Chương 2: Điểm yếu bí mật
Chu Phong, sau khi trừng trị gã trung niên, tiếp tục hành trình trong khu rừng Vĩnh Hắc. Sức khỏe của hắn như trâu bò, dù vừa trải qua những màn hành hạ, cơ thể vẫn nhanh chóng hồi phục. Hắn có thể xuất tinh 10 lần liên tiếp mà không hề hấn gì, một khả năng khiến bất kỳ kẻ nào biết đến cũng phải kinh ngạc. Nhưng Chu Phong có một điểm yếu bí mật mà hắn luôn che giấu: núm vú của hắn cực kỳ nhạy cảm. Chỉ cần chạm vào đúng cách, xoắn mạnh vài phút, hắn sẽ mất kiểm soát, bắn tinh tung tóe mà không thể kiềm chế.
Hắn đi sâu vào rừng, ánh mắt cảnh giác, tay nắm chặt thanh kiếm. Mùi máu từ gã trung niên vẫn còn thoang thoảng trên người, nhưng không làm hắn chùn bước. Đột nhiên, một nhóm ba tên cướp xuất hiện, chặn đường hắn. Chúng mặc đồ đen, mặt che kín, nhưng đôi mắt lộ rõ sự gian xảo. Tên cầm đầu, một gã cao lớn với vết sẹo ngang mặt, cười khẩy: “Hoàng tử Chu Phong, nghe danh đã lâu. Hôm nay gặp đúng dịp, bọn ta muốn xem ngươi mạnh mẽ thế nào.”
Chu Phong nhếch mép, không chút sợ hãi. “Muốn thử thì cứ lại đây.” Hắn lao tới trước khi chúng kịp phản ứng, kiếm vung lên chém bay vũ khí của tên đầu tiên. Hai tên còn lại xông vào, nhưng với sức mạnh và tốc độ vượt trội, Chu Phong dễ dàng hạ gục chúng chỉ trong vài chiêu. Tên cầm đầu bị hắn đè xuống đất, mũi kiếm kề sát cổ.
“Ai sai các ngươi tới?” Chu Phong gầm lên, giọng lạnh như băng. Tên cướp run rẩy, lắp bắp: “Một… một kẻ giấu mặt… hắn biết điểm yếu của ngươi… bảo bọn ta nhắm vào…” Hắn chưa kịp nói hết thì bất ngờ một mũi tên từ đâu bay tới, ghim thẳng vào ngực tên cướp, giết chết ngay lập tức.
Chu Phong quay lại, nhưng không thấy bóng dáng kẻ tấn công. Hắn nhíu mày, cảm giác nguy hiểm bao trùm. Đúng lúc đó, một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện từ bụi cây, một cô gái mặc áo choàng đen, khuôn mặt bị che bởi mũ trùm. Giọng cô ta lạnh lùng: “Hoàng tử, ta biết điểm yếu của ngươi. Nếu không muốn bị làm nhục lần nữa, hãy giao ra huy hiệu hoàng gia.”
Chu Phong cười khẩy, không chút nao núng. “Ngươi nghĩ ta dễ bị khuất phục thế sao?” Nhưng cô gái không đáp, chỉ lẳng lặng lao tới. Cô ta nhanh như cắt, tránh được những nhát kiếm của Chu Phong một cách dễ dàng. Trong một khoảnh khắc bất cẩn, cô ta áp sát hắn, bàn tay nhỏ nhắn luồn qua lớp áo, nắm lấy núm vú của hắn và xoắn mạnh.
Chu Phong lập tức cảm nhận một luồng khoái cảm mãnh liệt chạy dọc cơ thể. Hắn nghiến răng, cố chống lại, nhưng chỉ sau vài phút, cơ thể hắn rung lên, con cu 22cm trong quần giật mạnh, bắn tinh tung tóe, thấm ướt cả lớp vải. Hắn thở hổn hển, ánh mắt đầy phẫn nộ. Cô gái cười lạnh, rút tay lại, nhưng không tấn công thêm mà lùi về sau.
“Đây chỉ là lời cảnh báo,” cô ta nói, giọng điệu đầy tự tin. “Lần tới, ta sẽ không nhẹ tay đâu.” Nói xong, cô ta biến mất vào bóng tối, để lại Chu Phong đứng đó, vừa tức giận vừa bối rối. Hắn biết mình phải tìm cách che giấu điểm yếu này, nếu không, kẻ thù sẽ còn lợi dụng để đối phó hắn. Nhưng trước hết, hắn phải truy ra kẻ đứng sau tất cả chuyện này. Hành trình của Chu Phong ngày càng phức tạp hơn.
