Chương 2
Ma tôn Vương Nhất Bác x Thần tôn Tiêu Chiến
[Nó là hài tử của ta a...!]
Trên Cửu Trọng Thiên, ma quang chiếu khắp nơi, vạn ma lao nhanh.
Tháp Thần Ma lại một lần nữa sôi trào.
Không biết là người phương nào, hét lớn một tiếng: "Không xong, Ma đầu đã giết lên đây."
Chỉ thấy Vương Nhất Bác bổ ra một đao mở kết giới bên ngoài Thiên Cung, kết giới rất yếu không chịu nổi một kích, ngay lập tức bị phá vỡ. Y lướt qua kết giới bay thẳng vào trong.
Đại bộ phận Thần tiên của Thiên tộc toàn bộ cộng lại cũng không có cách nào vây y, trải qua trận đại chiến Thiên Ma Thần tiên càng không dám cùng Vương Nhất Bác động thủ, sợ Ma đầu này mất hứng sẽ ném bọn họ vào sông Vong Xuyên ma quỷ kia.
Chỉ có ngày đó, Quân Hư Di bởi vì đại chiến Thiên Ma thua thảm hại bị Vương Nhất Bác ném xuống Đông Hải, ghi hận trong lòng, tùy thời đều muốn đem Vương Nhất Bác bầm thây vạn đoạn.
Hư Di mắt thấy Vương Nhất Bác một đường hướng về phía tây, trong lòng phẫn hận liền dẫn theo mấy trăm vạn thiên binh bao vây Vương Nhất Bác, chật như nêm cối.
“Tốt Vương Nhất Bác ngươi, ngươi thực sự đã xem Thiên Cung của ta là Ma Cung của ngươi, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.” Hư Di cầm roi Diệt Thần Tiên nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác đến gần.
Đến nay hắn vẫn nhớ rõ, lúc trước Vương Nhất Bác không phải là Ma tôn mà chỉ là con dân của Ma giới, y đã một mình xông vào Thiên Cung vì Thần tôn Tiêu Chiến, quỳ xuống trước mặt hắn, thậm chí là đáng thương thua kém phù du.
Vương Nhất Bác liếc mắt, một tay cầm Đèn Kết Phách, một tay ngưng tụ hỏa diễm lam: "Hư Di"
“Đúng là Bản quân!” Hư Di mặt lạnh nói, lại vung lên roi Diệt Thần Tiên trong tay: “Ma đầu ngươi, tà tâm không chết, không tôn trọng thần linh, mưu tính nhúng chàm Thần tôn Tiêu Chiến, thiên địa bất dung, khơi mào đại chiến Thiên Ma đả thương vô số, quả thực chết vạn lần cũng không hết tội."
Mây đen trên bầu trời từ từ tụ lại, trong mây Thiên Lôi Nghiệp Hỏa muốn đem chính phiến bầu trời nhuộm đỏ.
Đây là Thiên Lôi, là Thiên Đạo trừng phạt Vương Nhất Bác. Phạt y bất chấp hậu quả, vì tư tình của bản thân, khơi mào đại chiến Thiên Ma dẫn đến sinh linh đồ thán. Phạt y không tôn trọng thần linh, coi thường luật giới Thiên Đạo, câu dẫn Thần tôn Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác nheo mắt, định thần nhìn lên bầu trời, trong lòng chỉ cảm thấy trào phúng, hay cho một Thiên Đạo, hay cho một cái Hắc Bạch điên đảo, Thiên Đạo cũng không phân biệt được thị phi.
Mà Hư Di cũng ngẩng đầu nhìn trời, thanh âm trầm thấp, như không thể tin được: "Thiên Phạt?"
"Hahaha, hahaha" Vương Nhất Bác đột nhiên ôm bụng cười ha hả, tức giận nói: "Hay cho một cái Thiên Đạo, hay cho một câu Thiên Đạo không phân biệt được thị phi, Hắc Bạch điên đảo. Khi Thiên Đạo ngươi phạt ta, có từng nghĩ ta vô tội, hài tử đã chết của ta có bao nhiêu đáng thương! Khi Thiên Đạo ngươi trừng phạt ta, ngươi có từng nghĩ, ta chỉ là một kẻ đáng thương chờ đợi phu quân mình trở về? Haha, thật bất công, thật bất công! Hắn đứng đầu Thiên Cung, nhất quyết chia rẽ ta với Tiêu Chiến, giết hài tử của ta, hủy hoại phu quân ta, ném ta xuống Tru Tiên Đài, tại sao Thiên Đạo ngươi không trừng phạt bọn hắn!"
