Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Chương 8

Khi cả hai về đến nhà, Tiêu Chiến hay cậu không ai nhắc lại sự việc kia. Giống như trở về những ngày ban đầu, có điều Vương Nhất Bác không còn tiếp cận hay có ý nghĩa bất chính nữa. Mọi thứ đều trở nên hạn chế, ngay cả việc ngủ cậu cũng không mè nheo mà về phòng mình. Bởi vì cậu sợ rằng, nếu bản thân còn ngoan cố tiếp tục, thì người động tâm trước khẳng định ngàn phần là cậu.

Vương Nhất Bác không ngu ngốc, dẫn chứng thích đáng nhất chính là ba và mẹ cậu,vì vậy tùy ý xem cậu là kẻ vô tình, cậu không tin vào tình yêu, ngay từ nhỏ đã như thế lớn lên cũng không thay đổi vì bất cứ ai.

Nhưng Vương Nhất Bác lạnh lùng một, thì Tiêu Chiến lạnh lùng mười. Chính cậu cũng phải cảm thán rằng, rừng càng già càng cay. Ngày thường ở nhà chẳng thèm ngó ngàng đến cậu, mà lo cắm đầu vào công việc, một lời quan tâm cũng không có. Cậu im lặng, anh chẳng buồn lên tiếng, lúc trước còn bảo sẽ nấu ăn mà giờ toàn đặt đồ ăn bên ngoài. Tất cả chỉ là lừa gạt!.

Kể ra, trong thâm tâm cậu có chút nuối tiếc, chìm đắm trong nhan sắc anh lâu như vậy, mà đêm đó lại là người nằm dưới. Sao có thể cam tâm?.

Mặc dù đã quyết định không đeo bám, nhưng mà nếu xảy ra ngoài ý muốn một lần nữa, thì mong rằng có thể nếm được tư vị như thế nào.

Lắc lắc đầu còn hơi mệt mỏi, cậu đi xuống cầu thang thấy đồ ăn ngoài được anh đặt bên dưới thoáng chốc không vui. Vương Nhất Bác không rõ bản thân muốn gì, cậu là người nói anh hãy quên chuyện đó, anh đã làm theo. Nhưng cậu vẫn là người nhớ thì thế nào? Thật sự do không cam tâm sao?.

Điện thoại bỗng nhiên reo, quen mắt lại xa lạ, là của cô gái tên Trình Tuyên. Sau lần đó cậu đã đưa cô một số tiền không nhỏ, có điều người này cứ mặt dày bám theo khiến cậu không thể hiểu nổi. Trực tiếp tắt máy, cậu cầm phần thức ăn được mua sẳn ra ngoài, khi đi khá xa khu nhà cậu mới hững hờ vứt bỏ.

Một lần nữa điện thoại reo lên, là của một số điện thoại khác. Cậu do dự khá lâu, vẫn quyết định nhấc máy, giọng nói hơi lạnh nhạt: “Hi, It’s annoying! I have no relationship with the person you are looking for”.

. . .

.

.

.

Cuối cùng, Tiêu Chiến cũng trích ra được một ít thời gian cùng Lạc tiểu thư muốn gặp anh trong truyền thuyết. Vốn dĩ không cho cô cơ hội này, nhưng vì cô năm lần bảy lượt cố tình uy hiếp gây khó dễ một số trưởng phòng cấp dưới. Nên anh phải đứng ra giải quyết vấn đề này.

ZY – Một nơi dành cho những kẻ có tiền, bởi vì mỗi một thứ ở đây đều có mệnh giá xa xỉ.

Ngồi tại bàn gần cửa, đối diện anh lúc này là người đàn ông trạc tuổi, hắn ăn mặc lịch thiệp niềm nở nhìn anh: “Tôi không ngờ cậu vẫn đến đây, thật hân hạnh Tiêu tổng”.

Nâng ly rượu đỏ tươi chạm nhẹ vào ly của anh, phóng khoáng kể về tình hình gần đây của ZY. Đáp lại hắn, Tiêu Chiến vẫn bình thản không nói không rằng lắng nghe. Ở nơi này, đối với anh chẳng có thứ gì đáng để lưu tâm. 

