Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51: Gọi sao cho đúng

Tiêu Chiến bị hành động ngọt ngào bất ngờ đánh úp, cả người cứng nhắc, lúng ta lúng túng chớp chớp mắt:

- Như vậy... cũng trườn đi được ư?

Vương Nhất Bác không hồi đáp, chỉ liếc mắt ước lượng chiều cao của khe hở rồi ngồi dậy, tháo balo trên lưng ra, vứt hẳn sang bên cạnh. Mọi thứ họ chuẩn bị đều không còn cần thiết, khe hở quá chật để có thể mang nó theo. Vật quan trọng nhất hiện giờ là chiếc máy chụp hình, và nó đã được yên vị trong túi Tiêu Chiến.

- Anh chỉ cần tập trung di chuyển thật nhanh. Mọi thứ còn lại để tôi lo.

Tiêu Chiến nắm chặt lấy đèn pin, chả hiểu vì đâu tim đập bình bình. Vương Nhất Bác nằm hẳn trên lưng hắn, tiếp xúc thật gần, cảm nhận rõ luôn nhịp tim của y. Từng nhịp từng nhịp đập nhẹ nhàng, bình tĩnh, không như quả trống nhỏ trong lồng ngực Tiêu Chiến.

Được rồi. Hành động của Vương tử có động cơ rõ ràng, một mực muốn bảo vệ Tiêu Chiến. Còn hắn thì luôn suy nghĩ lung tung, khiến cho vấn đề thêm phức tạp.

Tiêu Chiến quyết định xem nhẹ hương thơm thoang thoảng quen thuộc, cả hơi ấm và sức nặng trên người, bắt đầu từ từ trườn tới trước.

Vương Nhất Bác theo đó cũng bò theo Tiêu Chiến, cả hai trong tư thế chồng lên nhau tiến vào khe hở, chật hẹp đến mức nghe rõ hơi thở của nhau.

Hành lang khá dài, chỉ trườn một lúc là hoàn toàn nằm trong đường ống tối tăm, không thể trở đầu, không thể xoay người, chỉ có duy nhất một hướng là tiến về phía trước. Ngay lúc này phía sau họ có những gì, xuất hiện thứ quái dị ra sao, họ cũng không nhìn thấy được.

Càng lúc dưỡng khí càng ít, ánh đèn pin cũng khiến mọi thứ nóng hơn, nhưng Tiêu Chiến lại thấy mát mẻ vô cùng. Cái khí lành lạnh ấy toát ra từ người Vương Nhất Bác, bao trùm lấy hắn, dù trườn thế này rất mệt nhưng lại không quá khó chịu vì sự ngột ngạt.

- Tôi sẽ không bao giờ vào Kim tự tháp nếu không có cậu. - Tiêu Chiến quả quyết.

Để vừa đủ chiều cao của khe hở, đầu của Vương Nhất Bác gần như đặt hẳn bên vai Tiêu Chiến. Y vẫn luôn im lặng, tập trung cảnh giác xung quanh. Nghe Tiêu Chiến nói chỉ hững hờ trả lời:

- Nên là như vậy.

Tiêu Chiến chán chường trề môi, nỗ lực của hắn để Vương tử thốt ra lời nồng nàn như các cặp đôi yêu nhau đều chẳng bao giờ thành công. Hắn đành cam chịu trườn đi một lúc, nhưng trong lòng vẫn cứ bứt rứt.

Khi hai cơ thể tiếp xúc quá gần, cảm nhận hơi ấm của đối phương, còn cùng nhau vượt qua hoạn nạn, bảo vệ, che chở cho nhau thế này, cảm xúc yêu thương dâng trào rất mãnh liệt. Từng hành động tưởng chừng rất lạnh nhạt của Vương Nhất Bác, lại cho Tiêu Chiến cảm giác ngọt ngào. Hắn nghĩ rằng cả hai nên tiến thêm một bước trong tình cảm, vì vậy quyết định gọi:

- Nhất Bác...

Phía bên vai ừm một tiếng lạnh lùng. Tiêu Chiến nhướn mày hỏi khẽ:

- Có thể gọi tôi là "anh" không?

