Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên Ngoại 1: Ốm và canh sườn

Lạc Băng Hà hơi nhíu mi, cố mở mắt mà chẳng được. Một lúc sau,hắn cố hết sức mới chớp mắt được một cái, nặng trịch mà mở đôi mắt ra. Toàn người đau nhức, ê ẩm không thể tả. Hắn đây là làm sao?

Hôm qua Lạc Băng Hà hình như có đánh với Giang Trừng trận nào đâu chứ, mà sao cả người cứ như bị Tử Điện quật thế này. Hắn rủa thầm, thời đại chết tiệt, hắn mà về được nơi của mình, việc đầu tiên sẽ là san phẳng nơi này.

Mẹ nó, không nhích nổi cái tay luôn. Lạc Băng Hà càng chửi trong lòng. Giờ sao còn nóng nữa, đầu óc lại như bị quay mấy chục vòng thế này. Rốt cuộc hắn bị làm sao?

"Nóng..."- Lạc Băng Hà khẽ nói. Cố dùng tất cả sức lực còn lại, cộng thêm chút lòng tự tôn của Ma Tôn, dựng cả người dậy. Phải mở cái cửa sổ ra ngay, không hắn thành cẩu quay luôn mất.

Nhưng Lạc Băng Hà chỉ ngồi được dậy, bất lực khôn thể làm gì hơn. Đầu hắn ngày càng nóng, hô hấp lại hơi loạn, lại còn đầu càng ong ong hơn. Sao mệt thế, đau chết bản Ma Tôn rồi.

Thời đại chết tiệt, Vân Mộng chết tiệt, thế giới chết tiệt. Hắn muốn đồ sát.

Đầu tóc Lạc Băng Hà rối bời, xù xù như ngày hắn lăn lộn cùng mẫu thân của hắn. Quần áo xộc xệch, chăn kéo ngang chân, mắt lờ đờ lờ đờ, trên trán lấm tấm mồ hôi. Mặt lại đỏ ửng lên, đích xác là bị cảm.

Nhưng Lạc Băng Hà vẫn đinh ninh, chắc chắn là do hắn bị cái thời đại này hại.

Hắn mệt mỏi quay đầu, hướng mắt xuống đất. Giày, đi giày để mở cửa số ra. Nghĩ gì liền làm vậy. Hắn cố gắng lết xuống.

Nhưng chửa đi được, Lạc Băng Hà ngay lập tức lăn luôn xuống giường, đầu đập thẳng xuống đất. Khuôn mặt hôn với đất mẹ. Hắn đã tức điên người, buộc miệng chửi. Nhưng muốn chửi, hắn còn sức sao.

Không, hắn hết sức mà chửi rồi.

Lạc Băng Hà cố phải vựng dậy, không thể để kẻ khác thấy được dáng vẻ chật vật của bản Ma Tôn được. Nhất định không được.

Dựa đầu vào thành giường, hắn thở hổn hển, mặt càng đỏ, mắt nhìn vật trước mắt thành hai. Nhưng Lạc Băng Hà vẫn không hiểu nổi, mình làm sao.

Lạc Băng Hà cứ ngồi vậy, đầu óc đã đau đến không tả nổi. Hắn sắp chết à, Ma Tôn oanh oanh liệt liệt như hắn sắp chết à. Hắn tự rủa.

Thời đại chết tiệt, hắn hận.

Tưởng chừng có thể chết đến nơi rồi, bỗng Lạc Băng Hà nghe loáng thoáng giọng nói:

" Lạc Sư Đệ, Lạc Sư Đệ, ngươi không sao chứ..."

"Nhìn còn không biết sao, mù hả, mau giúp Bản Ma Tôn"

"Ngươi cảm nặng thế, chờ ta chút, ta đi gọi Tông Chủ..."

"Cảm, ngươi ngu à. Bản Ma Tôn mà bị cảm à. Có tin ta cắt lưỡi ngươi không"

Chưa kịp để Lạc Băng Hà mở miệng, đệ tử X liền chạy ngay đi gọi Giang Trừng. Bỏ hắn đột ngột, đầu ngay lập tức đập luôn vào thành giường. Hắn chết được rồi đấy.

