Chương 41 - 46 Công chúa dương cầm: Quân thiếu, chào anh
(11)
Làm bạn gái anh ta?
Nói cũng hay quá.
Sở Phù chưa kịp nói gì thì tự nhiên đầu đau nhức, trong đầu đột nhiên xuất hiện vô số kí ức mới khiến cô đau đầu hoa mắt.
Trong số ký ức mới này, có thêm thông tin về Vệ Khinh Thiền.
Vệ Khinh Thiền bao lâu nay vẫn luôn âm thầm làm việc cho chính phủ, ý đồ muốn tìm hiểu về cái chết của cha mẹ cô ấy và chân tướng sự việc anh trai vừa bị truy nã đã mất tích.
Vệ gia tổ tông đều là công thần khai quốc, cha Vệ mẹ Vệ đều là một lòng vì nước, tính tình cũng ôn hòa nhân hậu, anh trai cũng vì quốc gia làm không ít chuyện, Vệ Khinh Thiền không thể để cho bát nước bẩn này làm vấy bẩn thanh danh gia tộc.
Cho nên ngầm ước định với chính phủ, dùng thân phận và nghề nghiệp của Vệ Khinh Thiền hỗ trợ tìm các thông tin mật luẩn quẩn trong hào môn và giới nghệ sĩ.
Lúc này, Vệ Khinh Thiền chuẩn bị đi đến M quốc tham gia đại hội dương cầm, người bên trên nói muốn cho cô một đội người yểm trợ, coi như là bảo vệ cô.
Trùng hợp người kia chính là Thân Dục Chi.
Từ bảo tiêu một bước thành bạn trai?
Nếu biết sớm muộn cũng sẽ chạm mặt hắn, Sở Phù chưa chắc đã liều mình làm một màn như thế này, quả nhiên thế giới cấp E thôi cũng đã có chút bẫy rập rồi.
Cô bày ra bộ dáng kinh ngạc: "Người được cử đến để cùng tôi sang M quốc, là anh?"
Bình thường cô sẽ không để ý đến đội ngũ phụ trách bảo vệ an toàn lắm bởi vì cũng chỉ gặp mặt một hai lần vì công việc. Cho nên khi bên trên nói người phụ trách đội ngũ lần này sẽ không tới gặp cô, cứ yên tâm sang thẳng M quốc, cô cũng không nghĩ nhiều, nhiều một chuyện còn không bằng ít đi một chuyện.
Mà anh trai nguyên chủ, Sở Phù cũng chưa có được tư liệu, người này đã chết hay đã cải trang lẩn trốn nơi khác, cô hoàn toàn không biết được. Dựa theo kí ức trong đầu, anh trai nguyên chủ cùng Thân Dục Chi chính là không phân cao thấp, đều là những người giỏi giang hơn người, chờ minh oan cho anh trai nguyên chủ xong, cô có thể ngoan ngoãn trở lại làm một tiểu bại hoại vô cuông dồi nghề, không, một tiểu công chúa dương cầm vui vẻ khoái hoạt là được.
Nghe cô hỏi như vậy, Thân Dục Chi có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, "Khụ, hôm ấy bận, chưa thể đến chào hỏi được..."
Thực ra hôm ấy Thân Dục Chi vừa mới trở về, đã bị mẫu thân đại nhân nhốt trong nhà, không cho đi ra ngoài. Hắn có tư liệu về Sở Phù trong tay, cho rằng đối phương ít khi đi ra ngoài, nguy hiểm cũng không quá nhiều, bất quá là một nữ hài mảnh mai gầy yếu, không cần phiền toái cô làm gì.
Đến lúc cần gặp mặt, hắn lấy thân phận bảo tiêu của Hoa Chi, trộm đổi người là được, dù sao mỗi lần cần, đều mượn thân phận của hắn. Chỉ là không nghĩ tới, nhiệm vụ lần này còn chưa bắt đầu, hắn đã cùng đối tượng bảo vệ nháo loạn thành thế này.
Nghĩ lại mỗi lời nói mỗi hành động của bản thân mình ngày hôm qua, không khỏi ảo não một phen.
Đêm qua buột miệng nói "Đây là bạn gái ta" với những người kia... rõ ràng hắn có thể nói đây là em dâu của hắn...
Hay là ngay từ lúc bắn đầu, hắn...
"Không, không làm!" Sở Phù nhanh chóng cự tuyệt.
