Chương 15
Buổi tối, Cung Tuấn trở về nhà theo giờ bình thường, không về muộn như trước nữa, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm, theo bản năng nhìn thoáng qua bếp, không có ai, sau đó đóng cửa lại, quay đầu liền thấy Trương Triết Hạn đang ngồi trên sô pha vừa ăn vừa xem TV.
"Sao hôm nay cậu về sớm vậy... Ăn cơm chưa, tôi... Tôi không biết cậu về nên chỉ gọi một phần..."
Trương Triết Hạn vẫn giải thích một chút, vội vàng nhìn xung quanh xem dầu trên gà rán có rơi xuống thảm hay bàn không.
Cung Tuấn thay giày xong, đi tới giá áo cởi áo khoác, liếc nhìn gà rán và coca trên bàn. Trong nhà có mùi hương hấp dẫn của thức ăn nhanh.
"Phần này khá to, có muốn ăn chung không... Tôi vừa mới bắt đầu ăn thôi."
"Không cần đâu, cảm ơn."
Cung Tuấn nhíu mày, tháo cà vạt và đồng hồ xuống, sau đó vào phòng thay đồ ngủ. Hôm nay nhận được điện thoại của anh rể, còn tưởng chị có chuyện gì, không ngờ anh ấy lại nhắc đến Trương Triết Hạn, bảo cậu an ủi anh một chút, dù sao sống chết có số, nghe chuyện của Tiểu Mễ, Cung Tuấn cũng có chút thương tiếc. Cậu còn tưởng rằng Trương Triết Hạn sẽ u sầu buồn bã, kết quả anh lại ăn gà rán xem phim hài, khác hẳn những gì cậu nghĩ.
"Hôm nay... Anh rể nói với tôi, sinh tử là chuyện thường tình, anh cũng đừng để trong lòng, làm người vẫn nên hướng về phía trước mà sống."
Cung Tuấn sờ sờ mũi, ngồi xuống bên cạnh anh, sô pha lõm xuống một chút, ngập ngừng nói, dù sao chủ đề này cũng tương đối nặng nề, cậu sợ mình sẽ vô tình chọc trúng chỗ đau của anh.
"Ô, cậu đang nói chuyện Tiểu Mễ à, không sao đâu, tôi đã nghĩ thông từ lâu rồi."
Trải qua quá nhiều thế sự vô thường, chỉ có sống thật tốt mới là niềm an ủi lớn nhất đối với người đã khuất. Trương Triết Hạn sớm đã thông suốt, huống hồ hôm nay anh rể giúp anh một đại ân, chuyện dự án trên cơ bản đã xong xuôi, nên anh mới muốn gọi gà rán để ăn mừng một chút.
"Cái này ngon lắm, tôi đã gọi mù tạt mật ong cay cay ngọt ngọt đó, thật đấy! Cậu nếm thử, nếm thử đi!"
Trương Triết Hạn nhiệt tình lấy găng tay dùng một lần ra mang vào cho cậu, ngón tay của Cung Tuấn thon dài trắng trẻo, vô cùng xinh đẹp, dùng để ăn gà rán đúng là hơi đáng tiếc.
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng thân thể lại rất thành thật, Cung Tuấn lặng lẽ cảm nhận độ ấm khi tay chạm tay, găng tay nhựa được mang vào, một hộp gà rán được đưa lên trước mắt. Cung Tuấn cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời khi cực lực đề cử đồ ăn ngon của Trương Triết Hạn, ở công ty bận rộn ăn uống không đầy đủ khiến cho dạ dày rất khó chịu, cậu không muốn ăn mấy thứ dầu mỡ này, nhưng đối diện với ánh mắt mong đợi của anh, không đành lòng làm trái ý anh, đành phải cầm lấy một miếng.
"Thật sự rất ngon."
"Đúng đúng, tôi mà chọn thì sao có thể không ngon."