Vương Nhất Bác chuyển dời ánh mắt luôn nhìn phía trước sang Tiêu Chiến, nhưng vẫn dùng chất giọng không chút cảm xúc:

- Lý do?

Tiêu Chiến chợt dừng lại, khiến Vương Nhất Bác cũng phải dừng theo. Hắn muốn dành hết sự tập trung cho lời đề nghị của mình:

- Tôi dù gì cũng lớn hơn cậu đến 6 tuổi. Với cả... ừm, sau khi xác định quan hệ mật thiết, mọi người đều sẽ đổi cách xưng hô sang thân mật.

Vương Nhất Bác nhíu mày:

- Rất nhiều lần anh gọi tôi là "Nhất Bác", tôi đâu có phản đối.

Ồ, thì ra Vương tử có để ý điều đó. Tiêu Chiến từ lâu đã thử không gọi cả họ tên Vương Nhất Bác, tạo cảm giác gần gũi, y trước giờ không hề quan tâm hay hỏi Tiêu Chiến vì sao lại gọi như vậy. Hóa ra y đã phát hiện và âm thầm chấp nhận.

Tiêu Chiến có chút bối rối như kẻ trộm bị bắt quả tang, tránh đi ánh nhìn của người kia, tiếp tục trườn về phía trước. Vừa trườn vừa nói vu vơ:

- Cho nên cậu cũng có thể sửa cách xưng hô với tôi, gọi tôi là "anh Chiến".

Lần này đến lượt Vương Nhất Bác dừng lại, khiến Tiêu Chiến mải lo trườn mà chui ra khỏi vòng bảo hộ của áo choàng, trên lưng trống đi một khoảnh, rất không quen. Thế là hắn vội trườn lùi lại phía sau, chui xuống phía dưới Vương Nhất Bác, ngẩng đầu lên, bất an hỏi:

- Sao thế?

Mặt Vương Nhất Bác lạnh tanh: - Sao tôi phải gọi anh là "Anh Chiến"?

Tiêu Chiến đáp hiển nhiên: - Vì tôi lớn tuổi hơn cậu.

Vương Nhất Bác không cho là đúng:

- Nhưng tôi luôn bảo vệ anh, tôi là kẻ mạnh.

Tiêu Chiến gật đầu: - Cậu rất mạnh, đó là chuyện ai cũng thừa nhận. Nhưng cậu nhỏ tuổi hơn tôi.

Vương Nhất Bác đột nhiên nổi giận, không thèm đối đáp gì, đùng đùng bò lên phía trước, khiến Tiêu Chiến chui tọt phía dưới người y. Hai chân của hắn phát lạnh khi lòi ra ngoài, chỉ một chút nữa thôi là Vương tử sẽ bò luôn qua người hắn.

- Ấy... - Tiêu Chiến than thầm một tiếng, vội trườn nhanh hơn để theo kịp Vương Nhất Bác, để tiếp tục núp dưới lồng ngực của y.

Phía trên, Vương Nhất Bác hậm hực:

- Trong quan hệ hai người, không phải người nào trụ cột, người đó mới làm "Anh" ư? Tôi lo cho anh, che chở cho anh, không lý nào phải gọi anh là "Anh Chiến".

Cái logic gì vậy? Tiêu Chiến có chút mơ màng không thấu hiểu được suy nghĩ của Vương Nhất Bác. Hắn chỉ muốn đổi cách xưng hô thân mật thôi mà. Hắn lớn tuổi, thì xưng "anh", Vương tử nhỏ tuổi, thì xưng "em", nghe ngọt ngào tình cảm biết bao nhiêu. Mà người ngoài nhìn vào cũng có cảm giác họ là một đôi, vì cớ gì Vương tử lại giận?

Vương tử thật sự rất hay nổi giận vu vơ.

- Được rồi. Không muốn gọi "Anh" thì không gọi. - Tiêu Chiến đành thoái lui trước.

Vương Nhất Bác vẫn giận:

- Không phải là không muốn, mà cơ bản là không đúng.

Tiêu Chiến hết cách: - Thế theo cậu gọi sao là đúng?

Vương Nhất Bác hừ nhạt một tiếng, không đáp.

