Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên Ngoại 1: Bản Năng

"Em....là bị tôi ức hiếp sao? Rất ủy khuất? Rất khổ sở? Tôi là trượng phu hành hạ phu nhân, sau đó.. em hồng nhan bạc phận?"

____________________________________________________________

Thời tiết về xuân vô cùng thích hợp để đi dạo ngắm hoa đào. Nhưng đường phố Thiên Tân quả thật làm người ta mất hứng, dạo này dù phía cảnh sát đã dẹp đi không ít hiệp hội bạo loạn lớn nhỏ nhưng tàn dư thì chắc chắn vẫn còn. Bên trên tham nhũng cũng chưa hề giảm, phía bên Tây Dương dù bên ngoài có tỏ ra nhượng bộ thì cũng vẫn chỉ là bề ngoài. Tuy nhiên thì việc chém giết nhau giữa đường phố thực sự giảm đi rất nhiều, bây giờ lại chuyển sang nạn trộm cắp thật khiến cho người ta mệt mỏi.

Giữa đường lớn có một vị nam nhân, thân hình cao ráo trên đầu đội một chiếc mũ vành tròn Tây, trên mắt đeo một cặp kính đen, hai tay đút vào túi áo măng tô đen dài quá đầu gối, bên trong là sơ mi đen cùng chiếc quần âu thẳng tắp theo cặp chân thon dài, vừa nhìn qua là biết đây là một người có tiền. Người nọ đang đi thì đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn sang một hiệu thuốc bên trái, y chần chừ một lúc sau đó xoay người đi vào trong. Lúc vừa bước chân qua cửa thì từ phía trong có một nam nhân khác lao ra ngoài đụng trúng y. Người nọ còn chưa nói gì thì tên kia đã quắc mắt lên mắng

"Mù à? Không nhìn thấy có người đang đi ra sao?"

Người nam nhân còn chưa mở miệng, tên đó đã thở phì phò bỏ đi mất. Nam nhân vẫn ung dung thò hai tay trong túi áo ra điều nhún vai một cái

"Thì đúng là mù thật mà"

Lúc này một tiếng rên á hự kêu lên giữa phố.

"Ây, vị nhân huynh này. Đi đứng bất cẩn quá rồi. Nào nào, tôi đỡ cậu đứng lên..... ây, sao cậu lại ngã rồi. Đứng lên, đứng lên... ấy, sao lại quỳ rồi"

Người vừa lao ra từ tiệm thuốc kia giây trước còn quắc mắt lên mắng người giây sau ra đường cái không hiểu tại sao lại ngã xuống. Còn giọng nói vừa vàng lên là của một người con trai tuấn tú khác, trên người khoác một chiếc áo đơn và một chiếc quần đã sờn màu. Mọi người đều không ngờ lại có người tốt bụng như vậy, chỉ là không biết vị huynh đài kia có phải lâm trọng bệnh không, chàng trai tuấn tú càng đỡ cậu ta dậy cậu ta lại càng ngã, chưa bao lâu cả người đã run rẩy như người mắc bệnh lao lâu năm.

Cuối cùng chàng trai tuấn tú cũng "hết cách đỡ dậy" chỉ đành ngồi xuống hỏi thăm gì đó, gương mặt vô cùng hiền hòa. Không biết có bao nhiêu cô nương âm thầm tính toán bát tự ngày tốt rồi.

"Vị đại ca này, phía trước là hiệu thuốc rồi. Tôi đưa anh vào nhé?"

"Không...kh... không. Tôi xin lỗi tôi xin lỗi tôi xin lỗi"

Tên đó vừa xin lỗi vừa xách quần chạy thục mạng đi mất, mọi người đều tưởng đó là một kẻ điên. Chàng trai tuấn tú kia hình như có chút hụt hẫng nhìn theo. Sau khi mọi người đã giải tán, cậu đi lên trên thêm cửa hiệu thuốc tới trước mặt nam nhân mặc áo măng tô không nhìn thấy kia đặt vào tay y một túi tiền màu trắng

"Tiên sinh, sao ngài lại như vậy chứ?"

