Chương 112: Tình yêu của Công chúa
Tác giả: Bòn
Beta: Na
..//..
Phải, là ta lừa ngươi. Người duy nhất ngài ấy yêu thương, muốn ở bên cạnh, chính là ngươi đó, Tiểu Tán.
Lời Công chúa như tiếng nỉ non, khiến Tiểu Tán hoàn toàn chấn động.
Nước mắt Công chúa tuôn rơi, hàng lệ của Tiểu Tán cũng chảy dài, tí tách xuống nền đá. Tiểu Tán chết lặng, rồi bước chân hụt đi, cả người lảo đảo ngồi gục xuống. Anh ta nấc lên, vì quá ngỡ ngàng mà bật ra âm thanh nức nở.
Từ Tử thư đến lời thừa nhận của công chúa, sự thật phơi bày trước mắt quá rõ ràng, Tiểu Tán như được thức tỉnh khỏi cơn mộng mị u ám, bước ra khỏi bóng tối đến với nơi có ánh hào quang. Tinh thần anh ta bị kích động dữ dội, khối u oán trách, căm hận vỡ tan tành. Sự tinh khiết ùa về trong trái tim lương thiện, thanh tẩy đi phần tàn độc của Tội hồn, khiến nó rít gào lên, đám bọ cạp lập tức tan thành khói đen, bung tỏa khắp nơi trong đại sảnh.
Công chúa được giải thoát, nhưng chẳng còn sức lực sau lời thừa nhận bị chôn vùi quá lâu, một sự thật mà nàng luôn chối bỏ.
2000 năm rồi, thà bị cắn đến thân tàn ma dại, nàng vẫn không thừa nhận. Nhưng đến giờ nàng mới hiểu, thì ra việc từ bỏ không quá khó khăn như nàng nghĩ, là kẻ thua cuộc không quá đáng thương đến vậy. Từng ấy năm nàng trói buộc mình với Tiểu Tán. Nàng hành hạ Tiểu Tán, đồng thời cũng hành hạ chính mình.
Có lẽ, nỗi nhớ thương Tư tế Yibo đã giày vò nàng quá lâu rồi, còn đau đớn hơn việc bị chôn trong hố bọ cạp. Cho nên nàng chọn cách bị bọ cạp cắn xé, để cơn đau đó xóa đi sự thống khổ của tình yêu bị khinh rẻ.
Đưa mắt nhìn lên trần đá tối tăm của Kim tự tháp giam cầm, nơi tận cùng của đau khổ, giọng Công chúa nhẹ tênh kể về câu chuyện thật sự xảy ra trước ngày Ai Cập diệt vong.
Từ việc cấu kết với Gyasi, Công chúa biết được Tư tế Husani Yibo muốn cùng Tiểu Tán rời khỏi thành Alexandria. Nàng rất tức giận, muốn bóp chết Tiểu Tán ngay tức khắc. Nhưng điều đó chỉ có thể xảy ra khi Tiểu Tán không ở bên cạnh Tư tế Yibo. Nàng liền cho người bao vây thần điện. Dưới danh nghĩa Nữ hoàng, dưới danh nghĩa bảo vệ thần dân chịu hạn hán, tuân thủ theo duy chỉ của thần, Tư tế Yibo không còn cách nào khác là phải rời xa Tiểu Tán.
Ngay khi Tư tế bước lên thuyền xuôi về phía Thượng nguồn, Công chúa liền giam lỏng Tiểu Tán. Nàng cần một lý do hợp lý để cậu biến mất hoàn toàn mà không bị Tư tế truy cứu. Thật hay, chính Tiểu Tán lại là người cho Công chúa lý do này, cậu nói với nàng: Núi lửa sắp bùng nổ, nhờ nàng chuyển lời cho Tư tế.
Công chúa sẽ chuyển lời sao? Nàng đâu có ngốc như vậy. Thay vào đó, nàng cô lập Tiểu Tán rồi âm thầm lên kế hoạch, thu thập vật tư, chuẩn bị lương thực, nguồn nước. Nàng cũng đến Thượng nguồn, sát cánh cùng Tư tế cứu giúp thần dân thoát khỏi thảm họa thiên tai. Mấy tháng ròng rã sớm chiều có nhau, nàng hy sinh tấm thân ngọc ngà mà xông vào trận địa, lao động khổ cực như một nông dân nghèo, cung cấp nước, cung cấp lương thực, trị thương, di tản... Nàng thật sự hóa thành vị Công chúa bình dị bao dung, không ngại gian khó, vì dân mà xả thân cứu giúp.