Người đối diện là Cố Dữ Nam, là ông chủ của ZY, bình thường không chăm chỉ làm việc lâu lâu mới đến thăm hỏi vài cái. Lần này đến, là vì biết tin Tiêu Chiến cũng ở đây, hai người là bạn thân thời cấp ba, nên khi ngồi chung vô cùng tự nhiên.

“Này, nghe cậu nói, vậy cô Lạc tiểu thư đó chắc làm khó dễ cậu không ít”.

Tiêu Chiến nhướng mi.

“Tôi không nghĩ cậu sợ họ”. – Hắn lắc đầu nói, với năng lực của Tiêu Chiến một chút đó chẳng gây trở ngại gì, có khi ngày mai báo sẽ đưa tin Lạc gia phá sản.

Khẽ phất tay kêu hắn rời đi, từ xa đã thấy bóng dáng Lạc tiểu thư nào đó. Tiêu Chiến thay đổi sắc mặt, không để lộ cảm xúc nào. Cố Dữ Nam bên cạnh thầm mắng anh là đồ lật mặt, rồi cũng ngoan ngoãn rời đi.

Một cô gái quyến rũ với chiếc váy đỏ xuất hiện, cô đã tinh ý nhận ra chỗ ngồi của anh, từng bước chậm rãi đi tới. Ngồi xuống ghế, cô mỉm cười mị hoặc cùng với những động tác thân mật.

“Ngài Tiêu, để anh đợi rồi”.

“Là tôi muốn đến sớm thôi” – Anh khẽ ngửa lưng vào ghế, tay đan vào nhau đặt lên hai chân đang vắt chéo. Nở nụ cười, nhưng lại mang đến cái rét lạnh cùng cực.

“Hôm nay chúng ta không nhắc công việc, tôi chỉ muốn có thể thoải mái nói chuyện với anh thôi”.

Cô đã để ý Tiêu Chiến từ rất lâu, không chỉ vẻ ngoài hơn người mà còn có đầu óc kinh doanh. Trong giới không ai không nể mặt anh, nếu tìm người liên hôn có lẽ anh là đối tượng tốt nhất.

“Có gì để nói?”.

. . .

Từ bên trong bước ra, Vương Nhất Bác có quen một người tại ZY. Gần đây, đều không tự chủ mà lưu luyến Tiêu Chiến, nên cậu muốn thử tìm một loại cảm giác mới lạ khác. Khi ở Anh, cậu đã từng thử qua pha chế, tài nghệ còn rất giỏi.

Người bạn này là quản lý, hắn còn lo lắng với tính khí của cậu sẽ dẫn đến một mớ rắc rối nên liên tục nhắc nhở. Vương Nhất Bác đều gật đầu bảo đảm, cho đến khi vừa nhìn thấy anh, trong đầu vang âm thanh ‘bốp bốp’ thì cậu xác định đêm nay chắc chắn không yên ổn đâu.

Bỗng dưng, người quản lý thấy cậu đang pha chế rất chuyện nghiệp sau đó đem đổ sạch thì hoảng hốt nói: “này! Nhất Bác cậu làm gì vậy?”.

“Pha chế, tôi cũng đâu nói sẽ làm cho người khác uống”.

“Vậy còn đến đây làm gì ?”. – Người quản lý đau đầu nói.

“Đây, và đừng cằn nhằn nữa”.

Vương Nhất Bác thẳng thắn đem một sấp tiền đến trước mặt hắn, rồi dửng dưng lờ đi tiếp tục làm những thứ mình thích. Thật ra, trong lòng nghẹn đến khó chịu, đôi mắt phượng còn vô thức hay liếc qua chỗ anh. Chẳng hiểu là một cảm xúc gì, có điều cậu khẳng định nó không vui tí nào.

Giống như lúc nhỏ, cậu rất thích món đồ chơi đó, nhưng mà mẹ Vương chưa có đủ tiền chi trả. Nên nó đã thuộc quyền sở hữu của người khác, cậu rất tức giận lại không thể làm gì khác ngoài chấp nhận.

Còn người quản lý thở dài không ngừng, sợ rằng hết đêm nay có lẽ hắn cũng bị đuổi việc.

