Chương 3: Ham đánh bạc hơn mạng
Bất tri bất giác, cuộc sống đợi gả của Lạc Hoa Nhan đã qua một nửa, trăm điều thiện chữ hiếu đứng đầu, nàng cũng đã đón nhận quyết định của cha thối.
Ngày hôm đó khí trời thoáng đãng, Lạc Hoa Nhan khó khăn thoát khỏi đống phiền lòng kia, sáng sớm ở tướng phủ bày biện, quang minh chính đại đánh bạc.
Lạc Hoa Nhan mặc xiêm y màu vàng nhạt chống nạnh, lớn tiếng gào lên: "Các ngươi đặt nhanh lên một chút... Nếu không đặt cược ta sẽ mở ra. Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không thể lấy lại!"
Theo tiếng la của nàng, gia đinh xung quanh cũng vội vàng đặt cược.
Lạc Hoa Nhan thấy nhiều người đặt xuống chữ "Đại", giống như tên gian thương cuống quít cười gian nói: "Đặt xong rời tay, đặt xong rời tay!" Nụ cười kia có thể nói là vạn phần linh động.
Một tên gia bộc thấy bộ dáng này của nàng, vội vàng rút tay trở về, đem bạc đến chữ "Tiểu", tay còn chưa đặt xuống, liền bị nàng vỗ trở về: "Ta đã nói tất cả đặt cược xong rời tay, ngươi đùa giỡn lão thiên à?"
Gia phó vội vã đem bạc đặt lại chữ "Đại", nuốt một ngụm nước bọt. Đại tiểu thư ham đánh bạc hơn mạng, lúc đánh bạc toàn bộ con người đều thay đổi.
Lạc Hoa Nhan thấy tất cả mọi người đặt cược xong, lớn tiếng hô: "Như vậy chúng ta liền mở ra ha, ván này chúng ta cược một tháng tiền lương!"
Ánh mắt gia nhân ở dưới cũng muốn rớt ra rồi, đã có người không chịu nổi hô: "Tiểu thư, người mở nhanh lên!"
Lạc Hoa Nhan cười hì hì đem xúc xắc mở ra, bên trong tất cả đều là thanh nhất như nhau, cười híp mắt đem tất cả tiền trên bàn ôm vào trong ngực: "Thật ngại quá, ta thắng!"
Nhóm gia nhân phía dưới nhất thời loạn lên, hét lên chơi thêm một ván: "Tiểu thư chơi thêm một ván, chúng ta không tin lúc nào người cũng thắng."
Hoa Nhan càng chơi càng nghiện, lại thêm một ván đúng ý nàng, đang chuẩn bị mở ra, đột nhiên một giọng nói thẹn thùng truyền đến: "Tỷ tỷ... Tỷ tỷ..."
Hoa Nhan dừng tay lại, ngây người nhìn Lạc Lê Nhi đang vội vã chạy tới, không hiểu nàng có chủ ý gì.
Hoa Nhan cười hì hì nhìn Lạc Lê Nhi: "Tìm tỷ tỷ chuyện gì? Chẳng lẽ là muốn tiến cung thay tỷ tỷ?"
Lê Nhi nghẹn ngào, nói quanh co nửa ngày, sắc mặt cũng tái xanh: "Tỷ tỷ nói gì vậy, trước kia là muội không hiểu chuyện, tỷ đừng so đo với muội..."
Lê Nhi vội vàng lấy túi hương từ trong tay áo ra nhét vào tay Hoa Nhan "Cái này muội tặng tỷ, những năm qua muội không tốt, mong tỷ tỷ có thể tha thứ!"
Nha hoàn Thủy Ngưng đi theo phía sau Lê Nhi thấy vậy vội vàng nhìn Hoa Nhan nói: "Đúng vậy, Đại tiểu thư, người xem túi hương này may thật tốt, còn có hình long phượng." Mặc dù con rồng kia thêu giống như con trùng. "Người mau nhận lễ vật của Nhị tiểu thư đi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com