Chỉ là, vị Tư tế mà nàng đi cùng vẫn luôn mang theo bộ dáng thanh tịnh, như vị thần không vương bụi trần, luôn đứng trên cao ban phước cho dân lành. Nàng đến gần ngài, kết thân với ngài, ngài không hề từ chối hay thất lễ, nhưng rõ ràng trong đôi mắt mang nét hòa ái ấy chưa bao giờ có hình bóng nàng.
Thậm chí, nàng từng dàn cảnh bất khả kháng phải ngủ lại trong lều của Tư tế, ngài vẫn chấp nhận như một bề tôi trung thành tôn trọng Hoàng tộc. Chỉ là cả đêm ấy ngài điềm nhiên ngồi cầu nguyện, đèn không tắt, cũng không trò chuyện cùng Công chúa.
Thời gian cứu dân càng kéo dài, sự thất vọng đau khổ của Công chúa càng tăng lên.
Cuối cùng đến một ngày, Tư tế chịu quay đầu nhìn kỹ vào nàng. Ngài nở nụ cười thật nhẹ, lời nói thật dịu dàng:
- Công chúa vất vả rồi. Ta đưa nàng hồi thành.
Chưa bao giờ Tư tế chủ động gần gũi với nàng đến như vậy, Công chúa đã khóc mừng suốt đêm hôm đó. Nàng quá vui sướng. Nàng sắp không chịu nổi cuộc sống khốn khổ như địa ngục này rồi. Được về thành, còn được Tư tế ngỏ lời tháp tùng, còn gì hạnh phúc hơn thế?
Tháng ngày gian khó, tay lấm chân bùn, còn phải ôm ấp, yêu thương bọn dân đen dơ bẩn, tất cả những gì Công chúa cố chịu đựng đã được hồi đáp. Danh vọng của nàng ngày một vang xa, sau khi hồi thành sẽ cầu kiến Nữ hoàng, xin được ban hôn.
Vậy mà vừa đặt chân đến kinh thành Alexandria, câu đầu tiên của Tư tế Yibo lại là:
- Ta muốn gặp Tiểu Tán.
Công chúa đang từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, phải im lặng thật lâu mới có thể dằn xuống được ánh nhìn ác độc. Nàng cố gắng vẽ ra nụ cười hòa ái nhất.
Tất nhiên, Công chúa sẽ để Tư tế gặp Tiểu Tán, nhưng bằng cách mà nàng muốn Tiểu Tán có suy nghĩ nghĩ lệch lạc về mối quan hệ này. Nàng phải diệt trừ mối nguy từ Tiểu Tán.
Lúc Tư tế ngồi chờ bên mái hiên, Công chúa ra lệnh cho nô tì dẫn Tiểu Tán ra khu vườn phía sau gian phòng, cách một đoạn xa với Tư tế, khoảng cách vừa đủ để cho Tư tế nhìn thấy Tiểu Tán vẫn an toàn.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy Tiểu Tán an toàn, khỏe mạnh trong khu vườn phía xa, Tư tế liền bỏ xuống sự đề phòng với Công chúa. Đợi Tư tế tập trung xem bản báo cáo về tình hình núi lửa dâng lên Nữ hoàng, Công chúa liền hạ lệnh cho nô tì đánh động Tiểu Tán nhìn sang bên này rồi lập tức bước đến, cố ý thân mật hơn thường ngày với Tư tế Yibo.
Qua nhiều tháng ngày tiếp cận với Tư tế ở nơi cứu giúp dân, nàng biết rõ ngài sẽ không bao giờ thất lễ thẳng thừng với một vị Công chúa, ngài chỉ không thèm để những hành động của nàng vào mắt. Nhưng điều đó hiện giờ chẳng quan trọng nữa, nàng diễn là để Tiểu Tán xem.
Sau đó, Công chúa dựa vào lý do Nữ hoàng muốn gặp Tư tế ngay lập tức, thân mật nói nhỏ với ngài rồi đưa ngài rời đi.
Công chúa suy đoán tâm tư của Tư tế rất chuẩn xác. Quả nhiên chỉ cần thấy Tiểu Tán an toàn, ngài sẽ tin nàng và không chống đối Nữ hoàng.
Nhưng Tư tế Yibo không hề hay biết, đó là lần cuối cùng ngài được nhìn thấy Tiểu Tán.
