Chương 34: Thử thách cứu đồng minh
Sau chiến thắng trong khu rừng sâu và lời thề bên dòng suối, Chu Phong trở về Tử Vân với ý chí thép càng được củng cố. Hắn đã tiêu diệt một cứ điểm của Hắc Vực và mang về manh mối quan trọng: cứ điểm chính nằm ở Hắc Phong Sơn. Tuy nhiên, hắn biết rằng Hắc Vực không chỉ là một tổ chức nhỏ lẻ, mà là một mạng lưới nguy hiểm với kế hoạch lớn hơn nhiều so với những gì hắn từng đối mặt. Thời bình rực rỡ của Liên Minh Đại Lục đang bị đe dọa, và Chu Phong quyết tâm không để bất kỳ kẻ nào – dù là Hắc Vực hay những yếu tố bất ngờ – làm lung lay sự kiểm soát của mình. Hắn chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng, nhưng một biến cố bất ngờ đã làm thay đổi tất cả.
Sáng hôm sau khi trở về, Chu Phong đang kiểm tra đội Hắc Diệt trong sân huấn luyện thì một trinh sát từ Hải Vân lao vào, ngựa thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại. “Hoàng tử! Lyria bị bắt!” gã quỳ xuống, giọng run run vì sợ hãi và mệt mỏi. Chu Phong quay lại, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, giọng trầm lạnh vang lên: “Nói rõ. Ai bắt cô ấy? Ở đâu?” Trinh sát nuốt nước bọt, đáp: “Hắc Vực. Chúng tấn công một đội tàu tuần tra ở bờ biển Hải Vân đêm qua. Lyria dẫn quân chống trả, nhưng bị phục kích. Chúng để lại một mảnh giấy: ‘Muốn cứu Lyria, đến Hắc Phong Sơn một mình.’” Hắn đưa mảnh giấy cho Chu Phong, trên đó viết nguệch ngoạc: “Chu Phong, đến Hắc Phong Sơn. Một mình. Chúng ta có trò chơi cho ngươi.”
Chu Phong siết chặt mảnh giấy trong tay, ánh mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ. Lyria – đồng minh thân cận, người đứng đầu Hải Vân – bị bắt làm con tin là điều hắn không thể chấp nhận. Hắn triệu tập Kael và Thane ngay lập tức vào đại sảnh. “Hắc Vực bắt Lyria. Chúng thách ta đến Hắc Phong Sơn một mình. Đây là bẫy, nhưng ta không có lựa chọn. Lyria phải được cứu,” hắn nói, giọng trầm lạnh nhưng ẩn chứa sự quyết tâm không gì lay chuyển. Thane đấm tay xuống bàn, gầm lên: “Lũ khốn! Để ta dẫn quân san bằng Hắc Phong Sơn!” Kael nhíu mày: “Nếu ngươi đi một mình, chúng sẽ giết ngươi. Để ta dẫn đội Hắc Diệt hỗ trợ từ xa.” Chu Phong lắc đầu: “Không. Chúng muốn ta một mình, ta sẽ đi một mình. Nhưng Kael, chuẩn bị 500 quân Hắc Diệt chờ lệnh. Nếu ta không về trong ba ngày, tiến vào Hắc Phong Sơn.”
Hắn không chần chừ, chuẩn bị ngay trong ngày: mặc giáp nhẹ, cầm Huyết Phong, và cưỡi ngựa đen rời Tử Vân khi mặt trời vừa lên cao. Hành trình đến Hắc Phong Sơn mất hai ngày đường, qua đồng cỏ, rừng sâu, và những con đường núi gập ghềnh. Chu Phong không nghỉ ngơi, ánh mắt sắc lạnh không rời khỏi mục tiêu, tâm trí chỉ có một suy nghĩ: cứu Lyria và xóa sổ Hắc Vực. Đến chiều ngày thứ hai, hắn đến chân Hắc Phong Sơn – một dãy núi đá đen hiểm trở, mây mù bao phủ đỉnh, không khí lạnh lẽo và nặng mùi lưu huỳnh. Hắn buộc ngựa vào một gốc cây khô, bước lên con đường mòn dẫn vào núi, Huyết Phong sáng rực trong tay.
