Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Dưới ánh trăng và lửa báo thù bùng cháy


Sau thất bại nhục nhã trong Thung Lũng Hắc Thạch, nơi Chu Phong bị đám kẻ thù bí ẩn hành hạ tàn bạo đến mức bắn tinh năm lần và đái ra một lần, ngọn lửa báo thù trong lòng hắn bùng cháy dữ dội hơn bao giờ hết. Hắn trở về Tử Vân với cơ thể rã rời nhưng ý chí thép không hề gục ngã. Thay vì để sự nhục nhã làm mình chùn bước, Chu Phong biến nó thành động lực để truy lùng và tiêu diệt kẻ thù mới – một tổ chức chơi bẩn, ẩn mình trong bóng tối, dám thách thức sức mạnh của hoàng tử Tử Vân. Hắn thề sẽ không để bất kỳ ai, dù là kẻ thù hay đồng minh, vượt qua giới hạn của mình lần nữa.

Ngay khi trở về lâu đài, Chu Phong không nghỉ ngơi mà lập tức triệu tập Kael, Lyria, và Thane vào đại sảnh. Hắn đứng trước bàn đá, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, giọng trầm lạnh vang lên: “Một nhóm áo đen phục kích ta ở Thung Lũng Hắc Thạch. Chúng đông, có tổ chức, và chơi bẩn hơn cả Torv. Ta bị khống chế, hành hạ đến bắn tinh năm lần và đái một lần trước khi Kael đến giải cứu. Đây không phải đám ô hợp – chúng là mối đe dọa thực sự.” Hắn đặt Huyết Phong lên bàn, lưỡi kiếm đỏ rực phản chiếu ánh đuốc, như thể hiện sự giận dữ của chủ nhân.

Lyria nhíu mày, ánh mắt lo lắng: “Chúng là ai? Có liên quan đến Hắc Dạ hay Hắc Thần không?” Thane đập tay xuống bàn, giọng sang sảng: “Lũ khốn! Dám động đến ngươi, ta sẽ đập tan chúng!” Kael gật đầu, trầm ngâm: “Chúng biến mất quá nhanh, có thể có căn cứ gần đó. Ta đề nghị tăng cường gián điệp và tuần tra.” Chu Phong gật đầu: “Tốt. Ta muốn 500 quân Hắc Diệt sẵn sàng. Trong ba ngày, ta sẽ dẫn quân quay lại thung lũng, tìm ra chúng và xóa sổ từng tên.”

Hắn dành ba ngày chuẩn bị kỹ lưỡng: kiểm tra vũ khí, huấn luyện đội Hắc Diệt, và nghiên cứu bản đồ vùng phía Nam Tử Vân. Đêm trước ngày xuất quân, Chu Phong đứng trên tường thành, nhìn ánh trăng sáng rực, Huyết Phong bên hông. Gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh làm hắn tỉnh táo hơn. Hắn siết chặt tay, tự nhủ: “Lũ áo đen, các ngươi đã chọn sai người để khiêu khích. Ta sẽ khiến các ngươi hối hận vì đã sinh ra.” Ý chí thép của hắn không chỉ là lời nói, mà là ngọn lửa sẵn sàng thiêu rụi mọi kẻ thù.

Sáng ngày thứ ba, Chu Phong dẫn 500 quân Hắc Diệt rời Tử Vân, cưỡi ngựa đen, mặc giáp nhẹ, Huyết Phong sáng rực trong tay. Hành trình quay lại Thung Lũng Hắc Thạch diễn ra nhanh chóng, đội quân di chuyển như bóng ma dưới ánh nắng ban ngày, không để lại dấu vết. Khi đến rìa thung lũng, Chu Phong ra lệnh dựng trại tạm, quan sát từ một gò đất cao. Dưới ánh mặt trời, thung lũng vẫn hiện lên như một vùng đất chết: đá đen nham nhở, cây cối khô héo, và không khí nặng mùi lưu huỳnh. Nhưng lần này, hắn không đi một mình – đội Hắc Diệt là lưỡi dao sắc bén sẵn sàng cắt cổ bất kỳ kẻ nào dám xuất hiện.