Trong đại điện, có đầy đủ các bá quan, sau khi luận công ban thưởng, Nữ hoàng quyết định ban hôn Công chúa Menefer cho Tư tế Husani Yibo. Chiếu lệnh hiện đang soạn thảo và sẽ được công bố không lâu sau đó cho toàn dân chúng. Nữ hoàng cũng hy vọng hôn lễ này sẽ là sự kiện trọng đại gắn kết giữa Hoàng gia và điện thần, góp phần cầu thần linh ban phước cho dân chúng đang chịu thảm họa núi lửa và hạn hán.
Trước mặt bá quan, Tư tế không nói một lời, không tiếp chỉ, không tạ ơn, không phản kháng, chỉ trầm mặc lặng im.
Khi Nữ hoàng ra lệnh cuộc họp bàn chấm dứt, Tư tế mới xin phép được gặp riêng người.
Ngài không thể từ chối chiếu lệnh của Nữ hoàng trước mặt bá quan, nên khi chỉ có hai người, Tư tế mới thẳng thắn:
- Ta sẽ không bao giờ kết hôn, thưa Nữ hoàng.
Nữ hoàng mang quyền lực tối thượng sao có thể không phật lòng khi mệnh lệnh của mình bị từ chối? Hơn nữa còn là từ chối hôn sự với nghĩa nữ mà nàng vô cùng yêu thương. Nhưng vì ngài là quan Tư tế được truyền thừa mạnh mẽ nhất quyền năng của thần, Nữ hoàng chỉ tỏ ý không vui, mỉm cười hỏi:
- Lý do?
Tư tế thản nhiên lặp lại:
- Ta chỉ đơn giản là không muốn kết hôn, thưa Nữ hoàng.
Tư tế cúi người cung kính, lời nói nhẹ nhàng trầm ấm, nhưng nét mặt quá lạnh lùng. Nữ hoàng biết người này trước giờ đều cực kỳ vô cảm, mặn ngọt đều không ăn, nàng chỉ đành kiên nhẫn hơn:
- Ngài không thích Menefer, hay đã thích người khác? Lệnh đã ban, ta không cách nào rút lại.
Tư tế nhẹ nhàng nói:
- Lệnh vẫn chưa ban, hiện đang soạn thảo, thưa Nữ hoàng.
Đây rõ ràng là cố tình bắt bẻ lời nói của Nữ hoàng, đến thế này thì vị Vua nào có thể kiên nhẫn thêm được nữa? Nữ hoàng tức giận đến nỗi tiếng thở trở nên dồn dập, tay đập mạnh xuống bàn, quát lớn tội danh cãi lệnh của Tư tế Yibo, trừng phạt điện thần Isis đóng cửa 7 ngày sám hối. Chiếu lệnh ban hôn vẫn theo kế hoạch được công bố rộng rãi, không cho phép Tư tế khước từ.
Menefer nghe trộm ngoài cửa, thấy Tư tế Yibo bước ra, liền dùng đôi mắt đỏ hoe đầy thương tổn nhìn ngài. Ngài đã từ chối hôn sự không chút do dự, cũng không cho Nữ hoàng cơ hội nào để xoay chuyển tâm ý của ngài.
Chẳng lẽ những ngày tháng sát cánh bên nhau cứu giúp dân lành vượt qua thảm họa núi lửa, trái tim Tư tế không rung động chút nào ư? Những kỷ niệm ngọt ngào giữa hai người Tư tế không để trong lòng ư? Ngài là khối băng, là đá tảng không có tình cảm!
Tư tế nhìn thấy Công chúa, gương mặt vẫn lạnh nhạt không chút bối rối vì vừa từ chối hôn sự, làm tổn thương con tim thiếu nữ. Ngài khẽ khom người thay cho lời chào, đến khi ngẩng đầu lên, lời thốt ra vẫn là:
- Ta muốn đưa Tiểu Tán về thần điện.
Công chúa căm hận đến siết chặt hai bàn tay.
Là vô tình hay tinh ý, Tư tế lại liếc mắt nhìn xuống bàn tay của nàng. Công chúa chột dạ liền thả lỏng, bi thương thốt lên:
- Ngài chọc giận mẫu hậu như vậy, ta không dám vào xin phép người thả Tiểu Tán ra.
Tư tế lặng im một chút, như đã cảm nhận ra được điều gì, y cười như không cười:
- Ta đã đắc tội với Nữ hoàng rồi, không ngại gánh thêm một tội. Không có Tiểu Tán bên cạnh, ta không yên tâm.