Khi hắn đến một thung lũng nhỏ giữa núi, hơn 50 tên áo đen xuất hiện từ bóng tối, bao vây hắn. Một gã cao lớn – rõ ràng là thủ lĩnh – bước ra, tay cầm kiếm cong, giọng trầm đục vang lên: “Chu Phong, ngươi đến rồi. Ta là Garok, chỉ huy Hắc Vực. Lyria còn sống, nhưng muốn cứu cô ta, ngươi phải chơi một trò chơi với ta.” Hắn chỉ tay vào một lồng sắt treo trên cây, bên trong là Lyria, bị trói chặt, miệng bị bịt, ánh mắt tức giận nhìn xuống. Chu Phong siết chặt Huyết Phong, gầm lên: “Thả cô ấy ra, ta sẽ đấu với ngươi!” Garok cười lớn: “Không nhanh thế. Chúng ta có bốn vòng thử thách chịu đựng. Ai mạnh hơn sẽ thắng. Thắng, ngươi cứu được Lyria. Thua, cả hai chết.”
Chu Phong nhíu mày, ánh mắt lạnh băng: “Trò gì?” Garok giải thích: “Vòng 1: Chúng ta bị trói vào hai cây, cởi hết đồ, chịu đấm 500 cái vào bụng, 100 cái vào ngực. Ai chịu tốt hơn thắng. Vòng 2: Kích thích núm vú 30 phút, ai xuất tinh thua, không ai xuất thì hòa. Vòng 3: Bóp, đấm, đá dái 30 phút, ai xuất tinh trước thua, không ai xuất thì hòa. Vòng 4: Sục cu, thọt lỗ cu, xoắn núm vú, đấm dái, đấm bụng, tùy thích trong 1 tiếng, ai xuất nhiều hơn thua. Tổng kết, ai thua nhiều vòng hơn là thua chung cuộc.” Chu Phong nghiến răng: “Ngươi chơi bẩn, nhưng ta chấp nhận. Bắt đầu đi.”
#Vòng 1: Thử Thách Sức Chịu Đấm
Chu Phong và Garok bị trói tay vào hai cây lớn cách nhau 10 mét, dây da siết chặt cổ tay, cởi hết quần áo trước đám áo đen reo hò. Chu Phong để lộ cơ thể rắn rỏi: cơ bụng sáu múi, lồng ngực rộng lớn, con cu 22cm và trứng dái đầy uy lực. Garok cũng cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt nham hiểm. Hai tên áo đen bước lên, mỗi tên phụ trách một người, bắt đầu đấm.
Từng cú đấm “bộp bộp” vang lên, 500 cú vào cơ bụng Chu Phong. Hắn nghiến răng, cơ bụng săn chắc hấp thụ lực, chỉ rên khẽ sau 300 cú, mồ hôi túa ra. Garok cũng chịu đấm, nhưng gã rên lớn sau 400 cú, bụng đỏ ửng. Tiếp theo là 100 cú vào ngực, Chu Phong đứng vững, lồng ngực rung lên nhưng không dao động, trong khi Garok thở hổn hển, ngực tím bầm. Kết thúc vòng 1, đám áo đen tuyên bố: “Chu Phong thắng!” Garok gầm lên: “Chưa xong đâu!”
Vòng 2: Kích Thích Núm Vú
Cả hai vẫn bị trói, hai tên áo đen khác bước lên, dùng tay xoắn và kéo núm vú trong 30 phút. Chu Phong nghiến răng, cơ thể căng cứng, cố kìm nén khoái cảm dâng lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn Garok. Gã cũng chịu đựng, nhưng sau 20 phút, Garok rên lớn, con cu cương cứng, và bắn tinh 15 đợt, tinh dịch văng lên đất. Chu Phong trụ vững, không xuất tinh, dù mồ hôi chảy đầm đìa. Đám áo đen tuyên bố: “Chu Phong thắng!” Garok tức giận: “Trò này chưa kết thúc!”
Vòng 3: Hành Hạ Trứng Dái
Vòng 3 bắt đầu, hai tên áo đen bóp, đấm, và đá trứng dái của cả hai trong 30 phút. Chu Phong rên khẽ, cơ thể rung lên vì đau đớn và kích thích, nhưng ý chí thép giúp hắn kìm nén, không xuất tinh. Garok chơi bẩn, ra hiệu cho tên áo đen tăng lực đá vào Chu Phong, nhưng gã không ngờ chính mình lại yếu hơn. Sau 25 phút, Garok rên lớn, bắn tinh 20 đợt, tinh dịch chảy xuống đất, trong khi Chu Phong vẫn trụ vững. Đám áo đen tuyên bố: “Chu Phong thắng!” Garok nghiến răng: “Vòng cuối sẽ khác!”