Tiêu Chiến thật muốn giơ hẳn hai tay lên trời mà đầu hàng. Hắn với Vương Nhất Bác đụng chuyện gì cũng biến thành tranh luận, đến cả muốn thay đổi cách gọi thân mật cũng dẫn đến mặt nặng mặt nhẹ thế này.

Rốt cuộc, Vương tử muốn gọi sao thì mới vừa lòng?

Ngay lúc đó, một thanh âm vọng vang từ xa phá tan dòng suy nghĩ của hai người.

- Meo ~...

Cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều dừng lại, đưa mắt nhìn nhau. Tiêu Chiến liền rọi đèn pin lên phía trước, lia qua lia lại tìm kiếm con vật phát ra tiếng kêu kia. Nhưng tất cả chỉ là bóng tối.

- Là con mèo đó? - Tiêu Chiến lo lắng hỏi.

Vương Nhất Bác chưa hồi đáp, khung cảnh trước mắt đã cho Tiêu Chiến câu trả lời.

Ngay trong khe hở nhỏ hẹp này, nơi đèn pin không rọi tới, lấp ló hai đốm sáng đỏ ngầu, cùng hàm răng sắc nhọn phản chiếu lại ánh đèn.

- Grao....

Tiếng kêu liền trở nên hung dữ hơn. Và nó cũng ở rất gần.

Tiêu Chiến đông cứng cả người, tưởng tượng nếu nó lao đến với hàm răng đáng sợ ấy thì đối phó thế nào đây. Chỗ này quá hẹp, tay chân hắn đều phải áp sát vào người, cơ bản không có không gian để vùng vẫy.

Phía trên, giọng Vương Nhất Bác không chút hoang mang:

- Cứ đi tiếp.

Tiêu Chiến hít sâu một hơi, trườn lên phía trước. Hắn phân vân không biết có nên rọi thẳng vào con vật kia để thấy rõ hình dáng của nó hay không. Linh cảm của hắn như có ý nhắc nhở: không nên thấy thì hơn.

Tuy nhiên, dù Tiêu Chiến trườn đến gần bao nhiêu, ánh sáng vẫn không rọi đến được con mèo. Cứ như thể hắn tiến thì con vật kia lùi vậy. Hai đốm sáng đỏ vẫn lấp ló trong bóng tối, như ẩn như hiện, như gần như xa.

- Nó không có ý tấn công chúng ta ư? - Tiêu Chiến thắc mắc.

Giọng Vương Nhất Bác như không thèm để vào mắt: - Nó không dám.

Dù vậy, trong vô tình, Tiêu Chiến lại trườn nhanh hơn. Hắn muốn đuổi theo con vật đó, muốn rọi đèn để hình hài của nó hiện rõ trong ánh sáng. Ngay lúc Tiêu Chiến chiếu ánh đèn chạm vào chiếc đuôi khô gầy trơ xương kia, con vật lại biến mất.

Tiêu Chiến cảm giác khó chịu vô cùng, cũng rất bức bối. Hắn lại gắng sức trườn nhanh hơn. Tốc độ gia tăng, hơi thở cũng tăng, cuối cùng cũng đuổi kịp hai đốm đỏ.

- Grao...!!!

Con vật nhe răng rít lên một tiếng, rồi lại biến mất trước khi ánh đèn rọi tới.

Tiêu Chiến có chút thất vọng, lại hít một hơi sâu, vận sức đuổi theo.

Phía bên trên, giọng Vương Nhất Bác thật trầm cảnh báo:

- Anh làm gì vậy?

Tiêu Chiến đáp: - Đuổi theo con mèo.

Vương Nhất Bác nhíu mày: - Tại sao phải đuổi theo nó?

- Vì...

Tiêu Chiến chợt ngẩn ra. Đúng rồi, vì sao hắn phải làm vậy?

Vừa rồi, hắn như bị thôi miên. Hắn muốn nhìn rõ hình hài con mèo kia, trong khi trước đó không lâu, linh cảm cho hắn cảm giác không nên nhìn, mà hắn khi ấy cũng chẳng thiết tha nhìn.

Tích tắc một hai giây sau đã bị dẫn dắt đi. Đáng sợ thật.

- Nó nhắm vào tôi?

Vương Nhất Bác nói: - Tôi không biết nó muốn gì. Nhưng đúng là chúng ta nên nhanh chóng ra khỏi khe hở này. Có gì đó ở phía sau.