Chu Phong đứng giữa khu rừng Vĩnh Hắc, hơi thở vẫn còn gấp gáp sau lần tấn công bất ngờ từ cô gái bí ẩn. Tinh trùng vẫn còn thấm ướt lớp quần, cảm giác nhục nhã xen lẫn tức giận khiến hắn siết chặt nắm tay. Hắn biết mình không thể để điểm yếu ấy tiếp tục bị lợi dụng. Đêm buông xuống, ánh trăng bàng bạc chiếu qua tán cây, tạo nên khung cảnh vừa huyền ảo vừa lạnh lẽo.
Hắn quyết định nghỉ ngơi để lấy lại sức, tìm một tảng đá lớn làm chỗ dựa, tay vẫn nắm chặt kiếm phòng bị. Nhưng chưa kịp chợp mắt, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía xa. Chu Phong bật dậy, giác quan căng như dây đàn. Từ trong bóng tối, cô gái áo đen lúc trước tái xuất hiện, lần này không che giấu ý định. Cô ta tháo mũ trùm, để lộ khuôn mặt sắc sảo với đôi mắt xanh thẳm, mái tóc đỏ rực như ngọn lửa. “Ta là Lyra, sát thủ của hội Hắc Nguyệt,” cô ta lên tiếng, giọng lạnh lùng. “Huy hiệu hoàng gia, giao ra, hoặc ta sẽ khiến ngươi bắn tinh đến chết.”
Chu Phong cười khẩy, không chút run sợ. “Muốn lấy thì tự đến mà cướp.” Hắn lao tới, kiếm vung lên thành một đường sáng bạc dưới ánh trăng. Lyra nhanh nhẹn né tránh, rút từ thắt lưng ra hai con dao găm sắc bén. Hai người giao đấu ác liệt, tiếng kim loại va chạm vang vọng trong đêm. Chu Phong mạnh mẽ, nhưng Lyra lại linh hoạt, từng đòn của cô ta nhắm vào những điểm mù của hắn.
Trong một khoảnh khắc sơ hở, Lyra lại áp sát, bàn tay lần nữa luồn tới núm vú của Chu Phong. Nhưng lần này, hắn đã chuẩn bị. Hắn nghiêng người tránh, đồng thời dùng tay trái bắt lấy cổ tay cô ta, xoay mạnh khiến cô ta mất thăng bằng. “Đừng tưởng trò đó dùng được lần hai,” hắn gầm lên, đẩy cô ta ngã xuống đất, mũi kiếm kề sát cổ.
Lyra không hề hoảng loạn, đôi mắt xanh lóe lên tia quỷ quyệt. “Ngươi nghĩ ta đến một mình sao?” Từ các bụi cây xung quanh, năm tên thuộc hạ của cô ta lao ra, vũ khí lăm lăm trong tay. Chu Phong rơi vào thế bất lợi, nhưng sức mạnh và bản năng chiến đấu của hắn không cho phép lùi bước. Hắn tung cú đá khiến Lyra bật ra xa, rồi đối đầu trực diện với đám thuộc hạ.
Dù bị áp đảo số lượng, Chu Phong vẫn hạ gục từng tên một cách dứt khoát. Máu bắn tung tóe, tiếng la hét vang lên rồi tắt lịm. Khi tên cuối cùng ngã xuống, hắn quay lại, thấy Lyra đang cố bỏ chạy. Hắn lao tới, tóm lấy cô ta, đè xuống đất lần nữa. “Nói, ai sai ngươi đến?” Hắn gầm lên, ánh mắt rực lửa.
Lyra cười nhạt, không đáp, nhưng tay cô ta bất ngờ luồn xuống, nắm lấy núm vú của Chu Phong và xoắn mạnh. Dù đã đề phòng, hắn vẫn không thể chống lại cảm giác mãnh liệt. Cơ thể hắn rung lên, con cu giật mạnh, bắn tinh tung tóe lần nữa, thấm ướt cả quần lẫn đất rừng. Lyra lợi dụng khoảnh khắc đó, thoát khỏi tay hắn, chạy biến vào bóng tối.
