Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Tìm anh

Jungkook tự trách chính bản thân mình rất nhiều. Từ ngày biết được chân tướng sự việc, Jungkook điên cuồng tìm kiếm Jimin khắp mọi nơi và dù cho đến hiện tại, cậu vẫn chưa hề có tung tích của Jimin, nhưng chưa bao giờ Jungkook nghĩ đến việc sẽ bỏ cuộc cả. Tâm trí của Jungkook bây giờ đã chẳng thể yên tĩnh nổi dù chỉ một phút, cậu gần như muốn phát điên lên rồi. Cậu khát khao muốn gặp Jimin để cầu xin sự tha thứ từ y, thế nhưng từ tận sâu trong trái tim mình, Jungkook lại vô cùng sợ hãi. Bản thân cậu hiểu rõ, đây chẳng phải là một cái sai lầm đơn giản để dễ dàng muốn tha thứ là tha thứ. Đó là điều không thể. Jungkook hiểu rõ chứ, nhưng cậu trăm ngàn lần chẳng thể để cho mọi chuyện cứ xảy ra như thế này được, cậu không thể sống tiếp với tình cảnh hiện tại này đâu. Nghĩ tới việc cả cuộc sống sau này sẽ chẳng còn có Jimin bên cạnh, thật sự chẳng ổn với Jungkook tí nào cả. Những ngày này Jungkook đều trải qua với sự dằn vặt đau khổ đến chẳng thể thấu nổi, cậu không biết, nếu sau này Jimin từ chối lời xin lỗi của cậu, cậu sẽ phải sống như thế nào đây?

Đưa đôi bàn tay bất lực sờ soạng lên khuôn mặt rầu rĩ, Jungkook thở dài. Cậu đã ngồi trong văn phòng của mình cả ngày hôm nay rồi mà chẳng làm được gì hết, ngoài việc cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh duy nhất còn sót lại trên bàn, là ảnh của cậu và Jimin. Trước đây khi họ chính thức ly hôn, Jungkook phát điên ném hết mọi hình ảnh đi nhưng chỉ trừ tấm hình này. Dù cho cậu có phẫn nộ hay căm ghét đến thế nào, cậu vẫn chẳng đủ nhẫn tâm vứt bỏ nó. Có lẽ tất cả mọi chuyện Jungkook gây ra chẳng phải là do cậu hận thù gì ai, mà là do cậu đã dành cho đối phương một tình cảm quá sâu đậm, sâu đậm đến nỗi khi có biến cố ập đến, nó sẽ trở thành một vết thương lớn khiến bản thân đau đớn đến tận xương tủy.

"Jungkook! Tìm được rồi!"

Jungkook giật mình khi Taehyung bất ngờ xông vào phòng. "Tìm được gì cơ?" Jungkook bối rối hỏi, hiện tại cậu chẳng có tâm trạng để suy nghĩ chuyện gì cả.

"Là số của Yoongi hyung đó!" Taehyung hổn hển nói. Vừa tìm ra là hắn đã lập tức chạy như điên tới đây, nhưng mà để làm gì chứ, Jungkook còn chả biết chuyện này thì có liên quan gì đến Jimin nữa kìa.

"Rồi sao? Em nói nè Tae, em chẳng còn tâm trạng gì để mà làm việc đâu. Nếu như anh định bàn vêd một hợp đồng hay đại loại vậy thì anh cứ việc --"

"Jimin đang ở chỗ hyung ấy."

"Gì?" Đôi mắt Jungkook mở lớn.

"Anh cũng không dám chắc 100%....ờ...nhưng mà! Em nghĩ đi Kook! Chẳng có bạn bè nào hay gia đình của Jimin biết Jimin đang ở đâu hết, nếu như Jimin tự giải quyết một mình thì càng không thể nào xảy ra được. Cậu ấy chắc chắn, sẽ đến nhà của một ai đó và xin giúp đỡ, và người đó chẳng ai khác ngoài Yoongi hyung! Chỉ có thể là Yoongi hyung mà thôi...tuy là bọn mình chưa hỏi anh ấy... Nhưng khả năng chỉ còn mỗi anh ấy thôi, anh ấy là hy vọng cuối cùng rồi đó Kook!"

Jungkook nhìn vào mảnh giấy nhỏ trong tay Taehyung. Cậu muốn khóc, cậu muốn cám ơn Taehyung vì đã giúp đỡ cậu, nhưng cậu lại sợ hãi. Đây có thể sẽ là cơ hội duy nhất để cậu được gặp Jimin, xin lỗi y và không chừng sẽ có cơ hội bắt đầu một cuộc sống mới cùng Jimin. Nhưng cậu vẫn sợ! Suốt quãng thời gian qua tinh thần của Jungkook như bị rơi vào một cơn hỗn loạn vậy. Thật sự cậu chẳng biết phải nói gì để có thể khiến mọi chuyện trở lại như trước đây nữa.