Ngay khi Tư tế định xoay người đi tìm Tiểu Tán, công chúa lập tức quát lên:
- Tư tế Husani Yibo!
Bị gọi thẳng tên là điều tối kỵ của Quan Tư tế, do đó khi xoay người lại, khuôn mặt Tư tế hiện rõ vẻ không vui.
Công chúa che giấu không được sự uất ức, hỏi:
- Vì Tiểu Tán, ngài từ chối ta?
Tư tế không suy nghĩ nhiều, lắc đầu:
- Không vì ai cả, ta chỉ đơn giản không chấp nhận hôn sự này.
- Tại sao? – Công chúa không cam lòng, bước tới một bước gần hơn.
Tư tế vẫn đứng thẳng người không hề né tránh, dáng người ngài cao lớn, ánh mắt nhìn xuống lạnh lùng như xoáy sâu vào tâm hồn Công chúa, trả lời một cách thật lòng:
- Vì ta không yêu Công chúa.
Ngài là Tư tế. Tư tế không được phép nói dối.
Tư tế Yibo rời đi, Công chúa sững sờ bước lùi vài bước, hai mắt mở lớn thẫn thờ. Tự tôn của nàng, cao ngạo của nàng, cả sự nhân từ cuối cùng trong lòng nàng đã hoàn toàn vụn vỡ. Khuất sau diện mạo yêu kiều hòa ái kia, con quỷ dữ của oán hận đã trỗi dậy, cuốn trôi tất cả lý trí.
Sở dĩ Tư tế Yibo không kiêng dè trở mặt với Công chúa, vì ngài đã mường tượng ra mọi chuyện sắp xảy ra, không muốn mất thời gian dây dưa cùng nàng. Từ việc Tiểu Tán không cảnh báo về việc núi lửa phun trào, cho đến chuyện Công chúa đột nhiên xuất hiện ở Thượng nguồn, luôn bên cạnh ngài trong những ngày cầu phép cho dân bị nạn, rồi cuối cùng là lệnh ban hôn và không thể tiếp cận Tiểu Tán, Tư tế bắt đầu hoài nghi bản thân đã rơi vào một cái bẫy ái tình.
Sự thật chứng minh ngài suy đoán không sai. Ngay lối vào hậu viên hoàng cung, binh lính bao vây dày đặc. Không những không cho Tư tế gặp Tiểu Tán, còn thúc giục ngài quay về Thần điện sám hối.
Nỗi sợ hãi lóe qua trong đầu, chưa bao giờ Tư tế sợ đến vậy. Ngài cứ như vậy mà đánh mất Tiểu Tán sao?
Nhìn quân lính giơ cao gươm giáo, chĩa mũi sắt bén nhọn vào mình, trái tim Tư tế trở nên trầm lạnh. Ngài vất vả nơi Thượng nguồn, sức cùng lực kiệt để cứu rỗi dân chúng, không phải để nhận lấy những điều này này. Hơn nữa, ngài không có mưu cầu gì quá đáng, chỉ muốn gặp Tiểu Tán mà thôi.
Từ trong góc khuất Công chúa kín đáo quan sát, càng lúc càng cảm nhận hơi lạnh xung quanh. Nàng thấy được vẻ căm phẫn trong ánh mắt luôn lạnh nhạt của Tư tế Yibo, sự thật mà nàng luôn muốn chối bỏ đã nhưng vẫn phải cay đắng thừa nhận: Tư tế Yibo thật lòng yêu thương Tiểu Tán.
Công chúa vô cùng đau khổ, nàng thổn thức nghẹn ngào đến cạn nước mắt. Khi Gyasi chạy đến ngăn cản một cuộc giao đấu sống còn giữa hậu cung và điện thần Isis, đưa Tư tế Yibo rời đi, cũng là lúc Công chúa không trụ vững, ngã sụp xuống.
Nàng đã làm tất cả, thậm chí theo Tư tế đến tận Thượng nguồn gian khổ, tại sao ngài vẫn không để nàng vào mắt chứ.
Tất cả là do sự tồn tại của Tiểu Tán. Nàng phải trừ khử cậu ta, chôn sống cậu ta, khiến cậu ta hoàn toàn biến mất.
Nhưng kết cục thật trớ trêu, kẻ bị chôn sống, giam cầm vĩnh viễn trong hố bọ cạp, chính là nàng.