“Kael, dẫn 200 quân vòng qua phía Tây. Ta sẽ đi chính diện với 300 quân còn lại. Nếu thấy dấu hiệu của chúng, không khoan nhượng,” Chu Phong ra lệnh, giọng trầm lạnh vang lên trong không gian tĩnh lặng. Kael gật đầu, dẫn quân biến mất vào rừng, trong khi Chu Phong tiến thẳng vào thung lũng, Huyết Phong trong tay, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng góc tối. Hắn không quên lần trước – sự nhục nhã khi bị khống chế, bị hành hạ trước mặt kẻ thù – và lần này, hắn quyết không để điều đó lặp lại.

Khi đội quân tiến sâu vào thung lũng, một nhóm hơn 50 tên áo đen bất ngờ lao ra từ các khe đá, dao găm và kiếm ngắn lóe sáng trong tay. “Giết chúng!” Chu Phong gầm lên, lao vào chém giết, Huyết Phong vung lên như cơn lốc, cắt đôi tên đầu tiên trong tích tắc. Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ đá đen. Đội Hắc Diệt nhập cuộc, tiếng kiếm va chạm vang vọng, tiếng hét của kẻ thù bị hạ gục hòa lẫn với tiếng gió khô khốc của thung lũng.

Trận chiến diễn ra ác liệt, nhưng Chu Phong không để kẻ thù có cơ hội chơi bẩn lần nữa. Hắn di chuyển nhanh như bóng ma, chém hạ hàng chục tên, máu loang đỏ dưới chân. Khi một nhóm ba tên định dùng dây thừng phục kích từ phía sau, hắn đã đoán trước, xoay người chém ngang, cắt đứt dây và đầu một tên cùng lúc. Hai tên còn lại hoảng loạn, lao tới, nhưng Huyết Phong đâm xuyên ngực chúng, kết thúc nhanh gọn. “Các ngươi nghĩ ta sẽ ngã lần nữa sao?” hắn lạnh lùng nói, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm.

Giữa trận chiến, một gã cao lớn – kẻ từng hành hạ hắn trong lần trước – xuất hiện từ bóng tối, tay cầm kiếm cong, giọng cười khàn khàn: “Hoàng tử quay lại à? Lần này ta sẽ làm ngươi bắn tinh mười lần trước khi chết!” Chu Phong nhếch môi: “Ngươi nói quá nhiều.” Hắn lao tới, Huyết Phong va chạm kiếm cong, tia lửa bắn ra. Gã mạnh mẽ, mỗi nhát chém làm đất rung lên, nhưng Chu Phong nhanh hơn, né tránh và phản đòn chính xác.

Gã cố chơi bẩn, bất ngờ tung một nắm bụi vào mắt Chu Phong, nhưng hắn đã chuẩn bị, nhắm mắt kịp lúc, dùng cảm giác để chém một nhát ngang, cắt vào đùi gã. Máu phun ra, gã gầm lên đau đớn, lao tới lần cuối, nhưng Chu Phong nhảy lên, đâm Huyết Phong xuyên ngực gã, máu đen phun ra, gã ngã gục. “Đây là cái giá của kẻ dám động đến ta,” hắn lạnh lùng nói, rút kiếm ra, để xác gã nằm thảm hại trên đất.

Trận chiến kết thúc khi đội Hắc Diệt do Kael dẫn đầu từ phía Tây hợp sức, tiêu diệt toàn bộ đám áo đen. Chu Phong lục soát xác gã cao lớn, tìm thấy một mảnh giấy nhỏ ghi dòng chữ: “Hắc Vực ra lệnh: hạ Chu Phong bằng mọi giá.” Hắn nhíu mày, đưa mảnh giấy cho Kael: “Hắc Vực? Một tổ chức mới. Chúng ta chưa xong đâu.” Kael gật đầu: “Ta sẽ gửi gián điệp điều tra. Nhưng hôm nay, ngươi đã thắng.”

