai từ "Sẽ không" kia, cho dù đã buông bỏ việc thích anh, tim tôi vẫn không kìm được cảm giác đau nhói.

Tựa như vết xước mang rô vậy, lúc không đụng vào thì chẳng có cảm giác gì, nhưng một khi bạn cố gắng xé nó đi, cảm giác đau đớn sẽ chạy thẳng từ đầu ngón tay vào tận tim.

Tôi thu lại ý tưởng ngu ngốc của mình đêm qua.

Hạ Nghiêu Tầm có thể yêu bất cứ ai, trừ tôi ra.

Chúng tôi lúc đó dường như lại quay về trạng thái trước kia, thân thiết như trước, quen thuộc như trước, nhưng chúng tôi đều tự hiểu rõ, một vài chi tiết giữa chúng tôi đã lặng lẽ thay đổi.

Mà lúc này đây lại xảy ra một việc, khiến cho mối quan hệ giữa hai chúng tôi lại lần nữa biến chất.

Một việc vô cùng kinh khủng, thậm chí là không thể tưởng tượng nổi.

Tôi và Hạ Nghiêu Tầm lên giường với nhau.

Từ khi chuyển đến ở cùng Hạ Nghiêu Tầm, tôi đều ngủ chung với anh ấy ở phòng ngủ chính. Thứ nhất là vì trước đây cũng đều ngủ chung như vậy, thói quen kỳ quái đó cứ như vậy được hình thành một cách tự nhiên, hơn nữa ngủ bên cạnh Hạ Nghiêu Tầm luôn khiến cho tôi có cảm giác yên tâm đến lạ, chất lượng giấc ngủ cũng nhờ vậy mà tốt hơn; thứ hai là bởi vì lúc đó tôi còn thích Hạ Nghiêu Tầm, cho nên luôn muốn được gần anh thêm một chút, lại gần thêm chút nữa, chuyện này cũng không cần nhắc lại.

Tóm lại thói quen là thứ rất khó sửa, hơn nữa giường ngủ chính nằm thoải mái hơn giường phụ nhiều, tuy rằng tên chó kia đã dồn tôi đến bước đường này, nhưng hiện tại tôi cũng đã nghĩ thông suốt rồi, trong đầu luôn ôm sẵn ý niệm "Ai sợ ai, mẹ nó anh có gan thì mỗi ngày đều làm ông đây đi", tiếp tục giữ tâm thế bình thản ngủ ở giường chính.

Không ngờ rằng, mẹ nó, tôi thực sự bị làm mỗi ngày.

Hết thảy tội ác đều khởi nguồn từ chai rượu trong tủ lạnh kia.

Cũng không thể trách tôi được, ai bảo chai rượu đó lại có vỏ ngoài đẹp đẽ quá mức như vậy chứ, khiến cho tôi sinh ra ảo tưởng rằng loại đồ uống này vô cùng ngon miệng, cho nên cứ như vậy uống hết ly này đến ly khác.

Thật xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nghĩ tới sức uống của mình lại kém như vậy, cũng không ngờ tới hàm lượng cồn trong chai rượu này không thấp.

Uống hết rồi tôi còn chậc lưỡi tiếc nuối, cảm thấy chưa đã lắm.

Kết quả chờ đến lúc Hạ Nghiêu Tầm trở về, tôi đã say đến độ không biết gì luôn rồi.

Sự việc phát triển sau đó thật sự khiến tôi không đành lòng nhớ lại.

Đại loại là tôi ôm Hạ Nghiêu Tầm, đu chặt trên người anh không chịu xuống, không biết kiểu quái gì mà y hệt con mèo nhỏ, còn vô cùng thích thú cọ qua cọ lại.

Anh giữ lấy thắt lưng tôi, doạ dẫm: "Phó Tiêu em mà còn cọ anh nữa là sẽ bị làm thật đấy."

Tôi lúc đấy vẫn còn cười ngây ngô được.

Lúc đầu anh ấy cũng chỉ tiện miệng nói vậy thôi, không định làm gì tôi cả, anh ôm tôi đặt lên giường rồi quay người định đi lấy thuốc giải rượu, thế nhưng vừa quay đi, đã bị tôi bất ngờ nắm lấy tay kéo lại, khiến anh mất thăng bằng ngã lên giường.

Sau đó tôi không chút khách khí xoay người ngồi lên người anh, bắt đầu kéo cà vạt của anh.
Hơi thở của anh bỗng chốc trở nên nặng nề, anh đưa tay giữ chặt lấy cổ tay tôi, giọng nói khàn khàn cố kìm nén dục vọng, anh nói rằng: "Phó Tiêu, nếu em không muốn bị tôi chơi thì mau đi xuống ngay."

Tôi nghiêng đầu, chậm chạp dùng đại não bị chất cồn làm cho lú lẫn tự hỏi một hồi, rồi buông cà vạt của anh ra, bắt đầu tự cởi nút áo sơ mi của mình, sau đó nắm lấy tay anh đặt lên phần xương quai xanh lộ ra ngoài.

Sau đó...

Sau đó bị làm một trận...

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, tôi cảm nhận được toàn thân đều đau nhức, mông đau thắt lưng đau chân đau, giống như vừa bị người ta đánh một trận vậy.

Tôi nâng cổ ngoảnh lại nhìn, thấy Hạ Nghiêu Tầm đang ngủ bên cạnh mình, trên cánh tay lộ ra sau lớp chăn là vài vệt đỏ mờ ám, trên vai còn có mấy dấu răng, tôi lại cúi đầu nhìn lại người mình, toàn bộ đều là mấy vết đỏ xanh tím.

... Shh...

Bấy giờ, dường như Hạ Nghiêu Tầm bị động tác của tôi làm cho thức giấc, lông mi run run, mắt còn chưa mở đã đưa tay kéo tôi vào lòng, đầu anh chôn sau gáy tôi cọ cọ, chất giọng khàn khàn vang lên: "Ngoan, đừng nhúc nhích, ngủ tiếp đi."

Tôi im lặng nhìn anh, phản ứng đầu tiên không phải 'thế mà tôi với trúc mã lại làm tình với nhau, phải làm sao bây giờ, online chờ gấp', cũng không phải 'trời ạ, vậy mà tôi lại ngủ cùng mối tình đầu của mình rồi', mà là 'đm mẹ nó chứ, sao lại đau như vậy'.

Càng nghĩ càng tức, thế là tôi liền không chút nể nang tát anh một cái rồi nói: "Mẹ nhà anh đau chết bố đây rồi, có biết đây là lần đầu tiên của tôi không, mắc gì dùng nhiều sức như vậy hả."

Anh bị tôi tát tỉnh giấc, có hơi khó chịu híp mắt nhìn tôi, rồi đột nhiên cong khoé miệng cười cười, nói: "Anh thấy em hiện tại rõ ràng vẫn còn tốt chán, là anh không đúng rồi."

Sau đó lại kéo tôi làm thêm một lần nữa.

Ngày chó má gì vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com