(12)
"Vì sao?" Thân Dục Chi nhìn cô.
Sở Phù giương mắt nhìn lại, dường như có chút tức giận, "Anh dám nói anh không có một chút tư tâm nào trong lòng?"
Không một chút tư tâm? Nếu hỏi hắn câu này ngày hôm qua, có lẽ hắn đã có thể nhanh chóng trả lời, không chút nghĩ ngợi, còn hiện tại, hắn không thể.
Không phải là không dám mà là không thể.
Thân Dục Chi không muốn lừa cô, là hắn không kiểm soát được bản thân, làm ra chuyệ n này.
Nhìn bộ dáng trầm mặc của Thân Dục Chi, Sở Phù liền minh bạch, người này quả nhiên có tư tâm!
Nhưng không biết là do lòng tự trọng hay vẫn là do muốn chịu trách nhiệm với cô, hắn không dám thừa nhận cũng không phủ nhận điều gì, chỉ có thể lấy trầm mặc ứng đối.
"Anh xem đi! Anh......" Lời nói còn chưa nói xong, Sở Phù bỗng nhiên đầu óc hôn mê, hai mắt tối sầm, ngã xuống.
Ngã vào trên giường cũng không đau, Thân Dục Chi nhìn nữ hài bỗng nhiên ngất đi thì cả kinh, vội vàng duỗi tay kéo người cô, lại xem nhẹ việc hai người lúc này đều trần như nhộng, một động tác như vậy không khống chế được thân thể, dán người lên trên da thịt trơn bóng của đối phương.
Xúc cảm ôn hoạt mỹ diệu lại lần nữa đánh thức kí ức đêm qua còn sót lại, mặt Thân Dục Chi hơi đỏ lên, mìm môi, không biết phải làm sao.
Người cô lúc này hơi nóng, trong phòng mở máy sưởi, còn đắp thêm chăn bông mà vẫn nóng như vậy, cực kỳ không bình thường, có lẽ là phát sốt rồi.
Thân Dục Chi cưỡng bách chính mình rời tâm tư đặt lên chính sự, quên đi cảm giác như có như không câu lấy tâm trí hắn, rời giường, nhặt quần áo dưới đất lên.
Tây trang và áo khoác đều bị ném dưới sà, nhưng cũng không nhắn nhúm lắm. Chỉ có áo sơ mị trắng đã bị nhăn, còn đứt vài khuy áo.
Hắn cau mày nhìn phục sức của nữ cũng bị lẫn trong quần áo của mình, kiện váy hồng nhạt đêm qua bị nhúng nước một lần, sau đó lại bị xé nát, mà bên cạnh là đồ lót nữ, dường như dính chất lỏng kỳ quái, còn mang theo một cỗ hương vị...
Trời mới biết ngày hôm qua bọn học đã làm những gì.
Rõ ràng ban đầu còn có chút khắc chế, nhưng lúc sau tựa hồ.. quá mức phóng túng rồi.
Hắn tìm điện thoại, gọi cho Dung Lộ Lễ, để hắn mang quần áo mới đến.
Sau đó trầm mặc một lúc, nói tiếp, "Thuận tiện đi mua một bộ quần áo nữ đến, số đo..."
"Được lão đại, tuân lệnh lão đại." Dung Lộ Lễ vẻ mặt mờ ám đồng ý, vui vẻ ra cửa, chuẩn bị đi đến bãi đỗ xe thì ngẫu nhiên gặp được người quen.
Vị chiến hữu kia nhìn thấy vẻ mặt sống trên đời không còn gì để luyến tiếc của Dung Lộ Lễ, nhịn không được hỏi: "Lang băm, có chuyện gì sao?"
"A, Lão hổ, khổng có chuyện gì..."
Chỉ là đại lão luôn luôn nghiêm cẩn lạnh lùng bá đạo của bọn họ, trải qua nhiều đặc huấn đối phó với mỹ nhân kế như vậy, rốt cuộc cũng có ngày chết dưới hoa mẫu đơn.
Lại còn..
Muốn hắn mang quần áo đến.
Muốn hắn đi mua cả quần áo của nữ đến.
Hôm qua hắn còn nghe được tiếng làm nũng của nữ nhân.
Lại còn là người trúng dược vật.
Nói đêm qua hai người không phát sinh chuyện gì? Ha, lừa trẻ con sao?