Đầu óc đã đến cái độ không thể cứu vãn, mắt hoàn toàn mất hết cảm giác. Một vòng tay liền bao lấy hắn, nhẹ nhàng dìu hắn lên giường. Lại nghe được một giọng nói trách mắng:

"Ngươi làm cái gì mà cảm đến độ này hả."

"Là kẻ nào, mau nói tên, ta giết giờ"

Bỗng hắn cảm nhận một sự mát lạnh áp lên trên trán mình. Cơn nóng được dịu đi, thân nhiệt trở lên mát hơn. Dễ chịu.

Một dòng linh lực mát lạnh cuồn cuộn chảy vào trong người. Điều hoà lại cơ thể cho Lạc Băng Hà. Bàn tay mềm mại chốc chốc lại sờ lên trán hắn, coi xem tình hình đã ổn hơn chút nào chưa. Thoáng qua tầm mắt mơ màng, gương mặt người kia lúc ẩn lúc hiện. Rõ ràng mà lại mơ hồ. Điều khiến Lạc Băng Hà chú ý duy nhất chính là đôi đồng tử phớt tím của người kia, thật đẹp.

Khẽ mệt mà chìm vào giấc ngủ. Lạc Băng Hà cảm thấy mệt mỏi.

Đó cũng là đêm đầu tiên, sau khi mẫu thân qua đời. Hắn cảm thấy giấc ngủ của mình thật sự yên giấc, không phải tính toán mưu mô, đề phòng cảnh giác. Thật yên bình.

Hôm sau Lạc Băng Hà tỉnh lại. Cơ thể dần ổn định sau cơn cảm. Dù chưa thực sự hồi phục, nhưng cơn đau đầu đã hoàn toàn biến mất. Coi như tốt hơn hôm qua.

Cánh cửa phòng mở ra, người kia bước vào, Giang Trườngbưng theo một thứ gì đó vẫn còn bốc khói tiến đến chỗ hắn. Cậu đặt nó cạnh đó rồi chồm đến chỗ hắn.

" Ê, Lạc Sư Đệ, khỏe chưa, nếu khỏe rồi thì ăn cái này. Đảm bảo sẽ khỏe hơn."

Nói thế liền rời đi, cậu vẫn còn việc chưa làm xong mà.

Lạc Băng Hà tay đưa lên xoa xoa đầu, cảm nhận hơi ấm còn lại từ bàn tay hôm qua. Sau liền liếc mắt đến thứ đệ tử X vừa mang vào. Một bát canh sườn.... Củ sen. Hắn hơi nhíu mày nhìn nó.

Liệu... Có độc không?

Xong liền cầm kên, hương thơm cùng làn khói toả lên mặt hắn. Thật thơm a.

Lạc Băng Hà hơi chần chừ mà đưa lêb miệng, húp thử một ngụm. Hắn vừa nhấp xong, liền ngay lập tức một hơi uống cạn sạch nước.

Ngon

Đó là từ duy nhất xuất hiện trong đầu hắn lúc này.

Ai là người đã nấu nó. Và quan trọng hơn, Vân Mộng này còn nấu được thứ như này à. Hắn tưởng toàn đồ ớt thôi chứ.

Uống canh một lần, hắn liền nhớ mãi hương vị kia.

Lạc Băng Hà từng rất nhiều lần muốn biết, người có đôi đồng tử phớt tím kia là ai. Nhưng hắn không có nói ra, mọi chuyện dần trôi vào quên lãng.

Sau này khi làm đi đến phía Bắc Kim Gia làm nhiệm vụ, hắn mới được ăn lại món canh này lần nữa. Cũng biết, người nấu bát canh sườn này là Giang Trừng, và người chăm sóc hắn đêm đó cũng là y. Một cảm giác nảy nở trong lòng hắn, Lạc Băng Hà cảm thấy, mình có phần lưu luyến khi rời đi.

Hơn cả, khi đứng trên cánh cổng kia, nhìn thấy Giang Trừng đứng phía sau mình. Lạc Băng Hà lại có hi vọng, dù chỉ một chút, người kia sẽ nói một câu giữ hắn lại. Nhưng rồi, hắn nhận ra, điều đó quá xa xỉ.Ngay lúc đó, khi hắn nói với y câu kia.

