Chương 29: Phế Trịnh Xá
Ông chủ Hoa Mãn Lầu còn đang đứng ngây ngẩn nãy giờ thấy một màn này thì run rẩy, lắp ba lắp bắp kéo tay Vân Thanh.
"Khách...khách quan, cô nương có lẽ đến từ nơi khác nên không biết. Hắn là nhi tử của quan viên cai quản nơi đây. Mọi người làm vậy với hắn nhất định Trịnh Thắng sẽ lột da, róc gân mọi người để trả thù....."
Vũ Yên chỉ nhìn chủ khách điếm một cái, không lên tiếng. Lại quay sang nhìn Trịnh Xá bên này cơ hồ đã sắp ngất, nàng liền chậm rãi đến gần hai chân hắn, bàn chân nhỏ nhắn giơ lên mạnh mẽ giẫm xuống hạ bộ người bên dưới. Lần này Trịnh Xá chỉ thở dốc ra một hơi, đau tới nỗi không phát nổi ra tiếng, trực tiếp ngất đi.
Người trong đại sảnh há hốc mồm, mặt mũi đần thối. Nữ nhân thì xấu hổ quay mặt đi. Nam nhân thì không hẹn nhau mà đồng thời nuốt nước bọt, đưa tay ôm lấy hạ bộ của mình. Hoàn hảo, vẫn còn trong quần!
Trường An, Sở Hạo Lăng, Lâm Cẩm Phong tròn mắt, cùng lúc giơ ngón cái với Vũ Yên. Hoàng hậu nương nương quả nhiên đủ thâm, đến bọn hắn còn thấy đau thay cho Trịnh Xá. Ây dà, tiểu tổ tông nhà hắn đợt này coi như xong rồi. Đạp mạnh như vậy, cho dù có là thánh nhân thì đứng trước mặt đại mỹ nhân cũng không 'cứng' dậy nổi.
Nét mặt Sở Hạo Nhiên cứng ngắc, không được tự nhiên nuốt bọt một cái. Nhìn tình trạng thê thảm của Trịnh Xá liền đột nhiên cảm thấy hạ bộ của mình có chút co giật. Nếu tối qua nàng không thủ hạ lưu tình thì có phải bây giờ hắn cũng giống Trịnh Xá không?! Khoé miệng Sở Hạo Nhiên co rút dữ dội, không dám tiếp tục suy nghĩ. Cũng may là nàng không đạp mạnh!
Vũ Yên lười biếng ngáp một cái, liếc mắt nhìn Tiểu Yến. Tiểu Yến rất hiểu ý nàng, chỉ cần một ánh mắt của Vũ Yên là đã biết nàng muốn làm gì.
Tiểu Yến giơ chân đá lên người Trịnh Xá, hắn bị đá bay tới chỗ tên tay sai sai duy nhất còn tỉnh đang ngồi run rẩy dưới đất.
"Mang phế vật này về cho Trịnh Thắng, nói hắn muốn trả thù thì sáng mai tới đây."
"Vâ...vâng....tiểu nhân đi ngay...."
Tên tay sai bị mấy người Vũ Yên làm cho hồn phi phách tán, lắp bắp trả lời rồi vội vàng lôi Trịnh Xá dậy. Sau đó ba chân bốn cẳng liền chạy mất, tốc độ kia giống như vội đi đầu thai vậy.
Vũ Yên xoay người, không hề để ý đến ánh mắt mọi người đang nhìn mình, đi lên lầu.
Vân Thanh cũng ném cho ông chủ một thỏi vàng nói là tiền đền bù cho bàn ghế gãy và bảo ông ta dọn dẹp lại đại sảnh rồi cùng với Tiểu Yến theo sau Vũ Yên.
Mắt thấy Vũ Yên đi ngang qua mình, từ sáng tới giờ còn chưa nhìn mình lấy một cái thì Sở Hạo Nhiên vô cùng ấm ức. Rõ ràng hắn không có làm gì mà a, tại sao đột nhiên tiểu nương tử lại không để ý tới hắn chứ?
Sở Hạo Nhiên hằm hằm phóng lên lầu, ngay lúc Vũ Yên vừa mới mở cửa phòng ra định vào nghỉ ngơi liền bị hắn bế lên. Lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, ngay trước con mắt mở to vì kinh ngạc của mọi người bế thốc Vũ Yên lên sau đó phóng vào phòng mình.