Hắn mới không tin!
Một chút cũng không!
(13)
Sở Ngữ Huyên vẫn luôn canh giữ ở đại sảnh yến hội.
Sáng nay cô ta đã gọi điện xác nhận, Thân Dục Chi đêm qua đúng là có đến đây, lấy một phòng, bây giờ vẫn chưa trả lại.
Nói cách khác, người mà cô ta vẫn luôn tâm tâm niệm iệm, Thân Dục Chi, vẫn còn ở đây, chỉ là hắn không muốn nhìn mặt cô. Càng nghĩ càng thấy đau lòng, nhưng Sở Ngữ Huyên cố gắng nhẫn nại tính tình, ngồi trên sô pha chờ đợi, chờ đợi thân ảnh mà cô ta vẫn luôn mong ngóng xuất hiện.
Cô ta không dám đến trước cửa phòng nam nhân chờ đợi, hành vi vội vàng như vậy sẽ làm tổn hại hình tượng cô ta mất công xây dượng trước mặt Thân Dục Chi bao lâu nay.
Thẳng cho đến khi cô ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc: "Dung Lộ Lễ? Anh tới đây làm gì?"
Sở Ngữ Huyên có phát thư mời cho Dung Lộ Lễ, nhưng đối phương không nhận, trực tiếp từ chối. Nếu hắn không phải là con trai út của Dung gia, Sở Ngữ Huyên đã sớm cho người dạy dỗ hắn.
Ai bảo hắn có trưởng bối bênh vực, lại là người dưới trướng Thân Dục Chi. Lấy hai điểm này, cô ta vẫn phải tươi cười chào đón hắn.
Dung Lộ Lễ mười phần không thích cô gái từ nhỏ đến lớn đã theo đuổi Thân Dục Chi này. Quen biết từ nhau từ lâu, Dung Lộ Lễ cũng biết, dưới bộ dạng đoan trang trí thức này, là trái tim vặn vẹo xấu xí đến mức nào.
Hắn không trả lời câu hỏi của Sở Ngữ Huyên, "Tôi là người của lão đại, đương nhiên là lão đại có việc phân phó."
Không cần Sở Ngữ Huyên dẫn đường, trực tiếp đi lên căn phòng Thân Dục Chi đã nói trước.
Gõ cửa, lại gọi vào trong hai tiếng, cửa đã mở ra.
Đập vào mắt Dung Lộ Lễ là gương mặt lạnh như băng sương của lão đạo, có vẻ như vừa tắm rửa xong, người vẫn choàng khăn tắm mà bên trong phòng có người hay không thì cũng đã bị thân hình cao lớn của hắn che khuất.
Tay cầm lấy đồ từ Dung Lộ Lễ, ánh mắt sắc bén đảo qua mặt hắn, Dung Lộ Lễ vốn còn đang định thăm dò liền lập tức an phận lại.
Nam nhân chỉ bỏ lại một câu nhàn nhạt làm hắn không dám động, "Chờ."
Câu chờ này, lấy kinh nghiệm đi theo lão đại phiêu bạt giang hồ hai mươi năm, câu này tuyệt đối không phải có ý chờ để hắn cùng nhau đi.
Lại nhớ đến chuyện tối qua, Thân Dục Chi hỏi hắn về dược hiệu ML520, Dung Lộ Lễ liền liên lạc các cao thủ trong đội tìm kiếm tư liệu hữu dụng để chuẩn bị cho bất kì tình huống nào.
Nếu người trúng thuốc vẫn còn nằm ở đây, vậy chắc chắn, người kia gặp phản ứng phụ với thuốc, sinh ra dược vật nhiệt.
Thuốc này trúng phải, sẽ làm cơ thể người tiến vào trạng thái bất thường, người nóng lên , gặp phải độ ấm cơ thể người sẽ khiến cho đối phương thoải mái di thường, mà sốt cao cộng thêm dược vật có khả năng làm cho đầu óc mụ mị, hiệu quả có thể khiến cho trinh nữ cũng biến thành đãng phụ.
*Người phụ nữ dâm đãng
Đó là hưởng thụ cực hạn cỡ nào chứ?
Chỉ là dược vật rất có hại cho cơ thể, nếu là cơ thể yếu nhược như phụ nữ thì về sau không thể chịu lạnh, dễ ốm.