Trương Triết Hạn cũng cầm lấy một miếng tiếp tục ăn, rót cho Cung Tuấn một cốc coca, hai người cùng nhau ăn gà rán, xem TV. Cung Tuấn vốn không hứng thú với hài kịch, nhưng khi đến chỗ nào vui, Trương Triết Hạn sẽ cười, không hề che giấu, Cung Tuấn nghĩ thầm anh cũng quá dễ cười rồi, nhưng không nhận ra rằng cậu cũng bị tiếng cười của anh cuốn theo, cảm giác mệt mỏi cả ngày gần như đều tan biến, cậu nhìn cái đầu tròn tròn kia, đột nhiên cảm nhận được ý nghĩa và hơi ấm của gia đình.
"Tôi nhớ hình như trong nhà có mì, muốn ăn không."
"Cậu biết nấu sao?"
"Đương nhiên, trước kia đi du học nước ngoài, không quen đồ ăn ở đó, tìm thật lâu cũng không tìm thấy đồ ăn Trung Quốc chính tông, sau đó liền học nấu ăn. Tự mình làm, cơm no áo ấm."
"Đúng lúc hôm trước tôi mua hoa quả có mua mấy quả cà chua để ăn sống, cậu có thể làm mì trứng cà chua."
"Ý kiến hay."
Cung Tuấn chủ động xuống bếp, Trương Triết Hạn theo cậu vào bếp để xem cậu nấu. Anh còn tưởng rằng tiểu thiếu gia này mười ngón tay không chạm nước xuân, nhưng tư thế này trông có vẻ thật sự biết nấu ăn. Cà chua được cắt nhỏ đều đặn, động tác đánh trứng như nước chảy mây bay, vừa làm vừa thu dọn phòng bếp, gọn gàng ngăn nắp lại sạch sẽ lưu loát.
Đàn ông biết nấu ăn quả thật rất quyến rũ, Trương Triết Hạn đứng một bên vừa gật đầu vừa tỏ vẻ ngưỡng mộ.
"Cái đó cái đó, Triết Hạn, mau giúp tôi buộc tạp dề một chút."
Dầu đã nóng, Cung Tuấn vừa định cho cà chua vào nồi, đột nhiên nhớ ra còn chưa mặc tạp dề, không muốn dầu bắn vào áo ngủ, đành nhờ Trương Triết Hạn giúp mình.
"À được được, ở đâu?"
"Bên trên tủ lạnh, thấy chưa, mau mau mau, nhiệt độ dầu không thể quá cao."
"Được rồi được rồi."
Trương Triết Hạn vội lấy tạp dề đến giúp cậu đeo vào, đầu tiên là vòng qua cổ, sau đó buộc dây sau lưng. Quấn dây quanh eo cậu một vòng, Trương Triết Hạn ôm Cung Tuấn, mặt dán trên lưng cậu, động tác vô cùng thân mật, thật sự giống một đôi vợ chồng già.
Bị ý nghĩ của mình dọa sợ, Trương Triết Hạn vội buông ra, cảm thấy mặt nóng bừng.
Nhưng thành thật mà nói thì, Cung Tuấn là một người đẹp trai, có trách nhiệm, lương thiện, còn biết nấu ăn, sau này cô gái nào lấy được cậu, nhất định là phúc khí ba đời.
Nghĩ đến đây, không hiểu vì sao Trương Triết Hạn có chút không vui, chậc chậc vài tiếng rồi ra khỏi phòng bếp, cũng không biết trước đây Cung Tuấn theo đuổi bạn gái có nấu cho người ta ăn không, vậy nhất định là được cộng thêm điểm rồi.
Bữa ăn đơn giản rất nhanh đã xong xuôi, Cung Tuấn nghĩ ăn gà rán rồi nên làm ít một chút, nào ngờ Trương Triết Hạn ăn xong còn cảm thấy chưa thỏa mãn.
"Nói thật nha Cung Tuấn, đồ ăn cậu nấu, tuyệt vời!"
Trương Triết Hạn còn nghiêm túc gật đầu giơ ngón cái.
"Đều nhờ làm nhiều quen tay, trước đây đi du học, đừng nói đến học hành chăm chỉ, sinh tồn cũng là một vấn đề nan giải, nếu không phải bị dồn đến chân tường thì không có ai muốn học nấu ăn. Lúc mới qua đó không thích ứng được, cái gì cũng không quen, còn thường xuyên đến bệnh viện, gầy đi rất nhiều."