Nghe thế, Tiêu Chiến không có thời gian để rối rắm nữa mà dụng sức trườn thật nhanh.

Hành lang cao rộng hiện ra trước mắt, cũng thông khí hơn rất nhiều. Con mèo không thấy nữa, thay vào đó là những tiếng sột soạt quen thuộc đến rợn người.

Tiếng động ấy như sát cạnh bên.

Đồng tử Tiêu Chiến co rút lại, từ từ nghiêng đầu nhìn sang bên. Tại khoảng trống ít ỏi giữa gương mặt hắn và tường đá, tự lúc nào đã hiện ra một con bò cạp, nó đang hung dữ giơ ngòi châm muốn đâm thẳng vào hắn.

Tiêu Chiến theo phản xạ muốn né tránh, nhưng còn không gian trống nào đâu để mà tránh?

Vừa lúc đó, bộp một tiếng, bàn tay Vương Nhất Bác đập mạnh vào con bọ cạp, nó liền biến mất không dấu vết.

Tiêu Chiến toát mồ hôi hột. Bọ cạp tự lúc nào có thể bám được vào tường đá? Hắn nhiều lần tưởng tượng cảnh bò trườn trong lối đi chật hẹp thì một đống bọ cạp nhảy bổ ra, bây giờ thì thật sự trải nghiệm rồi.

- Đi nhanh lên. - Vương Nhất Bác thúc giục.

Tiêu Chiến cũng biết không thể chậm trễ nữa. Nơi này chật quá, hắn chỉ nhìn được phía trước. Còn âm thanh của hàng ngàn chiếc chân bé xíu kia như có ở khắp mọi nơi. Từ phía sau, từ trên đầu, từ hai bên, thậm chí, có thể là ngay dưới nền đá mà hắn đang áp sát.

Kể từ khi gặp ác mộng nhiều đêm liền dưới hố bọ cạp, Tiêu Chiến có ám ảnh kinh hoàng với loài vật này. Hắn nhớ đến cảm giác đau nhức triền miên, vùng vẫy vô vọng trong bóng tối cô độc, tay chân bất giác trở nên vô lực. Mỗi một lần trườn là phải thở dốc ra.

Càng lúc tiếng chân sột soạt càng lớn, càng gần. Số lượng này chỉ có hơn đợt trước chứ không kém.

- Chúng đến từ phía nào vậy? - Tiêu Chiến sốt sắn hỏi. Hắn cảm nhận được đám bọ cạp có mặt ở khắp mọi nơi, chỉ do toàn thân đã được Vương Nhất Bác và áo choàng bao phủ, nên hắn không nhìn thấy.

Giọng Vương Nhất Bác vô cùng bình tĩnh, chậm rãi nói:

- Anh không cần để tâm, tôi lo được.

Vừa lúc đó, trên nền đá ngay sát ngực Tiêu Chiến, thình lình hiện lên một con bọ cạp đen ngòm, vươn cao ngòi châm dữ tợn.

Tiêu Chiến đang dụng sức để trườn đi thì suýt nữa nằm đè lên nó. Hắn giật mình há hốc miệng. Trời ơi, nếu chúng xuất hiện từ dưới lên thế này thì hắn đang nằm trườn trên nền đá biết phải làm sao?

Vương Nhất Bác lập tức cầm tay Tiêu Chiến, dùng áo choàng bọc tay hắn lại rồi đập mạnh lên con bọ cạp. Tiêu Chiến nghĩ đến cảnh con vật sẽ bẹp dí nhầy nhụa mà hãi hùng. Thế nhưng, cái đống nhớp nháp ấy không có, mà cảm giác bên dưới bàn tay là một dòng khí đầy cát, từ từ tan biến đi.

- Áo choàng có thể trừ được những quyền năng nhỏ này, anh đừng chạm vào chúng là được. - Vương Nhất Bác ân cần căn dặn.

Tiêu Chiến gật gật đầu, đã an tâm phần nào nhưng tim vẫn còn đập dữ dội.

Vương Nhất Bác lại áp miệng sát vào tai hắn, lặp lại lời nói như bùa chú:

- Tôi bảo vệ anh, anh sợ cái gì?