Chu Phong ra lệnh đốt xác kẻ thù, xóa dấu vết, rồi dẫn quân trở về Tử Vân. Trên đường về, hắn dừng lại bên một con suối nhỏ dưới ánh trăng, cởi giáp, chỉ mặc áo lót mỏng và quần vải, để lộ cơ thể rắn rỏi: cơ bụng sáu múi, lồng ngực rộng lớn, con cu 22cm và trứng dái đầy uy lực ẩn dưới lớp vải. Hắn ngồi trên bờ suối, Huyết Phong đặt cạnh, nhắm mắt tận hưởng tiếng nước chảy, nhưng tâm trí vẫn không ngừng nghĩ về Hắc Vực – kẻ thù mới đang ẩn mình.

Đột nhiên, một tiếng bước chân nhẹ vang lên từ phía rừng. Chu Phong mở mắt, tay nắm Huyết Phong, nhưng người xuất hiện lại là Lyria. Cô bước đến, áo choàng mỏng tung bay trong gió, nụ cười tinh nghịch trên môi: “Hoàng tử nghỉ ngơi mà không báo ai sao nổi?” Chu Phong nhíu mày: “Ngươi đến đây làm gì?” Lyria ngồi xuống cạnh hắn, giọng trêu chọc: “Nghe nói ngươi vừa thắng lớn ở thung lũng. Ta muốn xem ngươi thế nào sau trận chiến.”

Trước khi hắn kịp đáp, Lyria đặt tay lên vai hắn, vuốt nhẹ xuống ngực qua lớp áo lót. “Dừng lại,” Chu Phong lạnh lùng nói, nhưng cô không nghe, luồn tay xuống kéo quần hắn xuống, để lộ con cu và trứng dái trần trụi. “Ngươi điên rồi!” hắn gầm lên, cố đẩy cô ra, nhưng Lyria nhanh hơn, nắm con cu sục nhẹ, tay kia vuốt ve cơ bụng. “Thư giãn đi, Chu Phong. Ngươi vừa thắng, cần giải tỏa chứ!” cô thì thào, ánh mắt lấp lánh.

Hắn nghiến răng: “Ta không cần!” Nhưng Lyria tăng tốc, sục mạnh hơn, tay còn lại xoa bóp trứng dái. Sau 15 phút, khoái cảm dâng trào, Chu Phong bắn tinh lần đầu, 30 đợt xối xả, tinh dịch văng lên cỏ, ánh mắt phẫn nộ: “Ngươi quá đáng!” Lyria cười khẽ, không dừng, tiếp tục sục, ép hắn bắn lần thứ hai sau 10 phút, 35 đợt, tinh dịch chảy xuống suối. “Dừng lại đi!” hắn rên lớn, nhưng cô vẫn sục, làm hắn bắn lần thứ ba, 40 đợt, cơ thể rung lên.

Cuối cùng, Lyria buông tay, đứng dậy: “Thấy chưa? Ngươi cũng biết hưởng thụ đấy!” Cô rời đi, để lại Chu Phong ngồi đó, quần tụt xuống, cơ thể ướt mồ hôi và tinh dịch. Hắn kéo quần lên, cầm Huyết Phong, thở dài: “Đồng minh kiểu gì thế này…” Trở về lâu đài, hắn triệu tập Kael, kể lại, giọng trầm lạnh: “Lyria làm ta bắn tinh ba lần sau trận chiến. Tăng cường rèn luyện, ta không muốn bị động trước ai.”

Đêm đó, Chu Phong đứng trên tường thành, nhìn ánh trăng, Huyết Phong bên hông. Hắn siết chặt tay: “Hắc Vực hay đồng minh, ta sẽ không để ai vượt qua ta.” Một vị hoàng tử bất khuất, vừa đốt cháy kẻ thù bằng lửa báo thù, giờ đây đối mặt với thử thách từ đồng minh và quyết tâm truy lùng Hắc Vực, bảo vệ Tử Vân và Liên Minh Đại Lục với sức mạnh và ý chí thép không gì sánh bằng trong thời bình rực rỡ.