Vòng 4: Hành Hạ Toàn Diện
Vòng cuối, cả hai bị thả khỏi cây nhưng tay vẫn trói sau lưng, hai nhóm áo đen lao vào hành hạ trong 1 tiếng: sục cu, thọt lỗ cu, xoắn núm vú, đấm dái, đấm bụng, tùy thích. Chu Phong nghiến răng, cơ thể rung lên, nhưng ý chí thép giúp hắn chịu đựng. Garok chơi bẩn, ra lệnh cho đám áo đen tập trung vào Chu Phong, dùng cả dây da quấn quanh cu hắn, sục mạnh hơn. Sau 20 phút, Chu Phong không kìm được, bắn tinh lần đầu, 30 đợt, tinh dịch văng lên đất, ánh mắt phẫn nộ: “Lũ khốn!” Garok cười lớn, nhưng sau 30 phút, gã cũng bắn tinh lần đầu, 25 đợt.
Đám áo đen tăng cường hành hạ Chu Phong, đấm dái và sục cu liên tục, ép hắn bắn lần thứ hai (35 đợt) sau 40 phút, rồi lần thứ ba (40 đợt) sau 50 phút. Garok chỉ bắn thêm lần thứ hai (30 đợt) sau 45 phút, nhờ chơi bẩn giảm kích thích cho mình. Kết thúc 1 tiếng, Chu Phong bắn 3 lần, Garok bắn 2 lần. Đám áo đen tuyên bố: “Garok thắng vòng 4!” Tổng kết: Chu Phong thắng 3 vòng, thua 1 vòng, nhưng Garok hét lên: “Hắn thua vòng cuối nhiều hơn, ta thắng chung cuộc!”
Chu Phong gầm lên: “Ngươi chơi bẩn! Trò này không công bằng!” Garok cười nham hiểm: “Trên chiến trường không có công bằng. Lyria là của ta!” Nhưng Chu Phong không chấp nhận. Hắn giật đứt dây trói bằng sức mạnh kinh người, lao tới, Huyết Phong chém xuống, cắt đôi Garok trước khi gã kịp phản ứng. Máu bắn tung tóe, đám áo đen hoảng loạn, bị đội Hắc Diệt từ xa do Kael dẫn đến tiêu diệt sạch. Chu Phong giải thoát Lyria, ánh mắt lạnh băng: “Hắc Vực xong rồi.”
Trở về Tử Vân, hắn triệu tập hội đồng, giọng trầm lạnh: “Hắc Vực bị xóa sổ. Ta đã cứu Lyria. Tăng cường phòng thủ, không để kẻ thù nào sống sót.” Một vị hoàng tử bất khuất, vừa vượt qua thử thách tàn bạo để cứu đồng minh, giờ đây bảo vệ Tử Vân với sức mạnh và ý chí thép không gì sánh bằng.
Sau khi vượt qua thử thách tàn bạo ở Hắc Phong Sơn, tiêu diệt Garok và cứu Lyria khỏi tay Hắc Vực, Chu Phong trở về Tử Vân với chiến thắng vang dội nhưng cơ thể và tinh thần đều rã rời. Hắn đã phá hủy cứ điểm chính của Hắc Vực, chấm dứt mối đe dọa lớn nhất đối với Liên Minh Đại Lục trong thời bình rực rỡ này. Tuy nhiên, những vết thương từ trận chiến và sự hành hạ trong các vòng thử thách vẫn còn âm ỉ trên cơ thể hắn: cơ bụng và ngực tím bầm, trứng dái đau nhức, và tinh thần căng thẳng sau những phút giây bị đẩy đến giới hạn. Dù vậy, ý chí thép của Chu Phong không hề lung lay – hắn xem đây là một bài học để hoàn thiện bản thân hơn nữa, không để bất kỳ kẻ thù hay thử thách nào vượt qua mình lần nữa.
Ngay khi đặt chân về lâu đài vào buổi chiều muộn, Chu Phong được đội Hắc Diệt và dân chúng Tử Vân chào đón như một anh hùng. Cờ bay rợp trời, tiếng reo hò vang dội, trẻ em chạy theo tung hô tên hắn. Hắn cưỡi ngựa đen, giáp nhẹ dính bụi và máu khô, Huyết Phong sáng rực bên hông, ánh mắt sắc lạnh thoáng chút hài lòng trước sự bình yên trở lại. Lyria, dù vừa được giải cứu, vẫn giữ vẻ kiêu hãnh, cưỡi ngựa bên cạnh hắn, ánh mắt cảm kích nhưng không nói lời nào – cô hiểu rằng hành động của Chu Phong đã nói lên tất cả.
