Chương 3 : bí mật về " thân thế "
Gió thổi vi vu theo tiết tấu tạo nên một bản nhịp hay động lòng người và càng động lòng người hơn đó chính là hình ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp nằm ngủ trên một chiếc bàn nhỏ trong một khung cảnh hết sức quyến rũ , có cánh hoa đào bay bay theo làn gió , tiếng chim
hót trên cành cây và những con bươm bướm đang lượn trên bầu trời trong xanh . Tất cả đều tạo nên một tranh có một không hai
- " tiểu thư .... Tiểu thư .... Tiểu ... " tiểu Thanh chạy tới chiếc bàn đó để gọi nó dậy
-" tiểu thanh à , chị đã nói bao nhiêu lần rồi hả , đừng gọi ta là tiểu thư nữa , gọi là tỷ tỷ cơ mà , à mà có chuyện gì vậy"nó vừa nói vừa lấy tay che miệng ( để ngáp đó mọi người )
-" cô cô hình như không được khỏe cho lắm "
-" cô cô bị làm sao hả" nghe đến đây lòng nó như có cái gì đang bừng cháy
-" nô tỳ à em không biết nữa , lúc em dọn dẹp nhà cửa xong thì vào phòng cô cô dọn dẹp thì thấy cô cô ho rất rất nhiều máu , em thấy sợ lắm ........ Hu hu hu " nói đến đây nước mắt của tiểu Thanh bắt đầu tuôn ra " tiểu ... Tỷ tỷ mau đi nhanh lên "
-" em đã gọi quách thúc thúc chưa , đi gọi nhanh lên " nó chạy thật nhanh về nhà
Trên đường đi nó chạy nhanh quá nên bị ngã mấy lần và bị trầy xước da . Mọi ngày nó nhìn thấy khung cảnh ở trên đường rất đẹp và quyến rũ nhưng không biết vì sao mà nó chẳng thấy một tí đẹp , quyến rũ nào . Có lẽ vì nước mắt đã làm mờ đi vẻ đẹp và sự quyến rũ của cảnh vật.
Khi bước vào phòng của cô cô thì nó nhìn thấy thím trương đang lau nước mắt và nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của quách thúc thúc . Nó bước thật nhanh đến bên giường của cô cô và Khóc thật lớn
-" cô cô .... Cô cô ... Tỉnh dậy đi đừng ngủ nữa , đừng làm cho cháu sợ mà " nó ôm lấy cô cô
-" Băng Nhi , cô cô của cháu sắp không chịu đựng được nữa rồi , cháu ...cháu....đừng buồn nữa " thím Trương nói xong thì tới ôm nó vào lòng
-" quách thúc thúc cô cô không xảy ra chuyện gì phải không ....phải không?"
-" ta xin lỗi . Ta đã cố gắng hết sức rồi "
-" không .... Cháu không tin , cô cô à người tỉnh lại đi"
-" Băng .... Băng nhi .. Cháu đừng buồn , sống chết là chuyện .... sớm muộn mà thôi .... ta có chuyện muốn nói ... nói với cháu và tiểu Thanh một chuyện quan trọng, hai ngươi có thể ra ngoài được không ,... Khụ khụ" cô cô nó hướng tới quách thúc và thím Trương mà nói
- Được
Sau khi hai ngươi đi hỏi thì cô cô ngồi dậy đối mặt với nó
-" ta biết mình không còn sống được bao lâu nữa , nay ta muốn nói cho cháu một bí mật "
-" đừng nói như vậy mà , cô cô phải sống thật tốt để còn nuôi cháu nữa chứ "
-" cháu đừng khóc nữa , khóc nhiều thì sẽ đau mắt , thực ra cha cháu vẫn còn sống , ta xin lỗi vì đã giấu cháu . Cha cháu tên là Hàn Trác Thần , tướng quân nước ta , vì mẹ cháu và cha cháu xảy ra xung đột nên mẹ cháu bỏ về đây sống với ta , ta .... ta cảm thấy rất có lỗi vì không thực hiện được lời hứa trứơc khi mất của mẹ cháu . Vì ích kỉ mà ta đã giữ cháu bên cạnh ta 17 năm , ta xin lỗi . Khi ta mất cháu phải đi tìm cha cháu ...... Khụ ,... Khụ coi đó là di nguyện của ta còn đây là cái vòng cổ cha cháu tặng cho đứa con trong bụng lúc đấy và nó là của cháu , cháu phải đi tìm cha cháu , ta xin lỗi cháu, tiểu thanh giúp ta chăm sóc Băng Nhi ..Nhi....thật tốt. ...tốt.. khụ .... khụ ....." nói xong thì cô cô nhắm chặt mắt và buông lỏng hai tay