Chu Phong quỳ một chân xuống đất, thở hổn hển, vừa tức giận vừa bất lực. Hắn biết mình phải tìm cách khắc phục điểm yếu này trước khi kẻ thù tiếp tục lợi dụng. Ánh trăng chiếu lên gương mặt hắn, lộ rõ quyết tâm sắt đá. Hành trình của hắn không chỉ là trả thù, mà còn là cuộc chiến bảo vệ chính bản thân mình.
Chu Phong trở về lâu đài hoàng gia sau những ngày chiến đấu căng thẳng trong rừng Vĩnh Hắc. Cơ thể hắn đầy bụi bẩn và mồ hôi, nhưng tinh thần vẫn sắc bén. Vừa bước vào cổng chính, hắn lập tức ra lệnh cho đám người hầu: “Chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm.” Giọng hắn trầm và đầy uy quyền, khiến tất cả vội vã tuân theo.
Trong phòng tắm xa hoa, một chiếc bồn lớn bằng đá cẩm thạch trắng đã được đổ đầy nước ấm, hương tinh dầu thảo mộc lan tỏa khắp không gian. Chu Phong cởi bỏ hết quần áo, để lộ thân hình hoàn mỹ: cơ bụng sáu múi, lồng ngực vuông vức, và con cu 22cm dù không cương vẫn đầy uy lực. Hắn bước vào bồn, nước ấm bao lấy cơ thể, khiến hắn khẽ thở dài thư giãn.
“Gọi một người vào đây đấm bóp cho ta,” Chu Phong lên tiếng, mắt nhắm lại, ngả người ra sau. Một tên thuộc hạ trẻ tuổi, dáng người gầy gò nhưng nhanh nhẹn, được chọn. Hắn quỳ phía sau đầu Chu Phong, bắt đầu xoa bóp vai và cổ cho vị hoàng tử. Đôi tay tên thuộc hạ di chuyển chậm rãi, chuyên nghiệp, giúp Chu Phong dần thả lỏng.
Nhưng trong lúc mải mê, tay tên thuộc hạ vô tình trượt xuống thấp hơn, lướt qua vùng ngực của Chu Phong. Hắn cảm nhận được thứ gì đó cứng cứng nhô lên dưới ngón tay, tò mò, liền lấy tay xoắn nhẹ. Không ngờ, đó chính là núm vú nhạy cảm của Chu Phong – điểm yếu chết người mà hắn luôn giấu kín.
Chu Phong giật mình, mắt mở to, gầm lên: “Này tên kia, ngươi biết mình đang chạm vào đâu không?!” Hắn cố giữ giọng đe dọa, nhưng cảm giác khoái cảm mãnh liệt đã bắt đầu lan tỏa. Tên thuộc hạ ngây ngô, chưa hiểu chuyện gì, chỉ đáp: “Dạ… thần chỉ đang đấm bóp cho ngài…”
“Đừng có động vào chỗ đó!” Chu Phong quát, nhưng đã muộn. Bàn tay tên thuộc hạ vẫn vô tư xoắn mạnh thêm vài lần nữa. Chỉ sau 7 phút, cơ thể Chu Phong rung lên dữ dội, hắn rên lớn, giọng vừa tức giận vừa bất lực: “Mau bỏ tay ra khỏi núm vú của ta!” Nhưng khoái cảm đã vượt quá giới hạn chịu đựng.
Con cu 22cm của Chu Phong giật mạnh dưới làn nước, bắn tinh tung tóe liên tiếp 12 lần, từng đợt tinh dày đặc nổi lên mặt nước, tạo thành những vòng xoáy trắng đục. Hắn thở hổn hển, ngực phập phồng, ánh mắt vừa xấu hổ vừa phẫn nộ. Tên thuộc hạ vẫn ngơ ngác, nhìn cảnh tượng trước mặt mà không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ lắp bắp: “Thần… thần làm sai gì sao, thưa ngài?”
Chu Phong nghiến răng, cố lấy lại bình tĩnh, nhưng cơ thể vẫn còn run rẩy vì dư âm. Hắn chỉ tay ra cửa, giọng lạnh lùng: “Cút ra ngoài!” Tên thuộc hạ hoảng sợ, vội vã rời đi, để lại Chu Phong một mình trong bồn tắm. Hắn ngửa đầu ra sau, ánh mắt nhìn lên trần nhà, tự nhủ phải tìm cách khắc phục điểm yếu này trước khi nó trở thành mối họa lớn hơn. Nhưng giờ phút này, hắn chỉ muốn chìm trong làn nước ấm, tạm quên đi sự cố vừa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com