Sau chiến thắng ở Thung Lũng Hắc Thạch và màn trả thù đẫm máu trước đám áo đen, Chu Phong trở về Tử Vân với tinh thần sảng khoái nhưng không hề mất cảnh giác. Ngọn lửa báo thù trong lòng hắn đã tạm lắng, nhưng mảnh giấy ghi “Hắc Vực” lấy từ xác gã cao lớn khiến hắn nhận ra rằng kẻ thù thực sự vẫn còn ẩn nấp đâu đó, chờ cơ hội để tấn công. Thời bình rực rỡ của Liên Minh Đại Lục là thành quả hắn đã đổ máu để bảo vệ, và hắn quyết tâm không để bất kỳ mối đe dọa nào phá hủy nó – dù là từ bên ngoài hay từ chính những người thân cận.

Ngay sáng hôm sau khi trở về, Chu Phong triệu tập Kael, Lyria, và Thane vào đại sảnh lâu đài. Hắn đứng trước bàn đá lớn, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, giọng trầm lạnh vang lên trong không gian tĩnh lặng: “Hắc Vực là kẻ đứng sau đám áo đen ở thung lũng. Chúng không chỉ chơi bẩn mà còn có tổ chức chặt chẽ. Ta đã tiêu diệt một nhóm, nhưng đó chưa phải tất cả. Chúng ta cần tìm ra căn cứ của chúng trước khi chúng kịp phục hồi.” Hắn đặt mảnh giấy “Hắc Vực ra lệnh: hạ Chu Phong bằng mọi giá” lên bàn, ngón tay gõ nhẹ lên mặt đá, như thể đang đếm từng giây để hành động.

Lyria nghiêng đầu, ánh mắt lo lắng pha lẫn tò mò: “Hắc Vực là ai? Có liên quan gì đến Hắc Thần không? Hay là một thế lực mới hoàn toàn?” Thane đấm tay xuống bàn, giọng sang sảng đầy phấn khích: “Dù là ai, cứ tìm ra là ta đập nát! Dám động đến ngươi là tự đào mồ!” Kael trầm ngâm, tay vuốt cằm: “Chúng biết rõ ngươi, Chu Phong. Điều đó có nghĩa là có gián điệp hoặc chúng đã theo dõi ta từ lâu. Ta đề nghị gửi đội do thám nhỏ, tìm dấu vết từ thung lũng trước.” Chu Phong gật đầu: “Tốt. Ta sẽ dẫn một đội 50 quân Hắc Diệt quay lại thung lũng ngay hôm nay. Kael, chuẩn bị gián điệp. Lyria, tăng cường tuần tra bờ biển Hải Vân. Thane, sẵn sàng quân Lục Phong nếu ta cần hỗ trợ.”

Hắn không nghỉ ngơi thêm phút nào, lập tức chuẩn bị cho chuyến đi. Chu Phong mặc giáp nhẹ, cầm Huyết Phong – thanh kiếm đỏ rực như biểu tượng của ý chí bất khuất – và dẫn 50 quân Hắc Diệt rời Tử Vân khi mặt trời vừa lên cao. Hành trình quay lại Thung Lũng Hắc Thạch diễn ra trong im lặng, đội quân di chuyển nhanh nhẹn qua đồng cỏ và rừng sâu, mang theo đuốc, vũ khí, và dây thừng để sẵn sàng cho mọi tình huống. Chu Phong cưỡi ngựa đen dẫn đầu, ánh mắt sắc lạnh không rời khỏi đường chân trời, cảm giác nguy hiểm mơ hồ khiến máu trong người hắn sôi sục.