Và sau đó, ngay khi cả đám người đang muốn ngó vào phòng nhìn lén, Sở Hạo Nhiên liền vô tình đóng sầm cửa lại.
Mọi người: ( ̄^ ̄)ゞ! Ngay cả liếc một cái cũng không cho, quả thực keo kiệt!
Vũ Yên bị hắn bế thốc lên cũng ngây ngẩn không kém, ngay cả phản kháng cũng quên mất. Tận đến khi bị hắn áp chế vào tường hung hăng hôn nàng mới hoàn hồn, trừng mắt nhìn hắn, "Này...rốt cuộc thì đang phát điên cái gì a?"
"Nàng tránh ta!"
"Ta....." Vũ Yên á khẩu, không cách nào phản bác, cả ngày nay nàng đúng là cố tình tránh hắn.
"Nương tử, ta làm sai cái gì nàng muốn đánh, muốn mắng ta thế nào cũng được, đừng không để ý đến ta như vậy có được không?" Hai mắt Sở Hạo Nhiên long lanh, ầng ậc nước như sắp khóc đến nơi.
Trong lòng Vũ Yên than thầm một tiếng, lại là chiêu này. Mặc dù biết rõ hắn đang giả bộ nhưng nhìn cảnh này nàng cũng không thể nào chống cự được a.
"Ngươi...không sai, là ta đang có chuyện cần suy nghĩ thôi." Mấy chữ phía sau Vũ Yên nói càng ngày càng nhỏ, cũng không dám nhìn thằng vào mắt hắn. Hai má không tự chủ được mà đỏ lên.
Đầu Sở Hạo Nhiên hiện lên một đống dấu hỏi chấm to đùng. "Nàng suy nghĩ thì cứ suy nghĩ, tránh ta làm gì?"
"Ta....tóm lại ngươi không cần biết!"
Sở Hạo Nhiên chu môi, "Nàng lại ghét bỏ ta~"
Vũ Yên cảm thấy mình lao tâm lao lực quá độ, đã nói không thể tuỳ tiện ngừng thuốc mà.
"Mau buông ra, đi ngủ đi, ta về phòng Vân Thanh." Vũ Yên giãy giụa muốn thoát khỏi tay hắn nhưng hai tay Sở Hạo Nhiên giống như gọng kìm, kẹp chặt cứng nàng ở bên trong, đẩy thế nào cũng không ra.
"Nương tử~" Sở Hạo Nhiên nũng nịu, cọ đầu vào cổ Vũ Yên, "Không có nàng bên cạnh vi phu không ngủ được."
Vậy chứ 20 năm qua ngươi sống sao?
"Đi thôi nương tử, chúng ta đi ngủ."
Sở Hạo Nhiên vừa nói vừa kéo nàng đến bên giường làm Vũ Yên ngốc lăng. "Uây....ta ta...mau buông ta ra...Ta phải về với Vân Thanhhh!"
Vân Thanh, Tiểu Yến, An Khánh!!!! Cứu mạng aaaaaa!!!!!
"Ngoan, nương tử mau ngủ đi. Vi phu ôm nàng." Giọng nói Sở Hạo Nhiên mị hoặc, nửa dụ dỗ nửa câu dẫn. Hắn ôm chặt Vũ Yên vào lòng, ngay cả cơ hội để nàng trốn thoát cũng không có.
Vũ Yên khóc không ra nước mắt. Nàng tránh hắn là vì nàng cảm thấy bản thân mình đang nảy sinh một số tình cảm khác lạ, cần phải tĩnh tâm để suy xét lại. Mà nay hắn lại như vậy, bảo nàng sao mà tĩnh tâm.
Nàng vặn vẹo người, muốn thoát khỏi tay hắn nhưng không được. Đánh hắn? Có cái rắm ấy! Vũ Yên nhanh chóng phỉ nhổ phương án này. Nàng bây giờ cả người không còn chút nội lực nào, chỉ còn lại võ công cũng như kĩ năng của sát thủ thời hiện đại. Mà nam nhân trước mặt này, thâm sâu khó lường, nội công của hắn nàng cũng không thể thăm dò được là cao bao nhiêu, chỉ sợ là trên cả nàng đi. Muốn nàng với hắn đấu tay đôi, rõ ràng là châu chấu đá xe tăng, lấy trứng chọi đá tảng!