Thời gian cứ thể trôi qua, Vương Nhất Bác lần này đặt lên bàn một sấp tiền dày hơn lần trước. Bản thân thu dọn đồ mình vào balo, ngẩng đầu nghiêm túc nói với hắn: “Tôi không làm nữa, tự xử nhé!”.

“Wtf?! Đùa bố mày à?”.

“Không quan tâm, tạm biệt”.

Vương Nhất Bác bật ra nụ cười trầm thấp, mang theo chất giọng nam tính, thẳng bước ra ngoài cửa. Với ngoài hình hơn cả ưa nhìn, người xung quanh đó đều hối hận vì không biết cậu sớm hơn để xin số điện thoại. Thế nên đã chạy ngay đến chỗ quản lý ngỏ ý.

Vừa chạy ra ngoài, đôi mắt đảo quanh như muốn tìm kiếm ai đó, tầm mắt lại va vào chiếc xe đằng xa. Người con gái mặt váy đó cười tươi vẫn không chịu đi, Vương Nhất Bác thừa biết là muốn bám lấy ca ca của cậu.

Trong đôi mắt đều là địch ý đối với cô ta, bây giờ cậu mới nhận ra, cảm giác đó là ghen tỵ, ngoài cậu thì bất cứ ai cũng không được thân mật với anh, Tiêu Chiến là của cậu, của mình cậu.

Suy nghĩ tức cười quá phải không?.

Vương Nhất Bác chính là không thể lừa dối cảm xúc được. Vì nhan sắc, vì anh là ca ca hay vì lâu ngày sinh tình, là vì cái gì cũng được, trái với luân thường đạo lý cũng chẳng sao. Vận mệnh cho người gặp nhau, tức là một đời dây dưa không dứt, trói buộc mãi mãi. Do tình cảm hay mối quan hệ không thể phũ nhận, đều không còn quan trọng nữa.

Vương Nhất Bác không thích đi đường vòng, nên một bước đã chạy thẳng đến chiếc xe. Mọi người còn đang bất ngờ thì cậu đã lách qua người cô nhào vào lòng anh. Tiêu Chiến ngạc nhiên nhưng vẫn đón lấy cậu, bàn tay vòng qua thắt lưng xoa dịu.

Lạc tiểu thư thất thố mồm chữ A mắt chữ O, chưa hiểu tình hình nên nghi vấn hỏi: “Đây là...”.

“Nhà có một cậu nhóc tính khí không tốt, đừng để ý”. – Anh khẽ nhếch môi, đưa mắt liếc nhìn chú sư tử nhỏ đang xù lông trong lòng.

“Vậy... Thật không ngờ ngài Tiêu có sở thích này, ngày hôm nay là tôi mạo phạm, thất lễ rồi. Hẹn một ngày không xa cùng gặp hai người”.

Lạc tiểu thư là người ở giới thượng lưu, tính cách phóng đãng rất bình thường. Người đàn ông trước mặt đương nhiên tốt, nhưng đã có chủ. Là người có danh tiếng, sẽ không tội tình làm kẻ thứ ba. Chưa kể đến nhìn sự cưng chiều trong mắt anh, liền biết người kia có bao nhiêu phần quan trọng. Cô lặng lẽ bỏ về chiếc xe của mình.

Vương Nhất Bác: Sở thích này?.

Tài xế: Ông chủ là cố tình, cậu nhóc gì chứ rõ ràng là em trai!!!.

Đóng cửa xe, tài xế bỏ mặc tất cả làm một người vừa điếc vừa lái xe. Còn Vương Nhất Bác ở phía sau, ngồi cạnh anh bắt đầu lộn xộn, bàn tay thích chạm vào những nơi không nên chạm.

Cậu bán đổ người về phía anh, tay vịnh chặt ở hai bả vai muốn cố định đối phương xuống. Hiện tại, cậu hoàn toàn tỉnh táo, cảm xúc đối với anh cũng rất rõ ràng, là một người đàn ông muốn chiếm hữu thứ yêu thích, chứ không phải anh em gì cả. Dán chặt đôi môi nóng rực lên cánh môi dưới của anh, giống như một con sói con sợ bị lấy đi bảo vật quý giá. Cậu điên cuồng kéo anh vào người mình, bàn tay vòng ra phía sau thắt lưng vuốt ve.