"Không phải em chơi cũng rất vui sao?"

Hai người này chính là Trương Triết Hạn và Cung Tuấn. Cung Tuấn chẹp môi lắc đầu nhìn Trương Triết Hạn, y tung túi tiền của mình lên sau đó bắt lại đi vào hiệu thuốc, vẫy tay ra hiệu cho Cung Tuấn. Cậu kéo tay y đi tới trước mặt chủ quầy đang bốc thuốc

"Ông chủ, bốc cho tôi bảy đơn thuốc theo đơn này"

"Có ngay đây"

Trong lúc đợi thuốc bốc xong, Trương Triết Hạn vô cùng ung dung tựa một tay lên bàn việc ngẩn ngơ. Cung Tuấn đứng nhìn y một hồi rồi mỉm cười

"Tiên sinh, tối nay muốn ăn gì?"

Trương Triết Hạn chậc lưỡi một cái làm ra vẻ khó chịu

"Tối ngày chỉ biết có ăn. Sổ sách ghi chép xong chưa?"

"Xong rồi!"

"Dọn phòng chưa?"

"Dọn rồi!"

"Ba lần Tam tự kinh chép xong chưa?"

"Chép xong rồi!"

Trương Triết Hạn lại chậc lưỡi một cái như thể đang nghĩ xem còn cái gì không. Cung Tuấn lại nói

"Cây tưới rồi, Phi Phi cũng cho ăn rồi, công việc ở đồn cũng ổn thỏa rồi, lô hàng mới tới cũng nhận rồi. Tối nay ăn gì?"

Trương Triết Hạn nghĩ ngợi một lúc rồi nói

"Thịt đông pha, tôm xào hạt điều, gà xào ớt, ừm... bánh trôi"

Cung Tuấn cười cười gật đầu

"Được, vậy về sớm một chút. Thịt phải đun lâu mới ngon được"

Trương Triết Hạn cũng không có ý kiến gì, hơn nhướn môi gật đầu. Cung Tuấn lại mỉm cười nhìn Trương Triết Hạn. Đợi lấy thuốc xong cả hai cùng đi mua đồ ăn rồi trở về nhà. Cung Tuấn vô cùng tự nhiên chen một tay vào túi áo to sụ của Trương Triết Hạn, năm ngón tay thon dài chen vào kẽ ngón tay của Trương Triết Hạn nắm chặt lấy.

Y cúi đầu cong khóe môi, Cung Tuấn nghiêng đầu nhìn khóe môi cong cong của Trương Triết Hạn nói

"Tiên sinh, ngài thật đẹp"

Khóe môi y nhếch càng cao hơn, cuối cùng thành mím môi nhịn cười, hai vai cũng vì thế mà run rẩy theo. Cung Tuấn vui vẻ nhìn y lắc lư trở về nhà. Có Cung Tuấn thì người hầu trong nhà thật sự rất nhàn hạ, bởi vì phu nhân đang bị tiên sinh phạt, không chỉ phải chép phạt cái gì Tam tự kinh, Đạo đức kinh, La đà kinh gì đó, còn phải dọn dẹp trên dưới nhà cửa. Bọn họ đều thay phu nhân rơi lệ, nói thử xem, một người con trai tốt như vậy, ngoan ngoãn hiền lành. Sao lại mệnh khổ như vậy, bị hành hạ thành như vậy. Suốt ngày mặc áo đơn đã bạc màu, trời lạnh như vậy ôi trời ơi. Ngày dậy sớm đi làm thêm cực khổ, tối còn phải về nấu cơm. Quá khổ rồi, nhưng lúc nào cũng cười với bọn họ nói không sao, có gì đâu. Quả thật là người tốt, ai sao lại có người tốt như vậy sao lại đâm đầu chung tình với Trương tiên sinh chứ, y cả ngày cứ nhíu mày nhăn mặt nhìn cái gì cũng không thấy hài lòng. Quả nhiên là hồng nhan bạc phận mà.