Đến rìa thung lũng vào buổi chiều, Chu Phong ra lệnh dựng trại tạm trên một gò đất cao, quan sát toàn cảnh. Dưới ánh nắng nhạt dần, thung lũng vẫn hiện lên như một vùng đất chết: đá đen nham nhở, cây cối khô héo, và không khí nặng mùi lưu huỳnh. Hắn nhíu mày, nhìn những vết máu khô từ trận chiến trước vẫn còn loang lổ trên đất, tự nhủ: “Chúng không thể biến mất mà không để lại dấu vết.” Hắn chia đội quân thành ba nhóm: một nhóm 20 người do hắn dẫn, đi sâu vào thung lũng; hai nhóm còn lại tuần tra hai bên sườn, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào.

Khi mặt trời lặn, Chu Phong dẫn nhóm của mình tiến vào trung tâm thung lũng, mang theo đuốc để soi sáng bóng tối. Đội Hắc Diệt di chuyển lặng lẽ, chỉ có tiếng bước chân và tiếng gió khô khốc vang lên. Hắn dừng lại trước một khe đá lớn – nơi gã cao lớn từng xuất hiện – và ra hiệu cho quân lính lục soát. Một tên Hắc Diệt phát hiện một lối vào bí mật sau tảng đá: một đường hầm hẹp dẫn xuống lòng đất, không khí lạnh lẽo và mùi đất cũ bốc lên. “Đây rồi,” Chu Phong thì thào, ánh mắt sáng lên, tay siết chặt Huyết Phong. Hắn ra lệnh: “Theo ta. Nếu có kẻ thù, không để sót tên nào.”

Đường hầm tối tăm, tường đá khắc những ký hiệu kỳ lạ, giống như những gì hắn từng thấy dưới mỏ đá Tử Vân khi đối mặt với Hắc Thần. Sau 20 phút di chuyển, họ đến một hang động rộng lớn dưới lòng đất, ánh đuốc chiếu sáng một cảnh tượng bất ngờ: một căn cứ nhỏ của Hắc Vực. Bàn đá, bản đồ, vũ khí, và vài tên áo đen đang họp bàn – khoảng 30 tên – giật mình khi thấy Chu Phong và đội Hắc Diệt xông vào. “Giết chúng!” hắn gầm lên, lao tới, Huyết Phong chém xuống, cắt đôi tên gần nhất trước khi gã kịp rút kiếm. Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ sàn đá.

Trận chiến bùng nổ. Đội Hắc Diệt phối hợp chặt chẽ, hạ gục kẻ thù với tốc độ kinh người, nhưng đám áo đen cũng chống trả quyết liệt, dùng dao găm và kiếm ngắn tấn công dồn dập. Chu Phong di chuyển như bóng ma, chém hạ hàng chục tên, máu loang đỏ dưới chân. Hắn không để kẻ thù có cơ hội chơi bẩn lần nữa – khi một tên định tung bụi vào mắt, hắn né nhanh, đâm kiếm xuyên ngực gã, kết thúc tức thì. “Các ngươi không có cơ hội,” hắn lạnh lùng nói, ánh mắt sắc lạnh quét qua hang động.

Giữa trận chiến, một gã to lớn – có vẻ là chỉ huy – bước ra từ góc tối, tay cầm búa chiến khổng lồ, giọng trầm đục: “Chu Phong, ngươi dai thật. Nhưng Hắc Vực không dừng lại vì vài tên chết đâu!” Gã lao tới, búa chém xuống, Chu Phong nhảy lùi, Huyết Phong va chạm búa, tia lửa bắn ra. Gã mạnh mẽ, mỗi đòn làm đất rung chuyển, nhưng Chu Phong kiên nhẫn, né tránh và tìm sơ hở. Khi gã vung búa quá đà, hắn chém một nhát ngang, cắt sâu vào bụng gã, máu đen phun ra. Gã gầm lên, tung đòn cuối cùng, nhưng Chu Phong đâm kiếm xuyên ngực, kết thúc gã trong tích tắc.