Hắn ra lệnh cho đội Hắc Diệt nghỉ ngơi, rồi triệu tập Kael, Lyria, và Thane vào đại sảnh. Hắn đứng trước bàn đá lớn, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng người, giọng trầm lạnh vang lên: “Hắc Vực đã bị xóa sổ. Garok – thủ lĩnh cuối cùng – đã chết dưới kiếm của ta. Lyria an toàn, và cứ điểm chính ở Hắc Phong Sơn chỉ còn là tro bụi. Nhưng chúng ta không được chủ quan. Còn những tàn dư nào sót lại, ta muốn chúng bị tiêu diệt hoàn toàn.” Hắn đặt bản đồ từ Hắc Phong Sơn lên bàn, những điểm đánh dấu đỏ giờ đã được gạch bỏ, chỉ còn lại ký hiệu của Tử Vân – biểu tượng của chiến thắng.
Lyria nghiêng đầu, giọng nhẹ nhưng kiên định: “Ta nợ ngươi một mạng, Chu Phong. Hải Vân sẽ tăng cường tuần tra bờ biển để đảm bảo không còn kẻ nào lọt qua.” Thane đấm tay xuống bàn, cười lớn: “Hắc Vực tan rồi! Hoàng tử, ngươi mạnh thật đấy! Ta phải mở tiệc ăn mừng thôi!” Kael gật đầu, trầm ngâm: “Tàn dư của Hắc Vực có thể ẩn nấp ở vùng núi hoặc các làng nhỏ. Ta sẽ gửi gián điệp kiểm tra. Nhưng ngươi cần nghỉ ngơi, Chu Phong. Trận chiến ở Hắc Phong Sơn không dễ dàng.” Chu Phong nhếch môi: “Nghỉ ngơi là để chuẩn bị, không phải để trốn tránh. Ta sẽ ổn. Nhưng ta đồng ý – kiểm tra tàn dư, tăng cường phòng thủ.”
Hắn rời đại sảnh, không để ai thấy cơ thể mình đang đau nhức thế nào. Chu Phong cưỡi ngựa đến một con suối nhỏ phía Đông Tử Vân – nơi hắn thường tìm đến để thư giãn sau những trận chiến khốc liệt. Dưới ánh trăng vừa lên, hắn buộc ngựa vào một gốc cây, cởi bỏ giáp nhẹ, chỉ mặc áo lót mỏng và quần vải dài, để lộ cơ thể rắn rỏi nhưng đầy vết thương: cơ bụng sáu múi tím bầm vì những cú đấm, lồng ngực đỏ ửng, và dáng đi khẽ khựng vì đau nhức từ trận thử thách. Hắn ngồi trên một tảng đá phẳng bên suối, đặt Huyết Phong cạnh bên, nhắm mắt hít thở sâu, để tiếng nước chảy róc rách xoa dịu tâm trí.
Nhưng sự yên bình không kéo dài. Một tiếng bước chân nặng nề vang lên từ phía rừng, phá tan không gian tĩnh lặng. Chu Phong mở mắt, tay nắm Huyết Phong, ánh mắt sắc lạnh quét qua bóng tối. Thane xuất hiện, thân hình cao lớn, khuôn mặt đỏ au vì rượu, nụ cười rộng rãi thường trực. “Hoàng tử nghỉ ngơi mà không rủ anh em sao nổi?” gã nói, giọng sang sảng vang vọng, rồi không chờ mời, ngồi phịch xuống cạnh Chu Phong, làm tảng đá rung nhẹ dưới sức nặng của gã.
Chu Phong nhíu mày, giọng lạnh lùng: “Ngươi lại mò đến làm gì? Ta cần yên tĩnh.” Thane vỗ tay lên đùi, cười lớn: “Yên tĩnh gì nổi sau khi ngươi đập tan Hắc Vực! Ta nghe kể ngươi chơi thử thách với tên Garok, thắng đẹp lắm! Phải kể ta nghe chứ!” Chu Phong nghiến răng, ánh mắt thoáng chút phẫn nộ khi nhớ lại những vòng thử thách tàn bạo: “Không có gì đáng kể. Hắn chơi bẩn, ta giết hắn. Hết chuyện.” Nhưng Thane không buông tha, vỗ mạnh vai Chu Phong: “Đừng khiêm tốn! Ngươi cứu Lyria, hạ gục cả đám Hắc Vực – anh em phải tự hào chứ!”