Đó là quả thật là một câu bùa chú, có thể trấn an hữu hiệu. Tiêu Chiến nghe câu nói quen thuộc vừa cao ngạo vừa ngọt ngào ấy, tâm liền ấm đến lạ. Hắn gật đầu tỏ ý đã hiểu, dùng khăn choàng bọc lấy hai tay, tiếp tục trườn nhanh.

Mỗi khi bọ cạp xuất hiện, Vương Nhất Bác lập tức đưa ra chỉ dẫn cho Tiêu Chiến, chất giọng vừa trầm vừa nhanh, lại khiến người ta mười phần tin tưởng, tuyệt đối nghe theo.

Hiện Tiêu Chiến gần như chui thỏm trong lòng Vương Nhất Bác, hắn phía dưới cứ việc trườn đi, còn Vương Nhất Bác phía trên vừa phải chống tay không đè lên hắn để hắn có thể di chuyển, vừa phải trườn theo hắn để bảo vệ, vất vả vô cùng. Tuy nhiên Vương Nhất Bác lại thầm cảm ơn quyết định này của mình, bởi hiện tại bọ cạp đã tràn ngập phía sau họ. Số lượng đông đến mức trên lưng và chân của Vương Nhất Bác kín đặc bọ cạp. Tiêu Chiến được che phủ nên không biết, Vương Nhất Bác cũng không cho con bọ cạp nào vượt lên trước khiến hắn sợ. Vậy mà vẫn còn một vài con ương ngạnh, hiện ra từ bên trong vách tường.

Loại quyền năng điều khiển này mạnh hơn Tử thư rất nhiều. Chắc chắn đám bọ cạp không đến từ Tử thư của Omorose. Tử thư của Ramsis lại không nguyền rủa Tiểu Tán. Cho nên, đám bọ cạp này đến từ sức mạnh từ một buồng mai táng khác.

Rất có thể chúng đến cùng với con mèo kia.

Không lâu sau hành lang cao rộng đã hiện ra trước mắt, cũng là lúc sức lực của Tiêu Chiến sắp cạn hết, vết thương bên vai chớm đau. Mồ hôi của hắn đầm đìa, nhưng niềm hân hoan đẩy lùi tất cả, hắn cắn chặt môi để lấy sức trườn ra khỏi không gian hẹp này càng nhanh càng tốt.

Vừa lúc đó, một tràng âm thanh đáng sợ khác rít vọng tới

Chít, chít!! Chít!!!

Kèm theo đó là tiếng vỗ cánh vùn vụt.

Tiêu Chiến sợ điếng người. Đó là dơi.

Chuyện quái gì thế này? Tất cả quyền năng từ các lối đi đã bị Onuris giải trừ sau chuyến khảo sát lần trước, về cơ bản thì phần đỉnh của Kim tự tháp Ramsis đã được an toàn. Vậy đám bọ cạp và dơi này từ đâu ra?

Có thật là từ phần còn lại của Kim tự tháp vẫn chôn vùi dưới lòng đất?

Bây giờ không phải lúc phân tích nguồn gốc của bọn chúng. Quan trọng là làm sao chạy thoát.

Tiêu Chiến đang cân nhắc giữa việc đi ra dãy hành lang, hay ở lại trong khe hở này. Bởi chỗ càng hẹp càng dễ trấn trụ đám dơi.

Vương Nhất Bác lại nói: - Ra ngoài. Anh núp phía sau tôi.

Tiêu Chiến không suy nghĩ gì nữa, chui người ra khỏi khe hẹp. Cùng lúc đó cả đàn dơi khổng lồ tràn tới.

Tiêu Chiến hốt hoảng hất áo choàng lên che lấy đầu, bàn tay hắn liền được Vương Nhất Bác nắm lấy, kéo hắn nép sát vào vách tường.

Vương Nhất Bác đã rút ra roi điện, quật roi liên hồi. Đám bọ cạp cũng từ khe hở đổ tràn ra, túa đến bao vây hai người.

Tiêu Chiến hạ áo choàng xuống, trốn sau vai Vương Nhất Bác, nhìn cảnh tượng này mà lạnh người.