Nghĩ đến lão đại lần đầu khai trai, chính là cảnh tượng kinh bạo như vậy, Dung Lộ Lễ run run người, không dám nghĩ thêm.
Mà bên trong phòng, Thân Dục Chi nhìn cái váy có chút bảo thủ hắn cố ý phân phó mua tới, lại nhìn người còn đang nằm trong chăn, gương mặt có chút mất tự nhiên, hơi hồng lên, rối rắm hồi lâu, vẫn là dứt khoát kiên quyết tiến lên, kéo chăn ra, thay quần áo mới cho cô.
Chưa đổi quần áo đã để người khác nhìn thấy cô?
Cho dù là bác sĩ cũng không được!
Thân Dục Chi không hiểu ý nghĩ, dục vọng chiếm hữu của hắn từ đâu mà có, rõ ràng Sở Phù cũng không đồng ý làm bạn gái hắn, cho dù là làm bộ cũng không, trực tiếp phản đối.
Hắn vậy mà lại nảy sinh cảm tình đối với nữ sinh nhìn qua văn tĩnh nhu nhược, nhưng tính cách lại có chút ngang ngược này.
Đến khi xác định trên người cô không có chỗ nào không ổn, hắn mới để Dung Lộ Lễ tiến vào, "Nhìn qua một chút."
(14)
Dung Lộ Lễ phớt lờ ánh mắt lãnh khốc như muốn giết người của Thân Dục Chi, tò mò nhìn Sở Phù đang nằm trên giường ngủ đến mê mệt.
Nhìn vóc người nhỏ bé yếu ớt của cô gái nhỏ, lấy tố chất phán đoán chuyên nghiệp của Dung Lộ Lễ, con gái nhà người ta cùng lắm là mới vừa thành niên thôi.
Mà dựa lão đại 28 mùa xuân đã trôi qua, có thể coi như trâu già gặm cỏ non đi?
Bất quá em gái nhỏ đúng là rất xin đẹp, da thịt trắng nõn mỏng manh đến xuyên thấu, thân thể thon dài mềm mại, ngũ quan tinh xảo, dù đang bệnh nhưng cũng mang lại cho người khác một tia mỹ cảm khác thường.
Dung Lộ Lễ tay chân lanh lẹ làm một ít kiểm tra đơn giản, bước đầu đưa ra kết luận, "Phỏng chứng là bị tác dụng phụ của dược vật, xem hô hấp thì hình như sưng họng, cảm lạnh..."
Hắn giương mắt nhìn Thân Dục Chi. Ha ha, con gái nhà người ta cảm lạnh chắc chắn là do Thân Dục Chi ngày hôm qua...
Cái nam nhân muộn tao (ngoài lạnh trong nóng) lãnh đạm này, thật đúng là con mẹ nó quá không thương hương tiếc ngọc.
Đến cuối cùng đều sướng trên thân hắn, ban đầu sao còn muốn tiểu cô nương yếu đuối như thế kia chịu khổ!
Dưới ánh mắt khiển trách của Dung Lộ Lễ, Thân Dục Chi thần sắc nhàn nhạt, hắn cảm thấy Sở Phù là người làm việc cho quốc gia nhưng thân thể lại quá yếu!
Cũng chỉ là bị ngâm trong nước lạnh một chút mà đã cảm mạo, như bọn họ mùa đông khắc nghiệt ngâm dưới nước lạnh cũng không gặp chuyện gì, trong lòng yên lặng tính toán, đợi hoàn thành nhiệm vụ mang tiêu cô nương đi huấn luyện một lần.
Thân Dục Chi cúi người bế cô gái lên, nói "Đi".
Đến khi Sở Phù tỉnh lại, cô đã ở một nơi xa lạ hoàn toàn.
Cô duỗi eo, cảm thấy cả người ngập trong mềm mại, híp mắt, ôm chăn cọ cọ, không muốn rời giường.
Nằm một hồi, cảm thấy thật sự không thể ngủ thêm nữa, cô mới chậm rì rì xoa mắt ngồi dậy.
Căn phòng bài trí rất đơn giản gọn gàng, nhìn giống như là phòng của đàn ông. Giường đệm trải khăn ga giường màu xanh da trời xám, chăn bông gối đầu cũng là một màu trầm như vậy, đại biểu cho tính cách bình tĩnh nghiêm cẩn của chủ nhân.