"Nương tử, nàng nằm yên được không?" Sở Hạo Nhiên đang nằm yên đột nhiên lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Vũ Yên.
"Sao thế?"
"Nàng còn giãy giụa như vậy, vi phu sợ bản thân không kìm lòng được."
Sở Hạo Nhiên cố ý ghé sát tai Vũ Yên nói, hơi nóng phả bên tai làm mặt Vũ Yên đỏ rần, vội vàng giơ hai tay lên chắn trước ngực hắn. "Ngươi đừng có dí sát ta như vậy..." Còn tiếp tục chỉ sợ nàng sẽ phun máu mũi mất. Có khuôn mặt yêu nghiệt như vậy thì giỏi lắm sao?
"Vậy nàng mau ngủ đi, để ta ôm nàng ngủ."
Vũ Yên thở dài ra một hơi. Cuối cùng vẫn là tránh không thoát khỏi ma trảo của hắn. Tĩnh tâm? Tĩnh cái rắm ấy! Một tên yêu nghiệt nằm ngay bên cạnh còn đang ôm chặt nàng vào lòng thế này, hơi thở nam tính của hắn cũng liên tục phả vào tai nàng, nhiễu hết cả sóng não!
Vũ Yên chớp chớp mắt, nhìn khuôn mặt bình yên lúc ngủ của Sở Hạo Nhiên, nàng lại thở dài một hơi, sau đó nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Nghe tiếng thở đều đều bên cạnh truyền đến, Sở Hạo Nhiên chậm rãi mở mắt ra, sủng nịnh nhìn người trong lòng. Tiểu nha đầu này càng ngày càng khó dụ dỗ, cũng không biết nghĩ ngợi linh tinh cái gì mà cứ liên tục tránh hắn, không phải có ý muốn trèo tường* đấy chứ? Sở Hạo Nhiên tự động bổ não sau đó đem chính mình doạ sợ, hung hăng hôn nàng một cái nhưng cũng rất cẩn thận tránh cho Vũ Yên tỉnh lại.
"Yên Nhi, nàng là của ta, người khác nếu dám có ý nghĩ không an phận với nàng, Sở Hạo Nhiên ta tuyệt đối sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn!"
(*) Trèo tường: ý chỉ ngoại tình.
Vũ Yên đáng thương, tự dưng lại bị chụp cho cái mũ bậy bạ ở đẩu đâu. Nếu nàng nghe thấy những suy nghĩ trong lòng Sở Hạo Nhiên lúc này, khẳng định là vị hoàng đế nào đó lại ăn đòn.
Sở Hạo Nhiên ôm nàng vào lòng chặt hơn như có như không vỗ về nàng, trong đầu suy nghĩ đến chuyện Trịnh Thắng, sắc mặt có chút âm trầm đáng sợ.
Một tên quan phụ mẫu nhỏ nhoi như vậy khẳng định không có lá gan lớn như thế. Xem ra là có người đứng sau chống lưng cho hắn. Về phần người này là ai thì không cần đoán Sở Hạo Nhiên cũng biết rồi.
"An Thế Cảnh." Sở Hạo Nhiên nhếch môi, khinh thường cười khẽ một tiếng, "Sớm muộn cũng có một ngày ta tự tay giết lão!"
Sát khí quanh người hắn dày đặc làm người lăn lộn trong hắc đạo bao năm vô cùng mẫn cảm với sát khí - Vũ Yên thức giấc. Ngẩng mặt lên thấy sắc mặt Sở Hạo Nhiên không tốt liền cau mày, thơm má hắn một cái, "Ngoan, mau ngủ đi. Đêm hôm rồi, tức giận cái gì chứ?"
Suy nghĩ của Sở Hạo Nhiên vì một cái thơm này mà nhanh chóng bay sạch không còn chữ nào. Nàng vừa thơm hắn!
"Được, nương tử, chúng ta ngủ."
Sở Hạo Nhiên sung sướng nhắm mắt lại, Vũ Yên thì đã thiếp đi ngủ tiếp từ lúc nào. Nàng thơm hắn cũng là do hành động theo bản năng thôi, chính nàng cũng không biết nàng vừa làm gì, nhưng chính cái hành động này của nàng mà làm cho Sở Hạo Nhiên vui đến mấy ngày sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com