Hang động rơi vào im lặng khi đội Hắc Diệt tiêu diệt hết kẻ thù. Chu Phong lục soát, tìm thấy một bản đồ chi tiết vùng phía Nam Tử Vân, đánh dấu nhiều điểm – có thể là các cứ điểm khác của Hắc Vực. Hắn nhíu mày, ra lệnh: “Mang tất cả về. Đốt căn cứ này.” Đội Hắc Diệt đổ dầu từ đuốc, châm lửa, và ngọn lửa bùng lên, thiêu rụi hang động thành tro bụi. Chu Phong đứng nhìn, ánh mắt lạnh băng: “Hắc Vực, ta sẽ tìm ra từng tên.”

Trên đường về, đội quân dừng lại nghỉ ngơi bên một con suối nhỏ dưới ánh trăng. Chu Phong cởi giáp, chỉ mặc áo lót mỏng và quần vải, để lộ cơ thể rắn rỏi: cơ bụng sáu múi, lồng ngực rộng lớn, con cu 22cm và trứng dái đầy uy lực ẩn dưới lớp vải. Hắn ngồi trên bờ suối, Huyết Phong đặt cạnh, nhắm mắt tận hưởng tiếng nước chảy, nhưng tâm trí vẫn không ngừng nghĩ về Hắc Vực. Đột nhiên, một tiếng bước chân nhẹ vang lên từ phía rừng. Hắn mở mắt, tay nắm Huyết Phong, nhưng người xuất hiện lại là Thane.

Thane bước đến, nụ cười rộng rãi trên khuôn mặt đỏ au: “Hoàng tử nghỉ ngơi mà không rủ ta sao nổi?” Chu Phong nhíu mày: “Ngươi lại làm gì ở đây?” Thane ngồi xuống cạnh hắn, giọng sang sảng: “Nghe nói ngươi thắng lớn ở thung lũng, ta đến xem ngươi thế nào!” Trước khi Chu Phong kịp phản ứng, Thane vỗ mạnh vai hắn, rồi nhanh như chớp kéo quần hắn xuống, để lộ con cu và trứng dái trần trụi. “Ngươi điên rồi!” hắn gầm lên, cố đẩy gã ra, nhưng Thane giữ chặt vai, nắm con cu sục mạnh: “Thư giãn đi, Chu Phong! Ngươi vừa thắng, cần giải tỏa!”

Hắn nghiến răng: “Thả ta ra, đồ khốn!” Nhưng Thane không nghe, sục nhanh như vũ bão, tay kia bóp trứng dái. Sau 15 phút, Chu Phong không kìm được, bắn tinh lần đầu, 30 đợt xối xả, tinh dịch văng lên cỏ, ánh mắt phẫn nộ: “Đm… dừng lại!” Thane cười lớn, tiếp tục sục, ép hắn bắn lần thứ hai sau 10 phút, 35 đợt, tinh dịch chảy xuống suối. “Ngươi quá đáng!” hắn rên lớn, nhưng Thane vẫn sục, làm hắn bắn lần thứ ba, 40 đợt, cơ thể rung lên.

Cuối cùng, Thane buông tay, vỗ vai: “Thấy chưa? Giờ thì nhẹ nhõm rồi!” Gã rời đi, để lại Chu Phong ngồi đó, quần tụt xuống, cơ thể ướt mồ hôi và tinh dịch. Hắn kéo quần lên, cầm Huyết Phong, thở dài: “Đồng minh kiểu gì thế này…” Trở về lâu đài, hắn triệu tập Kael, kể lại, giọng trầm lạnh: “Thane làm ta bắn tinh ba lần sau trận chiến. Tăng cường rèn luyện, ta không muốn bị động trước ai, kể cả đồng minh.”

Đêm đó, Chu Phong đứng trên tường thành, nhìn ánh trăng, Huyết Phong bên hông. Hắn siết chặt tay: “Hắc Vực hay Thane, ta sẽ không để ai vượt qua ta.” Một vị hoàng tử bất khuất, vừa khám phá bí mật dưới lòng thung lũng vàbảo vệ Tử Vân và Liên Minh Đại Lục với sức mạnh và ý chí thép không gì sánh bằng trong thời bình rực rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com