Nhưng mà xem phương diện khác, tên này tuyệt đối là một đại muộn tao.
Sở Phù lặng lẽ rút ra kết luận như vậy.
Cả người lúc này sạch sẽ thoải mái, khi ấy tuy mọi thứ rất mơ hồ nhưng lúc trước người vẫn dính nhớp mồ hôi, đại khái là có người rửa sạch qua. Cúi đầu, trên người là một bộ váy ngủ hồng nhạt, mềm mại rộng rãi, rất thoải mái.
Sở Phù cảm thấy mình ngủ đến choáng váng rồi, phản ứng đầu tiên không phải là ai thay quần áo cho mình, không phải là ai tắm rửa cho mình, mà là quần áo trên người thật thoải mái không biết mua ở đâu...
"Tiểu Thiền tỉnh rồi sao?" Từ cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.
Sở Phù vừa nhìn thấy bà, ký ức trong đầu đã ùa ra, xuất hiện những thông tin liên quanđến người phụ nữ này: Phùng Lan Tri, mẹ Thân Dục Chi và Thân Hoa Chi, một phụ nữ vừa ôn nhu mỹ lệ lại hoạt bát vui vẻ.
Từ nhỏ Vệ Khinh Thiền đã được gia đình bá mẫu hàng xóm này quan tâm chăm sóc, vì hai người chỉ có hai đứa con trai, vẫn luôn muốn đem Vệ Khinh Thiền phấn nộn đáng yêu về nhà nuôi, muốn trong nhà cũng có một áo bông nhỏ tri kỷ như vậy.
Cho nên, khi phát hiện con trai thứ hai nhà mình thích đối phương, truyền thụ cho hắn không ít kinh nghiêm truy thê, cũng là kinh nghiệmdo hai người họ xem tiểu thuyết ngôn tình với phim truyền hình sáng chủ nhật tích lũy được.
Chỉ là bà không ngờ, người bà cho rằng là tức phụ tương lai của con trai út, lại bị đại nhi tử chán ghét nữ sắc kia nhặt về nhà.
"Dì?" Sở Phù vẻ mặt mê mang, "Đây là đâu?"
(15)
Phùng Lan Tri đi tới, rót cho cô bé một ly nước, nhìn cô uống nước rồi nói, "Đây đương nhiên là nhà dì rồi, dì đã gọi điện cho chú Lý, con không cần lo lắng."
Vốn dĩ Vệ gia là hàng xóm cách vách, nhưng sau biến cố kia, bất động sản đứng tên cha mẹ và anh trai bị tịch thu, Vệ Khinh Thiền quay về nhà cũ.
Nghe vậy, Sở Phù nhẹ nhàng thở ra. Sau đó lại có chút bất an: "Căn phòng này...''.
"Là phòng Tiểu Dục." Phùng Lan Tri cười trả lời.
Bà dùng ánh mắt bỡn cợt nhìn Sở Phù còn đang ngây ngốc, ánh mắt ái muội lưu luyến trên vai áo không thể che đậy được phần da thịt ở xương quai xanh.
Thân Dục Chi mang Sở Phù về, nói với bà đây là bạn gái hắn, bà tò mò như thế nào hắn cũng không chịu mở miệng, lấy lí do là cấp trên có mệnh lệnh, cần rời đi, để lại tiểu cô nương cho bà chăm sóc.
Càng đừng nói, dấu vết ái muội trên người Sở Phù, người từng trải như bà còn có cái gì không rõ!
Bà cho rằng sẽ nhìn thấy bộ dáng đỏ mặt trên gương mặt nữ hài từ nhỏ đã an tĩnh nhàn nhã, ai ngờ mặt cô lại tái nhợt lại, mím môi, dưới ánh mắt kinh ngạc của bà trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: "Xin lỗi, dì, con muốn về nhà..."
Phùng Lan Tri có chút bất ngờ, phát triển này có chỗ không đúng a !
Bà xác định hai người đã xảy ra quan hệ mập mờ, bằng không trên người Sở Phù cũng sẽ không có những dấu vết kia, hơn nữa, đứa con trai từ nhỏ đến lớn đã không có tâm tư chú ý đến phụ nữ lại mang về một kiện váy nhăn đến dúm dó, còn nói bà thay quần áo cho cô...
Hay là...
Phùng Lan Tri nghĩ đến một khả năng, sắc mặt trắng bợt.