Thân bọ cạp đen bóng lổm nhổm trên nền đá, tụ thành một vòng tròn không dám đến gần hai người, nhưng thỉnh thoảng sẽ có vài con ngoan cố trườn tới, đều bị Vương Nhất Bác quật roi chết tươi.

Trên là dơi, dưới là bọ cạp, Vương tử không chút dao động sợ hãi, bình tĩnh quật roi với gương mặt không chút thấm mệt, từ từ kéo Tiêu Chiến đi dọc theo dãy hành lang.

Ở nơi này có thể tập trung đối phó, năng lực bất phàm của Vương tử hoàn toàn chế trụ được chúng. Thế nhưng nếu ở trong lối vào chật hẹp, còn có cạm bẫy đá tảng, làm sao vừa quật roi vừa tránh chốt bẫy?

Nghĩ đến vấn đề này Tiêu Chiến càng thêm lo lắng. Một linh cảm mơ hồ chợt trào dâng, khiến hắn xoay đầu nhìn chăm chú vào khe hở mà hai người vừa trườn qua.

Nơi đó chỉ còn là bóng tối, một màu đen đặc.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn nhìn như để tìm kiếm thứ gì đó.

Trong màn đêm, từ từ lóe ra hai đốm đỏ, lặng lẽ nhìn đáp lại hắn.

Tiêu Chiến không hiểu vì sao, nhưng hắn có linh cảm đám bọ cạp và bầy dơi đều liên quan đến con mèo đó. Khi nãy, con mèo đã thôi miên hắn, khiến hắn trườn thật nhanh ra khỏi khe hở, phải chăng là muốn cảnh báo về sự xuất hiện của đám bọ cạp?

Tự dưng, khóe miệng Tiêu Chiến bất giác thì thầm một câu:

"Kêu bọn chúng đi"

Con mèo tức thì rít lên, xé vang mọi thanh âm tại dãy hành lang này. Tiếng rít dữ tợn như loài thú dữ, như chúa tể sơn lâm cất tiếng gầm hung hãn giữa cánh rừng.

Tiêu Chiến hoàn toàn không tự chủ được xúc cảm của mình, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười tà ác, tán thưởng con mèo.

Đột nhiên, cả Kim tự tháp như chấn động, một tiếng gầm khác vang dội hơn, réo rắt lẫn bạo tàn, rống gào trong giận dữ. Âm thanh ấy như vọng lên từ dưới địa ngục, rồi lan ra khắp Kim tự tháp, mang năng lượng hủy diệt đầy đe dọa.

Tiêu Chiến bừng tỉnh. Hoàn toàn không nhớ bản thân đã tìm kiếm con mèo, cũng không nhớ bản thân đã ra lệnh cho nó, chỉ biết rằng hắn vừa nghe thấy thứ âm thanh chẳng thuộc về thế giới này.

Tiêu Chiến sợ hãi nhìn qua Vương Nhất Bác. Vương tử cũng nghe rõ tiếng gầm dữ tợn kia. Quan trọng hơn, sau tiếng rống gào ấy, tất cả bọ cạp cùng đàn dơi đều hoàn toàn biến mất. Không dấu vết.

Kim tự tháp lại trở về cái tĩnh lặng của tử thần.

Tiêu Chiến vô cùng căng thẳng, từ từ lia đèn pin khắp mọi nơi, từng vách đá, từng hình vẽ đều nhuộm một màu u ám đáng sợ.

- Rời khỏi đây! - Vương Nhất Bác quả quyết không chần chừ. Siết chặt tay Tiêu Chiến chạy nhanh qua lối hành lang, khom người chui vào lối đi hẹp.

Tiêu Chiến hớt hải chạy phía sau, mắt căng tròn tập trung tối đa để theo từng bước chân của Vương Nhất Bác. Y chạy rất nhanh, lời chỉ dẫn cũng đưa ra vội vàng, thật may Tiêu Chiến có trí nhớ tốt, đã mang máng nhớ vị trí các chốt bẫy.

Chẳng mấy chốc phía trước hiện ra ánh sáng le lói, ánh sáng của vầng thái dương. Thì ra họ đã ở trong Kim tự tháp suốt một đêm.

Bước ra khỏi chốn âm u đáng sợ, hai chân Tiêu Chiến đều không trụ vững, hắn phải dựa người vào thành Kim tự tháp, thở dốc.