"Jungkook à--"

"Tae...em...em không biết nữa. Em nên làm gì đây Tae? Em tha thiết cầu mong anh ấy trở về bên em, em nhớ anh ấy đến phát điên rồi. Cuộc sống khi không có anh ấy chẳng khác nào địa ngục cả. Nhưng em sợ lắm Tae à... nếu như Jimin chẳng tha thứ cho em thì sao đây? Nếu như anh ấy hận em thì em phải làm gì đây?"

Jungkook nắm chặt lấy số điện thoại của Yoongi trong tay và bật khóc nức nở. Chứng kiến Jungkook như thế, trái tim của Taehyung cũng đột nhiên đau đớn đến gần như muốn tan vỡ. Không phải là lỗi của mỗi Jungkook, ngay cả bản thân hắn cũng có lỗi. Hắn mù quáng buộc tội Jimin mà chẳng thèm nghe Jimin giải thích. Thật sự, hắn là cái loại bạn bè gì thế này?

"Em đã sống trong địa ngục một lần rồi, chính là lúc em để Jimin biến mất khỏi cuộc sống của em. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt của anh ấy dần khuất khỏi tầm nhìn của mình, thật sự không phải là chuyện dễ dàng gì đâu Tae à. Không bao giờ. Em không thể -- em không thể trân mắt chịu đựng anh ấy lại một lần nữa quay lưng về phía em đâu Tae, em sẽ chết mất!!"

"Kook...Anh biết. Thật sự chẳng dễ dàng gì để sửa cái sai lầm này, nhưng em vẫn phải thử. Em phải mạnh mẽ lên Kook à! Anh không nói là mọi chuyện sẽ trôi qua tốt đẹp, nhưng nếu em không chịu xin lỗi, thì chắc chắn em sẽ mất đi Jimin mãi mãi! Nhưng nếu em chịu đứng lên đấu tranh, có thể, tình yêu của em sẽ giành chiến thắng!"

Jungkook bình tĩnh lại. Taehyung nói đúng, cậu cần phải làm vậy. Cậu cần phải mạnh mẽ hơn. Không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra, cậu vẫn sẽ cố hết sức mình để cầu xin sự tha thứ từ Jimin. Jungkook thề với bản thân, cậu chắc chắn sẽ chiến thắng trái tim của Jimin một lần nữa và khi đó, cậu sẽ mãi mãi chẳng để Jimin lại rời bỏ mình thêm lần nào nữa. Sẽ không bao giờ!

-------------

" Thiệt luôn á Jin hyung! Anh có thể đừng mua cùng một màu duy nhất hay không chứ? Thế nào mà cái gì cũng màu hồng vậy nè? Jungmin là con trai cơ mà!" Yoongi quăng một ánh mắt khó chịu nhìn đôi giày nhỏ bé màu hồng trước mặt.

"*thở hổn hển* màu hồng thì có sao đâu! Anh cũng mặc toàn màu hồng đó mà em cũng có vấn đề gì đâu chứ!"

"Đàn ông con trai thì phải xài màu đen! Màu đen mới ngầu!" Yoongi khoanh tay, chuẩn bị cãi tay đôi với bạn trai mình.

"Em đừng có mà áp đặt nha Yoongi! Màu chả quan trọng! Con trai cũng mặc hồng được và Jungmin chắc chắn sẽ rất đáng yêu nếu thằng nhóc mặc màu hồng cho xem!"

"Thì đúng nhưng mà màu đen làm thằng bé trông ngầu hơn!" Yoongi giật bộ đồ ngủ màu hồng ra và đổi thành một bộ màu đen. Jin bị Yoongi làm cho sốc, anh tức lên và chuẩn bị vô tư thế chiến đấu.

"Được rồi đó mấy anh! Dừng lại được rồi!" Jimin đi vào giữa hai người và làm cho bầu không khí bớt căng thẳng lại.

"Em rất biết ơn những gì hai anh đã làm cho em và Jungmin. Nhưng em không muốn hai anh giúp đỡ em nữa, em không muốn lại làm phiền hai anh. Hai anh đã hao công tổn phí vì em và con rất nhiều rồi, nên đừng mua nữa, em cũng không thể trả tiền lại đủ cho hai anh đâu!"

"Em nói gì vậy hả Jimin? Jungmin là cháu của anh, cháu của bọn anh cơ mà, đương nhiên bọn anh sẽ dành cho nhóc toàn bộ tình yêu thương của bọn anh rồi." Jin cầm tay Yoongi nói, muốn Yoongi đồng tình với mình.