Ánh mắt kiên định, cầm tay Sở Phù, vội vàng, "Tiểu Thiền, có phải tiểu dục, nó, nó bức bách con?"
Khả năng này tuy nhỏ, nhưng cũng không phải là không có.
Chưa từng cùng nữ nhân ở chung, suốt này ngây người trong quân doanh, không phải trên báo luôn có những tên biến thái, gặp nữ hài liền cưỡng bách gì đó...
Sở Phù thầm nghĩ, chẳng lẽ lại thú nhận là con cường con trai dì?
Câu này không được, không nói ra mồm được.
Cô đành lắc đầu, trầm mặc không nói nên lời, tùy ý cho dì bổ não tưởng tượng đi.
Nhưng mà năng lực tưởng tượng của dì Phùng quả thật là thập phần cường đại, sắc mặt bà càng ngày càng trắng bệch, sau đó lại chuyển đen, đôi mắt tràn ngập lửa giận, ngồi một lúc, bà ho khan một cái, cầm lấy bả vai Sở Phù, từng câu từng chữ nói:"Yên tâm, tiểu Thiền, dì nhất định sẽ bắt nó cho con một cái công đạo."
Bà lo lắn Sở Phù ở lại đây dưỡng bệnh sẽ đánh thức ký ức đau lòng bất kham trong lòng cô, lập tức dập tắt tâm tư để cô lưu lại, nhanh chóng tìm quần áo mới cho cô thay, lại bưng một chén cháo gà cho cô ăn, sau đó đưa cô ra tận cửa,an bài tài xế đưa Sở Phù về nhà.
Bà lo lắng nhìn Sở Phù, cô bé vẫn hảo hảo an an tĩnh tĩnh tựa hồ sự tình gì cũng chưa xảy ra, lời muốn nói cuối cùng cũng nuốt lại, chỉ có thể nhắc nhở cô, "Yên tâm ,từ hôm nay trở đi, hai cái đồ hỗn đản kia đều sẽ không xuất hiện trước mặt con nữa..."
Bà và Sở Phù gặp mặt cũng không ít, cũng đã nhìn thấy cảnh Thân Hoa Chi và Sở Phù ở chung với nhau, tự nhiên biết cô bé không thích tiểu Hoa, chỉ là bà rất thích tiểu Thiền, cho nên muốn cô về làm người một nhà, để nhi tử theo đuổi cô.
Vệ gia cùng Thân gia bọn họ, thậm chí là cùng nhà mẹ đẻ Phùng gia của bà, quan hệ thực không tồi, bà không biết vì sao Vệ gia xảy ra chuyện như vậy.
Mà chồng bà, rõ ràng cũng lo lắng như vậy, lại chỉ có thể lén lút trợ giúp tiểu Khinh giữ lại tổ trạch, tránh cảnh cô gái nhỏ phải lưu lại đầu đường, còn dùng đủ các loại lí do nhìn như đường hoàng, cố gắng để người nhìn không ra dấu vết.
Nếu thật sự không muốn cùng bọn họ kết giao, chồng tuyệt đối sẽ dặn dò bà trước, để bà duy trì khoảng cách.
Nhưng cũng không có.
Càng làm như cam chịu đem bé gái Vệ gia mồ côi trở thành con dâu nhà mình.
Phùng Lan Tri nghĩ, nếu con trai cũng thích, lấy tính cách ôn nhu săn sóc của Hoa nhi, lấy tiểu Thiền làm tiểu tức phụ là phù hợp nhất, bà cũng có thể đường hoàng chính đáng chăm sóc cô thật tốt.
Ai ngờ!
Ai ngờ được đại nhi tử không bao giờ để người lo lắng kia lại làm ra chuyện như vậy!
Cưỡng bách?
Hắn giỏi lắm!
(16)
Sở Phù hết sức vừa lòng với cuộc sống một tuần nay.
Trước kia cô cũng học một chút dương cầm, nhưng cũng chỉ đủ để qua bài kiểm tra của giáo viên, sau này nhà xảy ra chuyện cũng không luyện tiếp, chưa đến trình độ cao như Vệ Khinh Thiền.
Sau khi tiến vào giới giải trí, trong profile cũng có ghi sở thích là chơi đàn, nhưng ít khi được nhắc tới.
Thời gian này, được ung dung yên tĩnh luyện đàn khiến Sở Phù nghĩ đến khoảngthời gian thoải mái dễ chịu trước kia.