Trong mắt anh hiện lên vài tia kinh ngạc, song, không để cậu tiếp tục hoành hành mà áp đảo ngược lại. Bàn tay đặt ra sau gáy để cố định vị trí người nhỏ. Khác với lần trước, anh chủ động gặm lấy đôi môi của cậu, ngấu nghiến chầm chậm, một chút đau đớn pha lấy ngọt ngào. Chiếc lưỡi nóng bỏng khẽ trêu chọc đối phương, sau lại xâm lấn vào trong chiếm hết mật ngọt.

Vương Nhất Bác khẽ cọ quậy, hai tay liền bị anh giữ chặt không cho tách khỏi. Chiếc lưỡi như chất kích thích cọ vào điểm mẫn cảm khiến cậu bị cuống vào những dục vọng. Cơ thể run run ỷ vào người anh, đến khi hết dưỡng khí liền giẫy giụa phản đối hành động của người kia.

Tiêu Chiến tách khỏi hai cánh môi sưng đỏ, lưu luyến đặt xuống một chút yêu thương tại nơi khóe môi. Những làn hơi nước mỏng manh chứa đầy dục vọng và ham muốn hai người càng trở nên kích thích. Vương Nhất Bác thở hổn hển đỏ bừng cả mặt, đôi mắt như chứa mọng nước có chút oan ức liếc anh, người rụt rè muốn tránh né đi.

“Khóc?”. – Anh khẽ cười thích thú nhìn cậu.
Nhưng Vương Nhất Bác nào quan tâm đến, hôm nay có bị đem tử hình cậu cũng phải làm chuyện này với ca ca mình. Điên rồ thì điên rồ, cậu lập tức gỡ cà vạt xuống, tiếp đến cởi áo vest của anh. Nhìn hành động này, anh đương nhiên biết chuyện gì xảy ra, lạnh giọng nói lớn.

“Ra ngoài!”.

Chợt khựng lại, lỗ tai ong ong vài tiếng không hiểu chuyện gì, Tiêu Chiến thế mà đuổi cậu?.

‘Lạch cạch’.

Dứt tiếng, người tài xế đã rời khỏi xe, đi đến chỗ khác. Hắn cũng rất có tâm đã chạy đường vòng vào con hẻm vắng người, khẳng định không có một ai. Chuyện đáng buồn là bây giờ hắn phải đi bộ ra đường lớn, nổi đau này liệu có ai thấu!.

Bên trong, dục vọng của cậu cũng sắp tan biến bởi hành động kia của người tài xế, mặt ngơ ra trông rất ngốc nghếch. Nhấc người cậu ngồi an vị trên đùi mình, anh nhẹ nhéo vào eo đối phương.

“Ngu luôn rồi?”.

Lúc này, Vương Nhất Bác mới hồi thần lại, nghe anh nói bản thân ngu thì không vui ra mặt. Nhưng vẫn nhớ chuyện quan trọng cần làm, cậu nghiêm túc nhìn anh: “Ca ca, tôi vẫn luôn rất thích anh. À không... thích khuôn mặt của anh, vậy nên nếu sau hôm nay anh muốn giết tôi cũng được. Giờ thì cho tôi đè anh đi”.

Nghe lời thế này, Tiêu Chiến không biết nên vui hay buồn đây, đệ đệ của mình là đang tỏ tình hay muốn thao mình?

“Tôi tưởng em phải biết hậu quả của đêm hôm trước” – Anh chế giễu nói, nhưng ánh mắt không hề lạnh lẽo mà đó là dịu dàng dành riêng cho một ai đó, chỉ không biết rằng cậu có nhận ra hay không.

“Khi đó tôi say không làm chủ được. Nhưng giờ tôi Vương Nhất Bác muốn thao con mẹ nó anh Tiêu Chiến!”. Thật sự khi nói ra lời này, cậu rất chân thành vì sợ anh sẽ không cho. Cơ mà nghĩ kỹ lại hiện tại cũng chỉ có anh và cậu, cậu làm việc xấu anh la cũng không ai hay. Vì thế, nên cậu sửa lại lời: “Quên đi, không nói là tốt nhất”.