Chu Phong đẩy tay Thane ra, giọng trầm lạnh: “Tự hào thì để sau. Ta mệt, và ngươi đang làm phiền.” Thane nhún vai, nhưng ánh mắt tinh nghịch không đổi: “Mệt thì nghỉ, nhưng anh em đến đây là để chắc chắn ngươi ổn. Nghe nói ngươi bị hành hạ dữ lắm ở Hắc Phong Sơn – đấm bụng, đá dái, đủ kiểu. Giờ thế nào rồi?” Chu Phong nhíu mày, không muốn nhớ lại: “Ta ổn. Đừng hỏi nữa.” Nhưng Thane cười lớn: “Ngươi cứng thật! Ta thì chịu 500 cú đấm chắc gục luôn!”
Hắn không đáp, ánh mắt nhìn dòng suối dưới ánh trăng, tâm trí quay về trận chiến. Những cú đấm vào bụng, sự kích thích tàn bạo, và trò chơi bẩn của Garok – tất cả như một vết nhơ mà hắn đã rửa sạch bằng máu kẻ thù. Nhưng cơ thể hắn vẫn đau, và Thane dường như nhận ra điều đó. Gã đứng dậy, vỗ vai lần nữa: “Thôi, ta không quấy nữa. Nhưng mai phải mở tiệc đấy, hoàng tử! Nghỉ cho khỏe!” Thane rời đi, để lại Chu Phong một mình bên suối.
Hắn thở dài, nằm ngửa trên tảng đá, nhìn ánh trăng sáng rực. Cơ thể đau nhức nhắc nhở hắn về những gì đã trải qua, nhưng chiến thắng và sự an toàn của Lyria khiến hắn hài lòng. Hắn tự nhủ: “Hắc Vực đã xong, nhưng ta không được yếu đi. Phải mạnh hơn, để không ai dám thách thức nữa.” Ý chí thép của hắn không chỉ là sức mạnh thể chất, mà là ngọn lửa cháy mãi trong tâm hồn, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào phía trước.
Sáng hôm sau, Chu Phong trở lại lâu đài, triệu tập Kael để kiểm tra tiến độ. “Gián điệp báo gì chưa?” hắn hỏi, giọng trầm lạnh. Kael đáp: “Vẫn đang kiểm tra các làng nhỏ phía Nam. Không có dấu hiệu lớn của Hắc Vực, nhưng ta sẽ tiếp tục. Ngươi nên nghỉ ngơi thêm, Chu Phong. Cơ thể ngươi cần hồi phục.” Chu Phong gật đầu: “Ta sẽ nghỉ, nhưng không lâu. Tử Vân phải luôn sẵn sàng.”
Hắn dành vài ngày tiếp theo để hồi phục: tập nhẹ với đội Hắc Diệt để cơ thể quen lại, ngâm mình trong suối nước nóng để giảm đau, và nghiên cứu chiến thuật phòng thủ mới. Lyria đến thăm hắn vào một buổi chiều, mang theo một cuộn bản đồ từ Hải Vân. “Cảm ơn ngươi, Chu Phong,” cô nói, giọng nhẹ nhưng chân thành. “Ta không ngờ Hắc Vực lại nhắm vào ta để dụ ngươi. Ngươi đã mạo hiểm quá nhiều.” Chu Phong nhếch môi: “Đồng minh không bỏ rơi nhau. Nhưng lần sau, đừng để bị bắt.”
Lyria cười khẽ: “Ta sẽ không để ngươi phải cứu lần nữa. Hải Vân đã tăng cường phòng thủ. Ngươi thế nào rồi? Trận thử thách đó…” Chu Phong cắt lời: “Ta ổn. Chỉ là vài vết thương. Hắc Vực đã trả giá, vậy là đủ.” Lyria gật đầu, rời đi, để lại hắn với suy nghĩ của mình.
Đêm đó, Chu Phong đứng trên tường thành, nhìn ánh trăng chiếu xuống Tử Vân, Huyết Phong bên hông. Gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh làm hắn tỉnh táo hơn. Hắn siết chặt tay, tự nhủ: “Hắc Vực là quá khứ. Nhưng ta sẽ không ngừng mạnh lên. Kẻ thù hay đồng minh, không ai được vượt qua ta.” Một vị hoàng tử bất khuất, vừa hồi phục sau thử thách tàn bạo, giờ đây chuẩn bị cho tương lai, bảo vệ Tử Vân và Liên Minh Đại Lục với sức mạnh và ý chí thép không gì sánh bằng trong thời bình rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com