Trương Triết Hạn đứng nghe mấy người hầu thì thầm thì mặt vẫn không biểu cảm đi vào bếp. Y đứng ở cửa bếp nghiêng tai nghe tiếng động sau đó chính xác đi tới phía sau Cung Tuấn. Cung Tuấn vừa bỏ gà ra rửa nghiêng đầu nhìn Trương Triết Hạn

"Ngài không vui sao?"

Trương Triết Hạn bây giờ không đeo kính nữa mà thay bằng băng vải thuốc. Gần đây bác sĩ mà Cung Tuấn mời về cuối cùng cũng tới. Trương Triết Hạn cũng bắt đầu vào giai đoạn chữa trị. Trương Triết Hạn vuốt vuốt tóc

"Tôi hỏi em cái này"

Cung Tuấn kéo Trương Triết Hạn sang một bên sau đó cúi xuống quạt quạt mấy cái cho lửa to lên, vừa làm vừa nói

"Ngài hỏi đi, có chuyện gì vậy?"

Trương Triết Hạn chống hai tay ra sau tựa vào mép bàn bếp, chần chừ nói

"Em....là bị tôi ức hiếp sao? Rất ủy khuất? Rất khổ sở? Tôi là trượng phu hành hạ phu nhân, sau đó.. em hồng nhan bạc phận?"

Cung Tuấn đang nhét củi vào nghe y nói vậy thì cả người ngừng lại, một bên mày nhướn lên khó hiểu

"Tiên sinh, ngài đang nói cái gì vậy? Cái gì mà hồng nhan cơ? Nói ai vậy?"

Trương Triết Hạn nghiêng đầu

"Tôi đối với em rất ác độc sao?"

"Không có, ngài rất tốt mà"

Cung Tuấn phủi phủi tay đứng lên cầm chảo đặt lên trên để làm nóng. Sau đó cậu quay đầu nhìn Trương Triết Hạn

"Sao tự nhiên ngài lại hỏi vậy?"

Trương Triết Hạn di di mũi chân

"Cung Tuấn, làm nhiều việc như vậy có mệt không?"

Cung Tuấn cúi đầu lấy một ít dầu lạc cho vào chảo nóng, bắt đầu xoay chảo cho dầu phủ toàn bộ lòng chào, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng

"Mệt gì chứ, không phải trước giờ vẫn vậy sao? Rất tốt mà"

Trương Triết Hạn thở dài, ngón tay gõ nhè nhẹ trên mặt bàn bếp như đang suy nghĩ gì đó. Cung Tuấn nghiêng đầu nhìn y mỉm cười

"Em làm đều là vì em thích làm. Ngài không cần phải đắn đo nhiều thứ trong lòng như vậy. Nếu thấy có lỗi quá thì đừng bắt em chép kinh nữa. Tay rã rời luôn"

Trương Triết Hạn thật sự rất muốn lườm cậu một cái

"Em đi guốc trong bụng tôi rồi"

"Hết cách, hiểu ngài là bản năng của em"

Trương Triết Hạn mỉm cười nghiêng đầu lắc lắc mấy cái sau đó đi tới bên cạnh Cung Tuấn ghé vào vai cậu

"Cay thật đấy"

Cung Tuấn cho đến thìa bột ớt thứ bốn thì mặt mũi là đã biến đổi khôn lường, Trương Triết Hạn không nhìn cũng tưởng tượng được ra vẻ mặt cậu. Y mím môi nhịn cười nhéo eo cậu một cái sau đó lắc lư đi ra ngoài bàn ăn gác chân lên bàn ngồi đợi cơm bưng tới tận mồm. Quả thật là một vị đại gia chính hiệu.