Thiên Lôi từng trận nổ vang, Vương Nhất Bác không quan tâm, rút Ma đao lao về phía Hư Di.
Trước mắt bạch quang lóe lên, Diệt Thần Tiên cùng Ma đao va vào nhau tạo nên tiếng động long trời lở đất.
Đạo Thiên Lôi này đánh lên lưng Vương Nhất Bác, đem chấn động đánh nhau ngưng tụ trong phạm vi kết giới.
"Ách." Vương Nhất Bác lùi lại lảo đảo thân thể.
Hư Di biến mất trước mặt, một trận gió thổi qua bên tai Vương Nhất Bác, y chợt nhận ra điều gì đó, nhíu mày, không chút do dự giơ Ma đao lên, quay người nghênh đón chiêu của hắn.
Lại một tiếng vang thật lớn, trên sống đao xuất hiện một vết nứt, Vương Nhất Bác như không phát hiện, tiếp tục rút đao cùng Hư Di bắt đầu đánh nhau.
Nếu là bình thường, Hư Di căn bản không phải là đối thủ của y, nhưng hiện tại, công lực của y không thể nào phát huy đến mức tối đa là bởi vì hài tử trong bụng, hay bởi vì vừa mới truyền quá nhiều linh lực cho Tiêu Chiến, bây giờ vẫn chưa khôi phục lại. Nếu như hôm nay không có Thiên Lôi, dựa vào thực lực hiện tại của y, Hư Di cũng không phải là đối thủ, nhưng hết lần này đến lần khác Thiên Đạo này chỉ nhắm vào y.
“Ầm ầm!” Lại một đạo Thiên Lôi giáng xuống.
Vương Nhất Bác lại bị đánh ra khỏi kết giới, khó khăn lùi lại mấy bước, suýt chút nữa không đứng vững mà quỳ xuống. Y cố gắng đứng vững, phần bụng dần dần truyền đến đau đớn, y vô thức đem Ma đao bảo vệ trước bụng mình.
Hư Di thu roi Diệt Thần Tiên, trong lòng nghi ngờ đứng tại chỗ. So với trận đại chiến Thiên Ma lần trước quả thực Vương Nhất Bác yếu đi quá nhiều, tu vi càng là đại giảm. Hắn suy nghĩ, rồi nhìn thấy Vương Nhất Bác theo bản năng đem Ma đao bảo hộ trước bụng, vốn là bằng phẳng lại có chút nhô lên.
"Ngươi rõ ràng là..." Đồng tử của Hư Di mở to.
Vương Nhất Bác nghiêng đầu, trong lòng nhất thời tim treo ở cổ họng.
"Hahaha, hahaha, tốt! Tốt!" Hư Di ngửa mặt cười to, hắn nghiền ngẫm mà cười, chậm rãi tiến lại gần Vương Nhất Bác: "Đường đường là Ma tôn lại vì một người Thiên tộc mà nhiều lần làm cho mình rơi vào cảnh chật vật như thế này. Hài tử, tốt, đến thật đúng lúc. Vương Nhất Bác, dùng thân thể Ma tôn hoài thai hài tử của Thần tôn, ngươi có phải đặc biệt khó chịu không? Ngày đêm đau không chịu nổi, linh lực trong cơ thể dần dần bị hấp thu, không còn cảm thấy dễ chịu?"
"Ngươi muốn làm gì?"
“Ta muốn làm gì?” Hư Di chậm rãi nói, nhìn Vương Nhất Bác trước mặt, trong đầu hiện ra cảnh tượng chính mình bị nhục nhã mấy lần ở đại chiến Thiên Ma: “Đương nhiên là một lần nữa thay Ma tôn xử lý quái vật ma không phải ma, thần không phải thần này a...."
"Dựa vào ngươi? A." Vương Nhất Bác chẳng thèm quan tâm, giơ Ma đao lên, chỉ Hư Di: "A, chỉ là bại tướng Thiên tộc dưới tay, Bản tôn chỉ còn một tầng linh lực, không dùng Ma đao, cũng có thể đem ngươi bầm thây vạn đoạn."