-" Cô cô , ngươi đừng bỏ con mà , con chỉ có ngươi là người thân thôi , người bỏ đi thì ai thương con , ngươi tỉnh lại cho con , con cầu xin ngươi mà "
-" cô cô con sẽ chăm sóc cho tỷ tỷ thật
khuôn mặt đau thương của nó mà khóc
7 ngày sau
-" tỷ tỷ ngươi đừng như vậy nữa , ngươi phải ăn thì mới có sức tìm cha chứ , tỷ cứ như vậy thì ốm mất , cô cô nhìn thấy cũng đau lòng đấy chứ "
nó ngồi trên thành bệ cửa nhìn về phía ngôi mộ của cô cô mà dòng nước mắt kẽ lăn trên khuôn mặt tái nhợt , nó buồn vì cô cô là ngươi đầu tiên chăm sóc tận tình nó khi nó sống trong thế giới không quen biết một ai .
-" tỷ tỷ ngươi phải mạnh mẽ lên chứ , muội sẽ chăm sóc tỷ tỷ suốt đời"
-" tiểu thanh à , cảm ơn em " " tỷ phải mạnh khỏe nên , à mà bao giờ chúng ta đi tìm cha tỷ vậy"
-" một tháng sau thì đi tìm vậy giờ ,ta muốn ăn " có lẽ khóc cũng không thể quay trở về được nữa , sống thật tốt để cho mọi người xung quanh mình vui - đó là suy nghĩ của nó lúc này
Buổi tối ở Kinh thành Thiên Long Quốc
-" thần ca , muội nhớ huynh lắm nhớ lắm , Dung nhi xin lỗi huynh"
-" dung nhi , nàng đang sống ở đâu nói cho ta nghe đi" Hàn trác thần bước vào một khung cảnh lãng mạn , hình như khung cảnh này nhìn rất quen có rừng Hoa anh đào , có tiếng chim hót , nhưng không cách nào nhớ ra
-" muội không còn trên đời này nữa rồi , huynh đi tìm con gái của chúng ta đi , nó bây giờ rất buồn , tên nó là Hàn Băng Nhi , tạm biệt huynh ,nhớ phải tìm được con gái của chúng ta nhé "
"Muội đi đâu vậy, quay về đây đi ......quay về đi mà Dung Nhi....Dung Nhi"
"Tướng quân ngươi có làm sao không vậy" tiếng nói từ cửa vọng vào trong phòng khi nghe thấy tiếng hết của tướng quân
"Ta không sao chỉ là mơ một giấc mơ mà thôi" bao nhiêu năm không mơ thấy nàng mà giờ lại mơ thấy , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì , con của ta ...con của ta hiện đang ở đâu mà ta tìm mãi không thấy..... Băng Nhi ...con ta tên là Băng Nhi
____________________________________________________________________
Dải phân cách dòng suy nghĩ
____________________________________________________________________
-"Bẩm Hoàng Thượng, vi thần thăm dò được Thương Dao đã hạn hán, thiếu lương hai tháng nay. Ngân lượng và lương thực cứu tế thiên tai sớm đã phát hết, mà cứ mỗi tầng quan viên lại cắt xén, cuối cùng đến được tay nạn dân đã ít lại càng ít hơn, hiện nay bên đường ở Thương Dao khắp nơi đều là nạn dân bị chết đói, bán con trở thành chuyện bình thường, thậm chí chuyện thê thảm như ăn thịt người chết cũng đã phát sinh." Hồi đại nhân quỳ một gối trên mặt đất, thâm trầm báo cáo tin tức lấy được mới nhất. "Vi thần đã ghi chép lại tên tuổi quan viên tương ứng trên án, xin Hoàng Thượng minh thị." Cung kính trình quyển sổ trên tay lên, rồi đứng sang một bên nghe chỉ thị.