Đến khi trời về muốn Trương Triết Hạn mới về phòng ngủ, Cung Tuấn cầm áo của y đi phía sau theo y vào phòng. Trương Triết Hạn mò mò kéo chăn ra đắp vào chân sau đó vươn người một cái ngã xuống giường. Cung Tuấn mỉm cười lắc đầu, cậu treo gọn áo của Trương Triết Hạn lên sau đó tắt đèn rồi mới đi tới nằm xuống bên cạnh Trương Triết Hạn. Trương Triết Hạn dịch lại tới bên cạnh cậu, Cung Tuấn quay người ôm eo y

"Tiên sinh, ngài nói xem sắp đến Tết rồi"

Trương Triết Hạn luồn bàn tay An Lộc Sơn vân vê eo Cung Tuấn sau lớp áo

"Ừm, thì sao?"

Cung Tuấn giữ cổ tay y lại

"Tiên sinh, ngài làm gì vậy. Em tính bảo là Tết rồi cắm thêm mấy cành hoa đào trong nhà"

Trương Triết Hạn mỉm cười, ngón tay vẫn không yên phận ngọ nguậy sờ mấy chỗ gồ lên trên bụng Cung Tuấn

"Em quyết là được rồi, còn hỏi tôi cái này làm gì?"

"Em.. ây tiên sinh, ngài đừng.. đừng sờ nữa"

Trương Triết Hạn bật cười

"Cái gì vậy Cung nương tử. Cái gì cần nhìn cũng nhìn rồi. Sao vẫn giống như chú cừu non vậy? Sờ một cái cũng có mất đi miếng thịt nào của em đâu?"

Cung Tuấn nghiêng người ngồi dậy, một tay chống sang bên cạnh eo của Trương Triết Hạn cả người hơi cúi xuống ghé sát vào mặt y

"Lửa cháy rồi ngài cũng đâu có chịu dập"

Trương Triết Hạn không đáp mà chỉ nhếch cao khóe miệng lên, Cung Tuấn không nói một lời cúi xuống chạm ngay vào bờ môi ấy trước khi nụ cười kia vụt tắt. Trương Triết Hạn vòng tay ôm lấy eo Cung Tuấn hé mở môi. Cung Tuấn thuận thế cuốn lấy nơi mềm mại ngọt ngào, ngón tay thon dài vân vê vuốt ve má Trương Triết Hạn. Sóng gió trôi qua tất thảy lại trở về với quỹ đạo. May thay một kiếp này không bỏ lỡ nhau.

Trương Triết Hạn phải băng thuốc hơn một tháng cuối cùng cũng đã đến ngày tháo băng, người nhìn thấy như Cung Tuấn trong còn sốt ruột hơn người không nhìn thấy Trương tiên sinh kia. Cậu ngồi chưa được một phút lại đứng lên, xong ngó nghiêng một hồi lại ngồi xuống. Ba người Tiểu Lý nhìn không nổi nữa nên rủ nhau đi nói là mua ít thuốc bổ gì đó. Cung Tuấn cũng không để tâm, cả người cứ như bị chục con gián bò qua không thể nào ngồi yên được, chốc chốc lại xoa đùi, chốc chốc lại gãi tai.

Cuối cùng sau cả chục thế kỷ trôi qua đối với cậu thì bác sĩ cũng đã mở cửa nói

"Mời vào"

Cung Tuấn ngay lập tức phi vào trong, điều đầu tiên là chạy ngay tới trước mặt Trương Triết Hạn. Y đã tháo băng, hai bên khóe mắt vẫn còn hai đường sẹo mờ nhạt, con ngươi nhìn chằm chằm về phía trước như không có tiêu cự. Tim Cung Tuấn đánh thót một cái, cậu ngập ngừng dịch sát lại nhìn chằm chằm vào con ngươi Trương Triết Hạn

"Đây... đây là có khỏi chưa vậy?"

Bác sĩ đứng ở cửa thở dài một tiếng. Chỉ là một tiếng thở dài bình thường lại dọa cho Cung Tuấn mềm nhũn, cả người run rẩy ngồi xuống hai bàn tay đặt lên đùi Trương Triết Hạn ngẩng đầu nhìn y. Không chỉ người cậu run rẩy mà giọng nói cũng run rẩy theo

"Tiên... tiên sinh... ngài c- có nhìn thấy em không? Tiên sinh.."

