Chương 7 Bị Thương Lam Vong Cơ Giả
Hôm qua đó bận việc nên không đăng được sáng nay ngủ dậy liền đăng ngay cho mọi người nè .
Xin lỗi mọi người nhé 💋♥️
Bên Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện
Từ khi Ngụy Vô Tiện rời đi thì Lam Vong Cơ cũng không xuống núi nữa. Cả hai cũng chưa từng gặp mặt nhau thêm một lần nào. Ngụy Vô Tiện ở Loạn Táng Cương còn Lam Vong Cơ thì ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Cho đến một hôm Ngụy Vô Tiện đang ngủ trong Phục Ma Động thì nghe thấy tiếng bước chân đi tới. Hắn mặc kệ cho đến lúc nghe được tiếng nói củaLam Vong Cơ
"Ngụy Vô Tiện. Sao ngươi giám thả ác linh đi hại dân dưới núi"
Ngụy Vô Tiện ngồi dậy. Không quay người
"Không phải ta làm"
Lam Vong Cơ đánh Tị Trần sang. Ngụy Vô Tiện đỡ
"Ngươi làm sao ngươi không giám nhận"
Ngụy Vô Tiện cũng đánh trả.
"Ta nói không làm là không"
Lam Vong Cơ đánh mạnh tay hơn. Ngụy Vô Tiện thổi Trần Tình làm cho Lam Vong Cơ không tiến lại gần được. Lam Vong Cơ bị đả thương.
"Ực" Y phun máu một ít dính trên mép môi.
Ngụy Vô Tiện dừng thổi,lấy tay mình ra nhưng hắn lại thụt tay trở lại.hắn Quay lưng rồi đi nằm ngủ như không có chuyện gì xảy ra.
"Huynh đi đi. Nơi này không chào đón huynh"
Bỗng tất cả mọi thứ đều im lặng.Được một hồi lâu Ngụy Vô Tiện ngỡ rằng Lam Vong Cơ đã rời đi. Liền bật dậy quay sang nhìn .
"Xoẹt"
Ngụy Vô Tiện đứng hình. Hắn nhìn xuống. Một vết dao đâm thẳng tới tim của Ngụy Vô Tiện. Hắn ngước lên nhìn Lam Vong Cơ
"Lam Trạm....Huynh ghét ta đến vậy sao ?"
"Ta rất ghét ngươi"
"Vậy huynh đâm thêm vài nhát nữa đi. Khi nào huynh hài lòng thì hãy dừng lại"
"Ngươi nghĩ ta không giám"
Ngụy Vô Tiện cười lớn. *Dù sao bây giờ không có huynh. Cuộc sống của ta rất vô vị,sống không bằng chết,vậy thì để huynh chấm dứt sự sống này của ta đi*
"Lam Trạm...Làm đi"
Lam Vong Cơ rút kiếm ra, đâm vào rút ra rồi lại đâm vào,một vết đâm nhưng lại nhiều đau đớn"
Tổng cộng ba nhát kiếm rút ra đâm vào bên trong Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện từ từ nhắm mắt. Cơ thể ngã xuống giường. Hắn nhìn thấy Lam Vong Cơ quay lưng rời đi. Giọng nhỏ bé như níu kéo cầu xin Lam Vong Cơ ở lại
"Lam Trạm...Đừng đi...đừng bỏ ta"
Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại. *Lam Trạm...Chết trong kiếm của huynh. Ta chết đúng là không đáng tiếc chút nào* Lúc mơ màng gần như bỏ mạng tại đó. Ngụy Vô Tiện có cảm giác ấm áp ở lưng. Nghe âm thanh ôn nhu nhưng lại gấp gáp mà gào thét gọi
"Ngụy Vô Tiện.....Tỉnh lại"
Ngụy Vô Tiện chảy máu rất nhiều,tràn ra ngoài y phục và dưới cằm cũng có máu bật ra bị dính vào. Người kia đưa Ngụy Vô Tiện tới gọi là hồ máu. Truyền linh khí cho hắn và chăm sóc cho hắn.
Người này đi xuống núi. Tự tay bốc thuốc, tự tay chọn y phục,tự tay mua đồ về nấu cho Ngụy Vô Tiện. Đã gần hai tháng rồi vẫn không thấy Ngụy Vô Tiện tỉnh lại. Người này cũng không ép buộc bản thân mình làm vậy.
Do Ngụy Vô Tiện không tỉnh nên việc cho hắn ăn cũng là một chuyện khó. Người này đích thân lấy miệng của mình trực tiếp đút cho Ngụy Vô Tiện ăn.
Về nước thì người này vác từ dưới núi lên, một ngày lau cho cơ thể Ngụy Vô Tiện 2-3 lần trên ngày.