"Đúng đó, Jungmin cũng là một thành viên trong gia đình của chúng ta, là một người rất quan trọng và rất đặc biệt, cho nên bọn anh nuông chiều thằng bé là phải rồi " Yoongi lên tiếng, rồi lại quay sang chuẩn bị tiếp tục cãi nhau với Jin về vụ màu nào thì mới hợp với thằng nhóc nhất.

Jimin mỉm cười. Tận sâu trong đáy lòng mình, Jimin rất biết ơn Jin và Yoongi, biết ơn về tất cả mọi thứ cả hai người họ đã làm cho y. Nếu như không có họ giúp đỡ, Jimin bây giờ cũng không biết đã sống sót như thế nào rồi nữa.

"Okay, giờ vậy đi, một hai ba oẳn tù xì" Jin quyết định, nhưng Yoongi chưa kịp lên tiếng thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, trên màn hình là một dòng số lạ lẫm.

"Alo?" Anh bắt máy.

[Ờm...Xin-xin chào...tôi có thể nói chuyện với Min Yoongi không?]

"Vâng? Là tôi đây. Ai vậy?" Giọng nói này rất quen thuộc với Yoongi, nhưng anh không nhớ nổi là ai.

[J-Jungkook.Joen Jungkook]

Yoongi cứng người. Anh không nghĩ rằng Jungkook sẽ gọi cho anh sau ngần ấy năm. Yoongi đứng dậy đi ra ngoài ban công, đảm bảo rằng Jin và Jimin sẽ không nghe được cuộc trò chuyện của họ.

"Có chuyện gì vậy Jungkook?"

[Uhh...thật ra thì...ummm hyung, em chỉ muốn hỏi. Có phải Jimin...Có phải Jimin đang ở cùng anh không?]

"Không phải em ấy kết hôn với em sao? Sao em tự dưng lại đi hỏi anh chứ?"

[Chuyện dài lắm...làm ơn nói với em là anh ấy đang ở chỗ anh đi]

"Jungkook à, từ ngày em kết hôn tới giờ anh có gặp Jimin nữa đâu. Đã có chuyện gì xảy ra với hai em hả?" Yoongi nói dối. Anh cần một lời giải thích rõ ràng từ Jungkook.

[Hyung, em biết anh ấy đang ở đó. Anh ấy đang ở chỗ anh có phải không? Làm ơn nói với em sự thật đi mà!]

Yoongi có thể nghe thấy giọng Jungkook đang nức nở đến gần như sắp vỡ tan từ đầu dây bên kia truyền tới. Có vẻ như Jungkook đang rất đau khổ, nhưng Yoongi sẽ không vì thế mà dễ dãi với cậu đâu!

"Không, chẳng có Jimin nào ở đây cả."

[Em--Em biết là em sai rồi. Là một sai lầm rất nghiêm trọng. N-nhưng mà hyung, em thật sự rất yêu anh ấy...từng giây từng phút trôi qua em đều hối hận, em giống như đang trải qua địa ngục trần gian mỗi ngày vậy...hyung làm ơn giúp em đi mà...]

Yoongi cắn môi. Anh có thể cảm nhận được sự khổ sở cùng đau lòng của Jungkook qua giọng nói của cậu, nhưng, anh vẫn vô cùng tức giận vì Jungkook lại đối xử tệ hại với Jimin như vậy trước đây.

"Nghe đây, nếu em thật sự yêu em ấy, em sẽ chẳng làm như vậy với em ấy đâu. Xin lỗi nhưng anh chẳng thể giúp em. Jimin không xứng đáng để em cư xử tồi tệ như thế. Đừng có gọi cho anh nữa."

Yoongi tắt máy. Anh lặng lẽ quay đầu đưa ánh mắt đến nụ cười yên bình trên gương mặt của Jimin khi y chơi đùa cùng đứa con vừa chào đời trong vòng tay của mình. Không, anh không thể phá hỏng khoảnh khắc đẹp đẽ này được. Jimin không cần phải biết về cú điện thoại vừa rồi.

--------------

"Tae...Jimin thật sự đang ở chỗ Yoongi hyung."

Jungkook nhìn chằm chằm vào điện thoại. Cậu nở một nụ cười kì lạ khi Yoongi tức giận cúp máy. Rõ ràng, Jimin hiện đang ở nhà Yoongi, dù rằng Yoongi không thừa nhận. Cậu vẫn còn hi vọng, và chắc chắn Jungkook sẽ khiến Jimin quay trở về bên cậu, một lần nữa.

---------
Sorry vì đã ngâm fic T-T, I'm back~




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com