Nhưng mà sự yên tĩnh hiếm có này nhanh chóng bị người phá vỡ.
Nam nhân đột nhiên xuất hiện ở nhà cũ Vệ Khinh Thiền, hơi thở gấp rút.
Tiến đàn dừng lại, Sở Phù nghiêng đầu, gương mặt ôn hòa nhìn hắn, "Thân Hoa Chi? Anh làm gì mà vội vã như vậy?"
Thân Hoa Chi thở sâu vài hơi, nhìn nữ hài một thân bạch y yên lặng ngồi trước dương cầm.
Từ năm mười tuổi, hắn đã thích cô.
Cho đến tận bây giờ.
Vẫn không hề thay đổi.
Làm sao cô có thể tàn nhẫn như vậy?
Hắn nhớ tới thần sắc nghiêm nghị của người mẹ từng duy trì ủng hộ hắn theo đuổi Vệ Khinh Thiền, "Hoa Chi, tiểu Thiền không thích con, đã lâu như vậy, con cũng nên buông xuống đi."
Hắn mê mang, vì sao lại như vậy?
Rõ ràng người vẫn luôn biết tiểu Thiền với hắn không có loại tình cảm kia, vì sao đột nhiên lại nghĩ như vậy?
Nghĩ mãi, hắn cũng chỉ có thể nghĩ đến, nhất định là cô đã nói gì với mẫu thân.
Cô phiền chán hắn sao?
Sở Phù nhìn nam nhân đứng thất thần trước mặt mình, đứng dậy, có chút lo lắng hỏi, "Xảy ra chuyện gì sao? "
Thân Hoa Chi rủ mắt, trầm mặc.
Chính là phần ôn nhu này mới khiến hắn một mực mê luyến đến đắm sâu. Dù là biết cô chán ghét hắn, hắn cũng không dám làm gì, chính là hắn luôn cố chấp mê luyến không dứt được. Hắn cũng muốn hỏi cô, vì sao lại chán ghét hắn như vậy.
Còn một tháng nữa cô sẽ đi đến M quốc tham dự đại hội dương cầm, dù tiểu thiền đã được học viện âm nhạc Vienna thông tri, nhưng tham gia một giải thưởng quốc tế, hắn không muốn cô bị phân tâm.
Thân Hoa Chi nở một nụ cười ôn nhu như mọi ngày, "Không có gì, chỉ là lâu không gặp, rất nhớ em."
"Thì ra là như vậy." Sở Phù nhẹ nhàng đáp trả, tựa hồ lời nói của Thân Hoa Chi chỉ là lời nói bình thường, không nhìn thấy phân tình cảm kia, "Anh cũng không cần gấp như vậy, dù sao về sau cũng sẽ gặp lại."
Cô tiến lên rót cho Thân Hoa Chi một ly trà, hơi cúi đầu, lộ ra cần cổ thon dài.
"Tôi sẽ đi xem em thi..."
Thân Hoa Chi nghe cô nói vậy thì đáp lời. Nhưng vừa nhìn cô, ánh mắt không tự giác nhìn vào phần cổ trắng nõn kia, giọng nói không cách nào thoát ra được, sắc mặt biến đổi...
Dấu vết trên cổ kia...
Thân Hoa Chi luôn thủ thân như ngọc vì Vệ Khinh Thiền, nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng thấy qua heo chạy, loại dấu vết này, nhìn thế nào cũng thấy không đúng.
Thân Hoa Chi híp mắt cẩn thận nhìn.
Thân Hoa Chi có học qua một chút y học cơ bản, vốn là vì muốn chiếu cố nữ hài mình yêu thích, tiểu thiền thể chất mãn cảm, da thịt cũng mỏng manh, hơi mạnh tay cũng có thể để lại dấu vết mấy ngày không tan.
Lại là vị trí mẫn cảm như ở cổ, đây tuyệt đối không phải là vết dị ứng hay va đập gì cả.
Là ai làm ra chuyện này!
Phẫn nộ sắp chôn vùi lý trí, nhưng là đối diện ánh mắt mê mang lo lắng của nữ hài, lửa giận trong lòng lại bị dập tắt.
Hắn vẫn là tự mình điều tra đi.
Nếu hỏi cô, nói không chừng sẽ gợi lên hồi ức không tốt ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com