Pal luôn túc trực bên ngoài chờ đợi, nhìn thấy cả hai vội vàng chạy ra, Tiêu Chiến thì mặt mày trắng bệch, mệt lả người, còn Vương tử thì đăm chiêu, cảnh giác cao độ xoay người nhìn chằm chằm vào lối đi. Pal bất giác cũng lo lắng nhìn theo, không biết điều gì đã khiến hai người căng thẳng đến vậy.

Tiêu Chiến ổn định lại tinh thần, bước đến gần Vương Nhất Bác:

- Tiếng gào đó... là gì vậy? - Hắn thật sự rùng mình khi nhớ lại khoảnh khắc nghe âm thanh ấy. Như tiếng thét gọi của địa ngục.

Vương Nhất Bác từ từ chuyển dời ánh mắt sang Tiêu Chiến, bàn tay cũng rất chậm nâng lên, chỉ vào trái tim mình.

- Tiếng gào đó khiến tôi đau.

Tiêu Chiến ngỡ ngàng nhìn vào lồng ngực Vương Nhất Bác, nơi chứa đựng một trái tim thanh khiết, nhẹ tựa lông vũ. Hắn đã hiểu vì sao Vương Nhất Bác lại vội vàng rời khỏi Kim tự tháp như vậy.

Hắn tiến sát gần hơn, thì thầm:

- Có thể nào là con quái vật đó?

Là cái thứ đáng sợ mà Tư tế Husani Yibo bán đi trái tim.

Vương Nhất Bác vô lực lắc đầu. Y không biết, cái gì cũng không được biết.

Cả hai trầm mặt thật lâu trước lối vào Kim tự tháp Ramsis. Khi "thứ" mà họ phải chống lại từ từ lộ ra ánh sáng, hiện rõ nguyên hình, họ càng sợ hãi bởi sức mạnh ghê rợn của nó.

Lặng yên đi như vậy thật lâu, khi cảm xúc bàng hoàng kinh sợ qua đi, đọng lại chính là tinh thần kiên cường chiến đấu. Vì sự sống, con người sẽ trở nên mạnh mẽ bất thường. Tiêu Chiến tặc lưỡi lấy lại tự tin, khoác vai Vương Nhất Bác, nâng giọng lên tinh thần:

- Chúng ta về thôi. Giải đúng mật khẩu, lấy được thông tin, không tổn thất gì, xem như chuyến khảo sát thành công mỹ mãn.

Thật ra là có tổn thất cái balô đầy đồ ăn, vật dụng khảo cổ và một ngăn chuyên dụng cho mèo.

Vương Nhất Bác nhìn bàn tay khoác lên vai mình, rồi nhìn gương mặt tươi sáng luôn hiền hòa của Tiêu Chiến, nhẹ nở nụ cười.

Tiêu Chiến cũng cười, còn cụng trán mình vào trán của Vương tử, rồi mới hân hoan cùng nhau tiến về nơi đỗ xe.

Pal ngơ ngác bước theo sau. Hai người họ xem cậu như vô hình vậy.

Kiên Quả từ xa nhìn thấy Tiêu Chiến, lập tức vùng ra khỏi cái ôm của anh tài xế, chạy vụt đến nhảy bổ vào người hắn, kêu meo meo mừng rỡ.

Tiêu Chiến bế lấy cục cưng, nâng nó lên cao, lắc qua lắc lại đầy trìu mến. Rồi theo thói quen kéo nó sát lại miệng mình, chuẩn bị hôn một cái.

Nhưng cái hôn của hắn rơi vào không trung, vì Kiên Quả đã bị một bàn tay khác thô bạo tóm đi mất.

Kiên Quả ngơ ngác không hiểu vì sao mình bị bắt cóc, Vương tử còn lạnh mặt trừng trừng nhìn nó.

Tiêu Chiến cũng ngạc nhiên nhìn qua, liền nghe Vương Nhất Bác mắng:

- Anh đừng dùng đôi môi từng hôn tôi đi hôn mèo.


...//...

Hôm nay 4 Chương dài nha. Cám ơn mọi người vẫn luôn chờ Bòn. hun hun ~ Bòn đi ngủ đây , zé zé 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com