Công chúa nấc nghẹn nói ra từng lời trong làn nước mắt. Nàng dối gạt Tiểu Tán để cậu phải thống khổ, đổi lại, nàng cũng đau đớn vô cùng. Nhưng vì thù hận, vì không cam lòng mà cả hai vẫn dây dưa hành hạ lẫn nhau suốt 2000 năm qua.
Hôm nay, khi thật sự trút ra toàn bộ sự thật, thừa nhận thất bại của mình, trả về cho Tiểu Tán đúng những gì cậu có, Công chúa đột nhiên cảm thấy tâm trí thật nhẹ nhàng.
Thì ra, mọi thứ không khó khăn như nàng nghĩ, cảm giác thua cuộc không hề đáng sợ như nàng nghĩ. Lùi một bước, chính là tự giải thoát cho mình.
Tiểu Tán lặng yên thật lâu không thể thốt ra một lời nào. Sự oán hận, căm giận đã không còn tồn tại. Tư tế Yibo chọn cậu, như vậy đã quá đủ rồi, đã quá đủ rồi...
Tiểu Tán thả người dựa vào tường đá, ngồi trượt xuống.
- Ngài không cưới Công chúa. Ngài chỉ có một mình ta...
Hai hàng lệ chảy dài qua đôi má, Tiểu Tán thỏa nguyện khép đôi mắt lại, chưa bao giờ thấy tâm hồn yên bình đến thế.
2000 năm qua, có lẽ, Tiểu Tán cũng chỉ cần lời khẳng định này thôi.
Tà khí từ trong cơ thể Tiểu Tán bắt đầu tuôn trào ra bên ngoài, bóng rắn khổng lồ theo đó cũng rít gào dữ dội, nhưng không còn cách nào có thể bám víu vào Tiểu Tán được nữa. Anh ta đang dần trút bỏ oán hận, niềm tin với Tư tế Yibo tràn về. Chính tình yêu đã bắt đầu gột rửa những sự xấu xa của Tội hồn quấn vào Tiểu Tán.
Vương Nhất Bác thấy rõ từng luồng khí đen xung quanh Tiểu Tán bắt đầu tản đi, bóng rắn khổng lồ không còn nơi bám víu, quay cuồng trên trần đen tối tăm, mang theo bọ cạp lẫn hắc ám cuồng bạo rồi từ từ tan biến vào màn đêm.
Chấp niệm của người chết chính là như vậy. Khi chết đi, họ khao khát và nuối tiếc điều gì nhất, điều đó sẽ biến thành tà quỷ đáng sợ nhất. Nhưng một khi được giải trừ thỏa nguyện, mọi thứ sẽ tan biến rất nhanh. Tiểu Tán không còn oán trách Tư tế Yibo nữa, trái tim trở lại với sự thiện lương thuần khiết, tự khắc tinh thần sẽ theo đó mà tách bạch với Tội hồn.
Vương Nhất Bác thở từng hơi nặng nề, cố gắng đứng dậy. Tiểu Tán vẫn ngồi sát trong vách tường, lặng yên, bình tĩnh. Xung quanh anh ta không còn quyền năng u ám bạo động, dáng vẻ hiện giờ thật sự như một người bình thường, hay đúng hơn, như một Tiêu Chiến đang mệt mỏi ngồi trong góc mà thôi.
Trong một phút thoáng qua Vương Nhất Bác ngỡ ngàng tưởng rằng Tiêu Chiến đã về bên y. Nhưng ánh nhìn đầy xa lạ lẫn đề phòng kia đã nhanh chóng báo cho y biết, bên trong cơ thể này vẫn là Tiểu Tán. Một Tiểu Tán đã tỉnh trí.
Bấy giờ Tiểu Tán mới thật sự để tâm đến người thanh niên trước mắt, dáng người cao ráo, toàn thân phảng phất hương thơm hồi sinh dịu nhẹ, mang cảm giác thật quen thuộc như khi ở cạnh Tư tế Yibo. Nhìn kỹ vào gương mặt người thanh niên chỉ thấy mỗi sắc thái lạnh nhạt, ngũ quan tuyệt mỹ không khuyết điểm, đẹp đến nao lòng. Đặc biệt là đôi mắt kia, vừa có ánh nhìn cao ngạo bất cần, lại như luôn nhu hòa bao dung, một đôi mắt giống hệt Tư tế Yibo.
Tiểu Tán nhìn mãi vào đôi mắt của Vương Nhất Bác, như thể cố gắng tìm kiếm người này liệu có mối liên hệ mật thiết về huyết thống với Tư tế Yibo hay không.
- Ngươi là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com