Trương Triết Hạn nghiêng đầu ra phía cửa, hai mắt vẫn vô hồn như vậy.. Giọng trầm trầm nói

"Bác sĩ, anh ra ngoài trước đi"

Bác sĩ gật đầu một cái, sau đó không nói gì mà đi ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại. Cung Tuấn từ đầu tới cuối vẫn nhìn Trương Triết Hạn không chớp mắt. Trương Triết Hạn nâng tay lên nắm lấy hai tay của Cung Tuấn vân vê một hồi vẫn không nói gì. Cung Tuấn thấy y như vậy thì sắp khóc đến nơi

"Tiên sinh, ngài đừng buồn. Lần này không được vậy em sẽ lại tìm thêm danh y khác. Thế giới rộng lớn như vậy. Kiểu gì cũng có cách thôi. Tiên sinh, ngài đừng im lặng như vậy, ngài nói gì đi tiên sinh"

Trương Triết Hạn cúi đầu, mái tóc tùy ý rủ xuống che đi hơn nửa gương mặt y tạo cảm giác u uất không nói thành lời. Cung Tuấn còn muốn nói gì đó thì lông mi của Trương Triết Hạn lại cụp xuống ươn ướt. Tim cậu như bị ai dùng dao găm khoét mất một lỗ, Trương Triết Hạn lại mỉm cười. Y đưa tay lên dụi dụi khóe mắt một hồi mới ngẩng đầu lên, vươn tay xoa xoa đầu Cung Tuấn

"Không sao"

Cung Tuấn dịch tới vòng tay ôm eo y, cả người áp vào bụng Trương Triết Hạn. Khoảnh khắc cậu rúc mặt vào bụng y, mắt Trương Triết Hạn chớp chớp hai cái, con ngươi linh động đảo quanh một vòng. Trương Triết Hạn nhìn thấy chưa? Y nhìn thấy rồi. Nhìn thấy lúc nào? Ngay lúc vừa rơi nước mắt. Bác sĩ vì mắt bị thương lâu rồi, lúc bị thương còn không đắp thuốc kịp thời nên tình trạng tương đối nặng, bên trong còn rất nhiều bụi bẩn. Dù lúc băng thuốc đã rửa qua nhưng vẫn chưa rửa hết, nếu có thể khóc cho trôi hết bụi đóng ở màng mắt ra thì có thể nhìn thấy chứ không bị mờ như lúc mới tháo băng nữa. Lúc mới tháo băng ra Trương Triết Hạn đã có thể thấy ánh sáng rồi, nhưng vẫn mờ mờ ảo ảo không thể nhìn rõ. Vì vậy chỉ có thể ủy khuất cho nương tử một chút để cậu khóc làm mình khóc theo.

Trương Triết Hạn âm thầm thở dài mong là bảo bối nhà mình sẽ không bị mình làm cho tức chết. Tức chết rồi là mất nương tử luôn rồi. Y cúi đầu nhìn đỉnh đầu Cung Tuấn

"Chúng ta về nhà thôi"

Cung Tuấn ngẩng đầu lên nhìn y, Trương Triết Hạn chớp chớp hai mắt. Ngón tay chính xác chạm vào khóe mắt cậu

"Sao lại khóc thành bộ dạng này"

"T-tiên sinh.. ngài.."

Trương Triết Hạn gật đầu mỉm cười

"Ừm"

Cung Tuấn hô lên một tiếng bật dậy ôm chầm lấy Trương Triết Hạn làm y suýt ngã xuống giường, may mà tay kịp chống về phía sau. Trương Triết Hạn ngẩng mặt tự ngực Cung Tuấn ra tựa lên vai cậu, suýt thì bị ôm đến nghẹt thở rồi. Cung Tuấn ôm chặt lấy y vừa òa khóc vừa bật cười, Trương Triết Hạn thấy cậu như vậy thì cũng bật cười theo. Ngón tay vuốt ve tóc cậu.

"Tiên sinh, em có thể mãi mãi chăm sóc ngài không"

Thật ngốc. Sao lại ngốc như vậy chứ...

"Có thể"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com