Bàn tay nhanh nhẹn kéo lấy khóa quần của anh, có điều việc xấu chưa làm xong thì bị đối phương áp chế. Anh kéo cậu dán chặt vào lòng mình, bàn tay đỡ bên đầu lo sợ sẽ đụng vào cạnh xe. Tay còn lại của anh mang theo hơi ấm luồng áo cậu vuốt ve vòng eo mảnh khảnh, tựa như lời cảnh cáo, anh nhanh chóng kéo quần cậu xuống. Môi mỏng ghé sát bên tai thủ thỉ từng lời.

“Em đùa với lửa như vậy, chưa bị bỏng tay sao?”.

Vương Nhất Bác đột nhiên rùng người, phát hiện ra anh cũng phải dạng dễ xơi. Đến khi hối hận cũng đã muộn màng, cậu cảm thấy rất ủy khuất nhẹ giọng nói: “Ca ... tôi biết sai rồi ...”.

. . .

.

.

.

Cứ như sắp trải qua một thế kỷ, lúc này Vương Nhất Bác chẳng còn chút sức lực nào, ngồi ở ghế phó lái, trên người lại phủ thêm một lớp áo của anh. Cũng không dám động chạm mạnh, thứ anh bắn vào vẫn còn đó, nên cậu chỉ có thể cố gắng khép chặt hai đùi. Gương mặt phiến hồng xấu hổ không nói nên lời, cậu làm đàn ông thật thất bại, có đè Tiêu Chiến cũng không đè được.

Tiêu Chiến đang lái xe, đến đèn đỏ thì dừng lại nhìn qua cậu, miệng nhịn không được mà cười thành tiếng.

“Không tiếp tục ầm ĩ nữa?”.

“Trẻ con!”.

Trong lòng thầm ghi thù, Vương Nhất Bác không tin từ đây đến cuối đời không áp được anh, quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Muốn nói tiếp thì nhận ra cổ họng có chút khô rát phải nuốt nước bọt vài lần. Không lường được, Tiêu Chiến lại để ý việc này nên lấy bình giữ nhiệt đưa cậu.

Sau khi uống xong, cậu cầm lấy nó tròn mắt nhìn qua anh, hỏi: “Ca ca, anh trước giờ đều mang nó à?”.

“Không”.

“Tình cờ mang à?”.

“Không”.

“Anh đừng nói với tôi là từ trên trời rơi xuống nha?”. – Cậu nói đến đây cũng bật cười theo câu hỏi ấu trĩ này.

Tiêu Chiến bắt đầu lười nghe những câu hỏi nhàm chán kia, trực tiếp làm ngơ để lái xe. Không biết tài xế lái đi đâu mà hai người sắp ra khỏi thành phố luôn rồi, vì vậy việc đi về sẽ lâu hơn thường ngày. Vương Nhất Bác luôn thích những thứ mới lạ đẹp mắt, hay những gì có hình thù đặc biệt. Nhìn thấy cái gì cũng nói cho anh nghe, nói đủ thứ chuyện trên đời. Có điều mỗi lần đáp lại đều rất lạnh nhạt, khiến cậu khó chịu.

“Anh có nghe tôi nói gì không?”.

“Tôi không có bị điếc”.

“Vậy .. vậy anh đối với tôi là gì ? Chúng ta là anh em...”.

“Em có xem tôi là ca ca sao?”.

Nghĩ đến lần đầu tiên gặp lại ở nhà, ánh mắt cậu nhìn anh có bao nhiêu ám muội, nhóc con này thật không biết che giấu sự ham muốn yêu thích.

Vương Nhất Bác liền im miệng không nói lời nào nữa, có lẽ đang bâng khuâng điều gì đó cậu trở nên trầm tư. Vậy mối quan hệ giữa hai người là gì? Anh em sao? Chắc chắn là không. Người xa lạ? Cậu lại không muốn. Hai cánh môi khẽ mím chặt, cậu thẩn thờ nhìn anh không hề che giấu bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng bản thân không nhìn thấy, càng không hiểu được.

Làm sao để biết bản thân có yêu người ấy hay không đây?.






____________________________
Chơi lớn update 3 chương trong đêm. Ban đầu tính để từ từ lỡ như một lúc nào bận không thể viết kịp còn chương dự phòng. Cơ mà 0410 rồi, xem như chuẩn bị ăn sinh nhật Đại Bảo ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com