Cung Tuấn kể cho Trương Triết Hạn nghe chuyện trước kia, lúc đó cậu bị cha nói khích mà bỏ đi, một mình không chống đỡ nổi cũng không chịu nhận thua mà gọi điện về nhà, chỉ có thể cắn răng cam chịu.
"Vậy không phải mẹ sẽ đau lòng sao, nhất định sẽ bảo cậu mau về nước, đừng học nữa."
"Bọn họ không biết chuyện này. Cha tôi còn cho rằng tôi đi nước ngoài để du lịch, không học được gì cả. Đúng rồi, anh có nhớ trước đây... Khi chúng ta đăng ký kết hôn, chủ đề thảo luận đó, tôi đúng thật là thích con gái, trước đây ở nước ngoài bị một tên gay lưu manh quấy rối một thời gian dài, cho nên có chút... Có chút chán ghét đối với cộng đồng này."
Trương Triết Hạn không biết Cung Tuấn còn có chuyện như vậy, hơi sửng sốt, sau đó lập tức đồng cảm, trước đây anh cũng bị quấy rối, đương nhiên hiểu cảm giác đó thế nào. Nghĩ lại trước đây Cung Tuấn một mình ở nước ngoài không nơi nương tựa, ăn uống thiếu thốn, còn bị người bản xứ quấy rối, nhất định sống không dễ dàng.
"Không còn sớm nữa, nên đi ngủ rồi, tôi còn có việc phải xử lý."
Cung Tuấn ý thức được mình lỡ lời, hối hận vì đã nói ra chuyện này, cảm giác như đang bán thảm vậy, trong tiềm thức không muốn lộ ra vẻ yếu đuối của mình, thấy Trương Triết Hạn định an ủi, lập tức chuyển chủ đề, rồi bỏ vào phòng.
"Tôi nấu rồi, anh rửa bát đi."
Trương Triết Hạn dọn hai cái bát, vừa rửa vừa nghĩ đến những gì cậu nói, đột nhiên nhớ tới hôm nay anh rể nói Cung Tuấn vất vả, anh cũng vất vả.
"Không phải Tiểu Triết, hai em đã kết hôn, sống cùng nhau, Tiểu Tuấn Mệt, em thấy cũng sẽ đau lòng, cho nên anh mới nói, hai em đều vất vả."
Sau khi cho nước rửa chén vào, trong bát toàn là bọt, rối loạn, tim Trương Triết Hạn cũng rối loạn, anh rửa bát và nồi, thu dọn phòng bếp xong cũng về phòng mình.
Sáng hôm sau chuông báo thức reo Trương Triết Hạn mới thức dậy, mở cửa ra thì phát hiện Cung Tuấn đã sớm đi rồi, cũng không biết đi từ lúc nào, vậy mà anh lại chẳng hề hay biết. Xem ra cậu rất nhẹ nhàng, không muốn làm ồn đến anh.
Đến công ty thì Đường Nặc đã đến rồi, còn mang bữa sáng cho anh.
"Ồ, tôi mua trên đường tới đây đó, không biết anh có thích sandwich không."
"Sao cậu biết tôi chưa ăn sáng vậy! Cảm ơn!"
Trương Triết Hạn không khách sáo với cậu ta, nhận lấy, còn vỗ vai cậu ta như anh em tốt.
"Bao nhiêu tiền vậy, lát nữa tôi sẽ chuyển qua Wechat cho cậu."
"Không cần đâu, đừng khách khí với tôi, không phải nói là bạn bè sao. Nếu thật sự muốn cảm ơn, ngày mai để tôi ngủ thêm nửa giờ, khi nào anh tới thì mang đồ ăn sáng cho tôi."
"Vậy được thôi, ngày mai tôi mang đồ ăn sáng cho cậu, cái này gọi là có qua có lại! Cái đó, Đường Nặc, cậu thích ăn gì, ngày mai tôi ghé quán dưới lầu tiểu khu mua cho cậu, có bánh bao, xíu mại, vân vân, cậu muốn ăn gì cứ nói."
"Tôi dễ lắm, anh ăn gì thì mua hai phần, tôi ăn một phần là được."
"Xem cậu kìa, một bữa sáng tôi vẫn mời nổi mà."