Hư Di hừ một tiếng: “Nói khoác mà không biết ngượng!” Sau đó dùng hết linh lực lao về phía Vương Nhất Bác: “Ma đầu, chết đi!” Thiên Lôi cùng Diệt Thần Tiên, khuấy động cả Hồng Liên Nghiệp Hỏa trên mây, giống như một con sư tử lửa khổng lồ há to cái miệng đầy máu hướng về phía Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác đứng tại chỗ, không nhúc nhích, ma khí vốn đã suy tàn đột nhiên tăng mạnh trong nháy mắt, Hư Di cả kinh, ý đồ quay lại ngay lập tức, nhưng đã quá muộn, chỉ thấy Vương Nhất Bác thu hồi Ma đao, tiến về phía trước một bước, thế như chẻ tre, xuyên qua thân thể của Hư Di. Đường đường Thiên Quân, vào lúc này bị xé thành nhiều mảnh, nghiền nát thành bột.
Vương Nhất Bác không vận dụng linh lực, cũng không dùng Ma đao, chỉ bằng bản tính Ma Tôn khát máu tàn bạo, tay không xé nát linh hồn của Hư Di.
"Bản tôn đã nói, giết ngươi, chỉ trong chốc lát."
Đồng tử đỏ thẫm xuất hiện một lần nữa, giống như ngày y trở thành Ma tôn.
“Ngươi nợ ta một mạng, đến lúc phải trả rồi.” Giọng nói của y lạnh lùng đến đáng sợ, bước chân ưu nhã lướt qua Hư Di tiến về phía trước, cầm roi Diệt Thần Tiên trong tay, giống như chủ nhân của nó, ngay lập tức bị nghiền thành bột.
"Bản tôn trước đây nhân từ, lưu lại một mạng cho các ngươi." Y lạnh lùng liếc nhìn trăm vạn thiên binh trong vòng, thấp giọng cười cười, ngón tay khẽ động: "Thế nào? Các ngươi cùng xông lên hay là từng người một?"
"Không, không, không, không."
Trăm vạn thiên binh, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng vội vội vàng vàng ném vũ khí trong tay cưỡi mây chạy đi.
“A, không chịu nổi một kích.” Vương Nhất Bác cười nhạo, đem Đèn Kết Phách cất vào trong áo, quay người trở về Ma giới.
Trên Nam Thiên môn của Thiên Cung, khắc một hàng chữ to 《Ma Tôn Vương Nhất Bác đã đến đây.》
Tổn thương tính không được, vũ nhục tính thật lớn.
=Ma Cung=
Nháy mắt Thiên Lôi từ trên trời giáng xuống Ma vực, giữa lôi quang điện, một thân ảnh từ trên Cửu Trọng Thiên rơi xuống.
Ma đao bảo hộ chủ bị Thiên Lôi chém thành hai khúc, rơi trên đất, Ma tôn Vương Nhất Bác nửa quỳ trên đất, Thiên Lôi đi qua người y.
Trên nền đất Ma vực của Ma tôn một mảnh đỏ tươi, máu chảy liên tục dường như muốn nhuộm đỏ cả dòng sông Vương Xuyên. Bỉ Ngạn hoa bên bờ sông Vương Xuyên đang lặng lẽ nở ra, khai thiên tích địa đến nay nơi đây chứng kiến Ma Tôn cường đại nhất bị Thiên Đạo trừng phạt, đẩy vào tử lộ.
Vương Nhất Bác thủy chung đem linh lực ngưng tụ trước bụng mình, bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, y ngã vào vũng máu, khí tức cũng dần dần yếu đi.
“Vương Nhất Bác!” Bắc Đường Mặc Nhiễm chạy tới, cẩn thận ôm Vương Nhất Bác lên, lấy tay lau vết máu trên khóe miệng, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy Vương Nhất Bác chật vật như vậy.
Lần thứ nhất là khi Vương Nhất Bác bị ném xuống Tru Tiên Đài.
Hấp hối, toàn thân đầy máu.