Hoàng Gia Vũ ngồi thẳng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn xuống , lật lật xem quyển sổ Hôi Điệp trình lên. Sau thời gian nửa chén trà, đặt quyển sổ xuống, giọng nói uy nghiêm phân phó:
"Hai tháng trước Tư mã Thương Dao dâng thư báo ở Thương Dao xuất hiện hạn hán, Trẫm đã sắp xếp cho phát vật tư cứu tế, bây giờ nó xảy ra như thế này là tại sao hả?" Trên điện Thái Hòa, Hoàng Gia Vũ ngồi trên kim loan bảo tọa bình tĩnh hỏi quần thần đang đứng ở trung ương chính điện. Cuối cùng, ánh mắt rơi lên người Lâm Tể tướng, "Tể tướng chắc là có thủ tục liên quan muốn thượng tấu?"
-"Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần đúng là đang muốn báo việc này lên Hoàng Thượng!" Lâm Khang Vĩnh rời hàng, đứng ở chính giữa, hơi khom người trả lời, "Tư mã Thương Dao dâng thư, trong hai tháng này, mặc dù Thương Dao không có mưa, nhưng trăm họ Thương Dao với sự giúp đỡ của triều đình, cuộc sống vẫn có thể tiếp tục. Xin Hoàng Thượng bớt lo."
-""Ồ?! Vậy những lời của Hồi đại nhân vừa nói không phải sự thật à hay là Trẫm thật đã lo bò trắng răng!" Hoàng Gia Vũ không thể hiện ra mặt điều gì, sự lạnh lẽo thoáng qua trong mắt không biết triều thần nào phát hiện hay không.
"Hoàng Thượng ưu quốc ưu dân, là phúc của dân chúng Thiên Long ." Lâm Khang Vĩnh đứng thẳng người, khóe miệng có ý cười nhàn nhạt.
"Thật hổ thẹn!" Hoàng Gia Vũ than khẽ, mang vẻ tự trách sâu sắc. "Trẫm tuy quý vi thiên tử lại chưa thể thấu hiểu nỗi khổ của dân chúng, chưa thể che chở cho dân chúng, cũng chưa thể thấu đáo lòng dân, thăm hỏi dân chúng."
"Hoàng Thượng bận rộn quốc sự, nào có thể lấy thân thể quý giá đích thân tới chốn dân gian?" Lâm Khang Vĩnh an ủi. "Huống hồ Hoàng Thượng đã mở kho phát lương, cứu tế nạn dân. Dân chúng đương nhiên sẽ ghi sâu ân tình của Hoàng Thượng trong tâm khảm."
"Ừm, Tể tướng nói rất đúng!" Hoàng Gia Vũ cười nhẹ, kèm vài phần nhẹ nhõm, "Cho nên, Trẫm dự định điều một khâm sai tuần tra Thương Dao, thay mặt Trẫm trấn an dân chúng." Nói tới đây đột nhiên tốc độ lời nói thay đổi, mặt mày nghiêm túc, "Hàn Trác Thần tiến lên nghe lệnh!" Nói đến đây nhưng không thấy Hàn thừa tướng bước ra , hắn lại nói to -" Hàn Thừa tướng"
Hàn thừa tướng giật mình và bước ra, quỳ xuống: "Thần Hàn Trác Thần nghe lệnh!"
"Thương Dao hứng chịu thiên tai, dân chúng khổ sở không nói nổi, Trẫm đặc biệt phong Hàn thừa tướng làm khâm sai đặc sứ chấn tai giúp nạn, lập tức lên đường đến Thương Dao phân phát lương thực, trấn an nạn dân. Ban Thượng Phương bảo kiếm, nếu có quan sai cắt xén của cải quốc nạn, tham tang uổng pháp , có thể tiền trảm hậu tấu! Hàn ái khanh, đây là chuyện liên quan đến mấy vạn mạng người, khanh biết làm việc công bằng, vì dân thỉnh mệnh chứ?"