" Tông Chủ, à không, Giang Vãn Ngâm, ta sẽ còn trở lại...."

Hắn đã tự nói với chính mình, sẽ tự tay bóp nát y. Ép y quy phụng dưới chân mình, dập nát mọi linh quang chói rọi kia. Biến y thành đồ chơi cho hắn, sống không thể thiếu hắn. Lòng cao ngạo cùng tự tôn của y cũng sẽ do chính tay hắn đạp đổ nó. Tất cả, nên là như vậy.

Sau hắn trở lại Liên Hoa Ổ, huỷ đi nó như hắn đã từng nghĩ. Chỉ qua, chính hắn cũng không ngờ. Mình ấy vậy mà lại ra lệnh cho Mạc Bắc Quân không được giết ai. Đánh cho tàn phế cũng được.

Lạc Băng Hà đưa Giang Trừng về Huyễn Hoa Cung, đánh đập y, lăng nhục cưỡng bức y. Ngỡ rằng y sẽ theo đó mà quy phụng mình. Nhưng hắn sai rồi, quá ai rồi. Y chưa từng quy phụng hắn, chưa từng tỏ ra mềm yếu. Thứ hắn thấy được, chỉ là một Giang Tông Chủ, một Giang Vãn Ngâm kiêu ngạo, cho dù tự tôn mất hết cũng chưa từng cúi đầu.

Hôm hắn nấu cho y một bát cháo, cũng đã từng định sẽ đút y ăn. Cũng muốn chăm sóc y. Nhưng cuối cùng chỉ vì từ mà hắn ném y vào địa lao. Mặc sống chết của người kia như thế nào.

Đứng trước cửa ngục phòng giam, hắn hỏi y một câu.

"Người đã từng hối hận chưa"

Hối hận vì mang hắn về mà không nghe theo lời của con Bạch Thoại kia, hối hận vì đã đối tốt với hắn,và hối hận vì đã đuổi hắn đi.

Đáp lại hắn chỉ là sự im lặng. Lạc Băng Hà tức giận. Tiếp tục hành hạ y.

Nhưng Giang Trừng của thể không biết, duy chỉ có một hôm, Lạc Băng Hà đứng trước cửa phòng giam, hỏi một câu thoáng qua rất khẽ:

" Có thể nấu cho ta một bát canh sườn được không?"

Lời nói không phải ra lệnh, chỉ là thỉnh cầu. Nhưng vĩnh viễn, y chẳng thể biết.

Sau này khi y chết đi, chết vì đỡ một nhát cho hắn. Hắn mới biết, tất cả đều là hắn sai. Hắn thật sự sai rồi.

Không hiểu được y là hắn, hiểu lầm y ghét hắn cũng là do hắn tự mình biên diễn.

Hắn điên cuồng mà tàn sát tất cả, diệt đi hậu cung 3000 người của mình. Một tay vá lại ranh giới giữa hai giới. Nhưng, điều hắn làm thì đổi lại được gì.

Y có thể sống lại sao?

Không

Hắn có thể sửa chữa sai lầm sao?

Không

Vĩnh viễn, chẳng có thứ gì có thể trở lại nữa.

Nhân gian thường nói, số ba là số mang rất nhiều ý nghĩa, đôi khi còn dùng chính nó mà định đoạt một số thứ. Nhưng đối với Giang Trừng và Lạc Băng Hà lại khác.

Giang Trừng gặp Lạc Băng Hà hai lần, cùng với hai thân phận khác nhau của hắn.

Một là thiếu niên được y mang về Giang Gia.

Hai là Ma Tôn cao cao tại thượng hủy đi Giang Gia.

Không có lần thứ ba.

Lạc Băng Hà được ăn canh sườn do y nấu cũng chỉ có hai lần.

Một là lúc hắn ốm, được chính y chăm sóc

Hai là trước khi hắn trở về, y cũng đã nấu và chăm sóc hắn.

Không có lần thứ ba.

Cả hai người bọn họ chỉ dừng lại được việc mình muốn làm ở lần thứ hai, chưa từng làm được đến lần thứ ba. Mọi thứ, cũng giống như mối duyên của hai người.....

oOo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com