Đường Nặc thấy Trương Triết Hạn ngấu nghiến không thèm quan tâm đến hình tượng, còn cảm thấy có chút chân thật đáng yêu, cậu ta biết Trương Triết Hạn không phải loại người thích chiếm tiện nghi, đúng lúc nói anh ngày mai mang đồ ăn sáng đến cho mình, nghĩ đến mình, trong lòng nhớ đến mình, chậm rãi từng bước một.
Buổi tối tan làm về, Trương Triết Hạn còn đặc biệt ghé chợ mua một ít rau tươi và thịt, nghĩ nếu đêm nay Cung Tuấn trở về còn muốn nấu cơm thì ít nhất cũng có nguyên liệu. Anh quên hỏi cậu thích ăn món gì, có kiêng món gì không, đổi một môi trường liền không thể thích ứng, dạ dày nhất định không tốt lắm, vẫn nên mua gì đó bổ cho dạ dày thì tốt hơn.
Hiện giờ anh và cậu là bạn cùng phòng, tiền nhà không cần anh trả, mỗi tuần có người đến dọn vệ sinh, không cần anh dọn dẹp, cũng không thể ăn ở miễn phí được, vậy hoa quả rau dưa trong nhà cứ để anh mua là được rồi. Trương Triết Hạn tự tìm một lý do hợp lý để lừa mình dối người.
Về nhà tắm rửa sạch sẽ, Trương Triết Hạn vẫn ngồi trong phòng khách xem TV, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ, đến chính anh cũng không nhận ra rằng mình đang đợi Cung Tuấn đi làm về, lát sau đói bụng liền gọi đồ ăn, còn sợ Cung Tuấn đột ngột trở về nên gọi hai phần, kết quả đợi mãi đợi mãi, đến mười giờ cũng không thấy người đâu.
Mẹ nó, đầu bếp không về nhà nấu cơm, tốn công chờ đợi vô ích rồi, vốn còn tưởng sắp được ăn một bữa thịnh soạn, nguyên liệu đều đã mua đầy đủ, năng lực của Cung Tuấn chắc không phải chỉ là nấu mì thôi đó chứ, vậy mà còn khoe khoang đến thế. Trương Triết Hạn thở dài, tắt TV, cũng không còn hứng thú xem phim hài nữa, cố gắng tìm đủ mọi lý do kỳ quái để tức giận thay vì thất vọng.
Nằm trong bông lại không thể nào chợp mắt được, anh bắt đầu nghịch điện thoại, trong lòng lại nghĩ đến Cung Tuấn. Có phải trong công ty xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là công việc hôm nay không thuận lợi?
Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng mở cửa, Trương Triết Hạn tắt âm lượng điện thoại, yên lặng lắng nghe, phân biệt kỹ càng, rõ ràng là tiếng bước chân của hai người.
Không thể nào, chẳng lẽ có trộm vào nhà?
Tiếng động bên ngoài còn khá ầm ĩ, trong lòng hoài nghi, Trương Triết Hạn xuống giường, mang dép lê vào, mở cửa ra ngoài xem thử thì thấy Cung Tuấn nằm trên sô pha, một người phụ nữ với mái tóc xoăn đang nằm trên người cậu, nửa vai lộ ra, gần như không mặc quần áo.
Trương Triết Hạn lập tức sững sờ tại chỗ.
"Cung thiếu gia... Không phải anh nói trong nhà không có ai sao! Đáng ghét! Người ta về đây!"
Người phụ nữ kia nhìn thấy Trương Triết Hạn, tức giận đấm Cung Tuấn một cái, cầm lấy túi xách, mang giày cao gót, trực tiếp mở cửa rời đi, lúc đi ngang qua người Trương Triết Hạn còn để lại mùi nước hoa nồng nặc.
Đây...
Cửa mở toang, gió từ hành lang thổi vào, Trương Triết Hạn đi tới đóng cửa, Cung Tuấn nằm trên sô pha nhắm hai mắt, trông có vẻ như uống say đến bất tỉnh nhân sự.
"Xin lỗi nha Cung đại thiếu gia, là tôi có mắt như mù, quấy rầy chuyện tốt của cậu."
Trương Triết Hạn nghiến răng nói từng chữ một, khoanh tay nhìn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com