Tựa hồ là bản năng của ma, Vương Nhất Bác ngửi được mùi hương trên người của Bắc Đường Mặc Nhiễm, mạnh mẽ chống đỡ một tia khí lực cuối cùng, lấy ra Đèn Kết Phách được bảo vệ chặt chẽ từ cánh tay của mình, đưa cho Bắc Đường Mặc Nhiễm.
“Cầm… cầm lấy đi, cứu, cứu hắn…” Y không còn linh lực cùng sức lực nữa, nghiêng mình trong vòng tay của Bắc Đường Mặc Nhiễm, lồng ngực phập phồng yếu ớt.
Bắc Đường Mặc Nhiễm cụp mắt xuống, ngưng tụ một tia sáng màu tím bao phủ thân thể Vương Nhất Bác, tia sáng hóa thành một kết giới cường đại, ngăn chặn Thiên Lôi đánh xuống.
“Ta đưa ngươi về trước.” Bắc Đường Mặc Nhiễm nhẹ nhàng nói, cẩn thận bảo vệ Vương Nhất Bác trong vòng tay của mình.
"Đau..." Vương Nhất Bác đang hôn mê, nhíu mày, lẩm bẩm.
Bắc Đường Mặc Nhiễm đặt y nằm xuống giường, khi thu tay lại, đụng chạm vào một mảnh tanh nhiệt.
Hạ thể của Vương Nhất Bác bắt đầu chảy máu.
"Cứu, cứu cứu nó, cứu cứu hài tử. Ta... ta vừa rồi, đã cố gắng bảo vệ nó, ta... ta không thể, không thể lại mất đi, mất đi nó..." Vương Nhất Bác đau buồn khóc nức nở, bụng dưới đau nhói, khiến y không khỏi nghĩ đến tình cảnh hài tử đầu tiên vẫn còn nằm trong mình đã chết thế nào.
Ngày đó, cũng như hôm nay, y dùng hết linh lực bảo vệ đứa nhỏ, nhưng đáng tiếc, đứa nhỏ vẫn bị biến thành vũng máu dưới đòn roi của Diệt Thần Tiên.
Giờ đây, y thật vất vả, thật vất vả mới có được hài tử một lần nữa, thật vất vả bảo vệ hài tử đến hôm nay, hài tử không thể chết như vậy.
Bắc Đường Mặc Nhiễm quyết định thay Vương Nhất Bác, đem linh lực của mình truyền vào cơ thể y.
Hiện tại hắn không có biện pháp quản hài tử này, hắn chỉ có thể cố gắng hết sức bảo vệ tâm mạch của Vương Nhất Bác.
Người này rốt cuộc là ngốc đến cỡ nào a..., đường đường là Ma tôn, không dám dùng linh lực của mình để chiến đấu với người khác, chỉ để bảo vệ hài tử này.
Ma tôn siết chặt tay Bắc Đường Mặc Nhiễm, đẩy hắn ra, cưỡng ép mở mắt, nghiến răng đe dọa: "Mau, gọi ma y đến, mặc kệ ta, cứu, hài tử."
Bắc Đường Mặc Nhiễm nắm lấy cổ tay của Ma tôn, thì thào nói: "Ta cứu ngươi trước, sẽ không cho ngươi mất linh lực, linh căn của ngươi sẽ bị phá hủy."
"Không, không được."
“Vương Nhất Bác, ngươi cho rằng dùng thân thể mình nhận Thiên phạt, sẽ không chết sao?” Bắc Đường Mặc Nhiễm tức giận: “Đây chỉ là một con quái vật không phải ma cũng không phải thần.”
“Không được, ngươi tránh ra!” Vương Nhất Bác đẩy hắn ra, một trận đau từ trong bụng truyền đến, y nằm ở mép giường nôn mửa.
Thở hổn hển chửi thề vài câu, tức giận nói: "Nó, là hài tử của ta, không phải quái vật! Mặc Nhiễm, van cầu ngươi, cứu, cứu nó... Nó là, của tôi, hài tử a!"
“Ngươi.” Bắc Đường Mặc Nhiễm đau lòng không chịu được, hắn lắc đầu, thở dài một hơi, đứng dậy đi ra ngoài.
“Đèn Kết Phách, cho hắn, cứu người.” Đây là câu cuối cùng Vương Nhất Bác nói trước khi hoàn toàn hôn mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com