"Thần nhất định không làm nhục thánh lệnh, vạn tử bất từ!" Giọng nói Hàn Trác Thần sang sảng vang lên, người phủ phục trên mặt đất.
Lâm Khang Vĩnh sắc mặc lạnh lẽo, ánh mắt trầm xuống; Hoàng Gia Vũ lại còn hơi nhếch môi: "Tể tướng có đề nghị gì sao?"
"Chính sách của Hoàng Thượng rất tốt, thần không có đề nghị gì!" Lâm Khang Vĩnh trả lời mà trên mặt không biểu hiện gì.
"Chúng thần còn chuyện gì nữa không? Không có thì lập tức bãi triều!" Nói xong thì hắn đứng dậy và tiến thẳng về phía cửa " Hàn thừa tướng trẫm có chuyện muốn nói với khanh , khanh đi theo trẫm đến cung càn long " " dạ vâng"
Cung càn Long
-" Hàn tướng quân hôm nay khanh bị làm sao vậy "
" dạ Hoàng thượng , thần vẫn bình thường "
" sáng ngày mai khanh lên đường đến Thương Dao , nhớ cẩn thận , trẫm sẽ phái Dạ Phong đi theo ngươi"
-" cảm ơn hoàng thượng "
____________________________________________________ dải phân cách đối thoại giữa hai ngươi________________________________________________
-" Băng Nhi con phải cẩn thận nhé , đừng gây phiền toái đấy nhé "
-" con biết rồi mọi người ở lại mạnh khỏe , chúng con đi đây " nó chạy tới ôm thím Trương vào lòng mà khóc
-" thôi lên đường đi không muộn đấy"
-" tạm biệt mọi người " nó và tiểu Thanh lên đường tìm cha của nó nhưng nó chẳng biết một chút nào liên quan đến cái người được gọi là cha này cả
-" tỷ tỷ sao chúng ta phải cải trang thành một người phụ nữ xấu xí như vầy chứ , nhìn vào là thấy buồn nôn , ghê quá à cứ như bị bệnh nở loét ý "
-" em không biết đâu thế giới ngoài kia nguy hiểm lắm , cải trang như vậy cho an toàn" cũng may lúc trước xuyên không ta luôn luôn mang hộp trang điểm với lại hộp này nó mới mua nên vẫn còn sử dụng được 9 năm nữa ( thực chất nó mua đồ trang điểm trong một chuyến đi sang Pháp cách ngày nó bị xuyên không không lâu và hộp có có thể dùng được 10 năm nhưng nó đến đây gần 1 năm rồi đấy bà con)
-" ủa sao mà tỷ biết vậy , nếu có gặp nguy hiểm em sẽ bảo vệ tỷ"
" ta biết muội có võ công rồi khỏi phải khoe nữa " " tỷ lại đùa muội , muội ghét tỷ "
-" đại nhân xin hãy tha thứ cho kẻ hèn mọn này" vừa nói vừa gập người xuống
-" tỷ còn giám trêu muội nữa không" nói xong tiểu thanh chạy đến Cù li nó làm cho nó cười không chịu nổi
" đừng gì... nữa ta biết lỗi rồi"
" tỷ đấy , bây giờ chúng ta đi đâu "
" bâu giờ chúng ta đi đến Thương Dao , ta nghe nói Thương Dao là 1 nơi vô cùng đẹp đẽ, còn có dòng Thương hà mới thực thần kỳ,mới lại hiện nơi ấy đang xảy ra nạn ....Ta quên mất rồi . Nhưng chúng ta đến đó xem có việc gì cần giúp đỡ không "
Hai con người cùng nhau đi đến điểm đích đặt ra đó là Thương Dao
Liệu hai cha con có gặp nhau hay không và chuyện gì sẽ xảy ra ở Thương Dao . Xin hãy đón xem tập tiếp theo của truyện
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com