Cơ thể Ngụy Vô Tiện còn ấm thì chắc chắn còn có hi vọng để tỉnh lại. Nhưng Ngụy Vô Tiện thể lực ngày càng kém. Khuôn mặt đã vàng đi. Môi cũng nứt nẻ dần.
Cho đến một hôm nọ. Người này đi xuống núi mua thêm y phục cho Ngụy Vô Tiện vì trời bắt đầu trở về đông nên người này đã đi mua đồ mong cơ thể hắn ấm lên. Nhưng cho đến khi người này mua đồ trở về thì không nhìn thấy cơ thể Ngụy Vô Tiện nữa. Người này liền chạy đi tìm bốn góc ngoài trong nhưng không thấy. Cho đến khi thấy những giọt máu dải trên mặt đất từng giọt từng giọt người này liền chạy đi theo vết tích đó.
Đi vào trong một hang động thì thấy Ngụy Vô Tiện đang nằm im lìm trong đó. Người này cứ nghĩ rằng Ngụy Vô Tiện đã tỉnh lại nên đã lung lay cơ thể Ngụy Vô Tiện. Đúng vậy, Ngụy Vô Tiện đã tỉnh lại
Trước đó khi vào động đá. Ngụy Vô Tiện bất giác tỉnh lại Lam Vong Cơ đưa Ngụy Vô Tiện nằm xuống
"Lam Trạm...Ta biết huynh sẽ không bỏ ta mà. Ta biết huynh huynh sẽ lo lắng cho ta mà phải không"
"Ta chỉ mong ngươi chết"
Ngụy Vô Tiện mất cảm xúc
"Lam Trạm"
*Một khuôn mặt từng là của mình mà giờ nhìn lại khó khăn như vậy. Lam Trạm huynh rất ghét ta sao*
"Đừng nhắc đến tên ta. Ta nghĩ rằng ngươi đã chết. Ta mới đến xem ngươi...Lần này ta sẽ giết chết ngươi"
Lam Vong Cơ rời đi như đi lấy đồ vật gì đó
Hiện tại
Ngụy Vô Tiện mở mắt. Lại thấy một Lam Vong Cơ đang ôn nhu ôm chặt hắn ở trước ngực.
Tiếng bước chân đi tới. Người đang ôm Ngụy Vô Tiện quay lưng sáng - đứng hình.
Lam Vong Cơ vẫn ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện không buông. Lam Vong Cơ bên đó chĩa Tị Trần tới định đâm Ngụy Vô Tiện nhưng Lam Vong Cơ xoay cơ thể Y đỡ nhát kiếm đó thay Ngụy Vô Tiện. Y đỡ Ngụy Vô Tiện nằm xuống, một tay cầm chặt Tị Trần. Một bên cánh tay cầm chiếc bùa cấm dịch chuyển dấu đằng sau tiến tới. Lam Vong Cơ giả đứng im. Đúng vậy. Người chăm sóc Nguỵ Vô Tiện trong thời gian qua là Lam Vong Cơ.
Y cũng không biết tại sao Ngụy Vô Tiện lại bị kiếm đâm nặng như vậy. Y cũng không biết tại sao Ngụy Vô Tiện lại không có linh thức để sống. Bây giờ Y đã hiểu là tại vì sao.
Bây giờ y như đổ tất cả lỗi lầm lên người của mình. Bao nhiêu đau nhói và đau khổ của Ngụy Vô Tiện phải chịu. Bây giờ Y muốn nó chuyển sang cơ thể của Y. Y sẽ nhận hết.
Lam Vong Cơ giả lên tiếng
"Ta biết các ngươi định hỏi gì. Không cần hỏi ta trả lời giúp
Là ta dùng thuật để lừa Ngụy Vô Tiện. Cũng là ta giả làm Lam Vong Cơ cũng là ta đã đâm kiếm vào ngực Nguỵ Vô Tiện. Thù của ta ư. Ta chẳng có thù gì với hắn cả, ta rất thích chơi những trò chơi có cảm giác mạnh như thế này Hahaha"
Lam Vong Cơ nắm chặt lấy bàn tay. *Không biết nhục nhã*
Lam Vong Cơ phi Tị Trần sang ngực của người bên đó. Người kia hoá đá mà chết
Lam Vong Cơ quay ra bên Ngụy Vô Tiện đỡ lấy.
"Lam Trạm....Lại trách nhầm huynh rồi" - giọng nói yếu ớt đấy giường như sắp không chịu được nữa rồi
"Là Ta sai. Lỗi ở Ta"
Ngụy Vô Tiện bỗng nhắm mắt lại. Cơ thể hắn lạnh buốt
"Ngụy Anh....Ngụy Anh"
Lam Vong Cơ như mất đi ý thức mà cứ lung cơ thể Ngụy Vô Tiện còn không nhận ra rằng cơ thể Y cũng đang có một vết kiếm đâm
✍️ BMĐ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com