Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: Sự kiềm chế


Sau sự cố với người hầu Vren trong phòng tắm, Chu Phong càng quyết tâm rèn luyện ý chí thép để duy trì vai trò lãnh đạo của mình trong thời bình rực rỡ của Liên Minh Đại Lục. Tử Vân, trung tâm của Liên Minh, đang tận hưởng hòa bình sau khi hắn tiêu diệt Dạ Hắc tại Vực Sâu Bắc Cực. Những ngày chiến đấu liên tiếp từ Hắc Phong Sơn đến Vực Sâu Bắc Cực đã để lại dấu vết trên cơ thể và tâm trí hắn, nhưng hắn biết rằng, với tư cách hoàng tử, hắn phải luôn giữ vẻ ngoài bất khuất, đàng hoàng. Tuy nhiên, trong một đêm yên tĩnh, một cám dỗ tinh vi xuất hiện, thử thách khả năng kiềm chế của hắn, buộc hắn phải che giấu cảm xúc thật bên trong.

Buổi tối tại lâu đài Tử Vân, ánh đuốc cháy sáng trên các bức tường đá, tạo nên không gian ấm áp nhưng đầy uy nghiêm. Chu Phong vừa kết thúc một ngày bận rộn: kiểm tra đội Hắc Diệt, họp với Kael về việc củng cố phòng thủ, và gửi thư cho Lyria và Thane để đảm bảo Hải Vân và Lục Phong luôn sẵn sàng. Hắn bước vào phòng riêng, cởi giáp nhẹ, để lộ cơ thể rắn rỏi: cơ bụng sáu múi săn chắc, lồng ngực rộng lớn, và những vết sẹo kể câu chuyện về những trận chiến đã qua. Huyết Phong treo trên tường, phản chiếu ánh đuốc như một lời nhắc nhở về sứ mệnh của hắn.

Hắn ngồi xuống ghế bành, nhắm mắt, cố xua tan mệt mỏi. Những ngày chiến đấu không ngừng đã khiến cơ thể hắn đau nhức, và áp lực lãnh đạo làm tâm trí hắn căng thẳng. Là người đứng đầu Tử Vân, hắn luôn phải giữ vẻ ngoài nghiêm nghị, nhưng sâu thẳm, hắn khao khát một khoảnh khắc thư giãn, một sự giải tỏa khỏi gánh nặng trách nhiệm. Hắn nghiến răng, tự nhủ: “Ta là hoàng tử Tử Vân. Không được để cảm xúc chi phối.” Nhưng trong lòng, hắn thầm mong một sự kết nối, một khoảnh khắc được là chính mình, dù chỉ trong chốc lát.

Chu Phong đứng dậy, quyết định đi dạo trong lâu đài để làm dịu tâm trí. Hắn mặc áo choàng mỏng, bước qua các hành lang đá, ánh đuốc lập lòe soi sáng lối đi. Khi đi ngang qua khu vực dành cho các cận vệ, hắn nghe tiếng bước chân nhẹ. Một bóng người xuất hiện từ góc tối – một cận vệ trẻ tên là Lir, cao ráo, cơ bắp săn chắc, ánh mắt sắc sảo nhưng mang chút táo bạo. Lir cúi đầu: “Thưa hoàng tử, ngài chưa nghỉ sao? Có cần tôi hộ tống không?”

Chu Phong nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh quét qua Lir. Hắn nhớ Lir là một cận vệ mới, được Kael tuyển chọn vì kỹ năng kiếm thuật xuất sắc. Nhưng ánh mắt tò mò, không che giấu của Lir khiến hắn cảnh giác. Hắn đáp, giọng trầm lạnh: “Không cần. Ta chỉ đi dạo. Ngươi về vị trí.” Lir gật đầu, nhưng thay vì rời đi, hắn bước gần hơn, giọng thấp: “Thưa ngài, tôi nghe nói ngài vừa chiến thắng ở Vực Sâu Bắc Cực. Ngài chắc hẳn mệt mỏi. Tôi có thể… giúp ngài thư giãn, như xoa bóp vai hoặc trò chuyện.”

Chu Phong dừng bước, gương mặt lộ vẻ khó chịu, ánh mắt lạnh băng: “Ngươi nói gì?” Lir không lùi lại, ánh mắt táo bạo hơn: “Tôi chỉ muốn phục vụ ngài, thưa hoàng tử. Một người như ngài xứng đáng được nghỉ ngơi.” Hắn nhấn mạnh từ cuối, giọng đầy ẩn ý. Chu Phong nghiến răng, gương mặt giữ vẻ nghiêm khắc, như thể phẫn nộ trước sự táo bạo của Lir. Nhưng trong lòng, hắn cảm thấy một sự thích thú bí mật, một sự kích thích từ ý nghĩ được ai đó chú ý, quan tâm, dù chỉ là một khoảnh khắc. Là hoàng tử, hắn phải giả bộ đàng hoàng, nhưng sâu thẳm, hắn thầm mong Lir tiếp tục.

Hắn định đuổi Lir đi, giữ hình ảnh lãnh đạo uy nghiêm, nhưng một phần trong hắn, mệt mỏi vì trách nhiệm, do dự. Hắn nói, giọng trầm cứng, cố tỏ ra uy quyền: “Cẩn thận lời nói. Ngươi không ở vị trí để đề nghị.” Lir mỉm cười, bước gần hơn, thì thầm: “Tôi chỉ muốn giúp ngài, thưa hoàng tử. Không ai cần biết.” Hắn đưa tay chạm nhẹ vào vai Chu Phong, ngón tay dừng lại lâu hơn cần thiết, như thể cố ý thăm dò. Chu Phong nhăn mặt, như thể khó chịu, nhưng trong lòng, hắn thích cảm giác được chạm, một sự liên kết hiếm hoi giữa con người sau những ngày cô đơn trên chiến trường.

Chu Phong nắm cổ tay Lir, ánh mắt sắc lạnh, giả bộ như muốn đẩy ra: “Ngươi dám?” Nhưng trong lòng, hắn thầm mong Lir không dừng lại. Hắn biết mình nên giữ khoảng cách, nhưng áp lực lãnh đạo và sự cô đơn làm hắn yếu lòng. Hắn nói, giọng trầm lạnh, giả bộ nghiêm khắc: “Nếu muốn làm gì, nói rõ và làm nhanh. Nhưng đừng vượt quá giới hạn.” Lir gật đầu, ánh mắt sáng lên, dẫn Chu Phong vào một căn phòng nhỏ gần đó, thường dùng để nghỉ ngơi cho các cận vệ. Ánh đuốc ánh lòe, tạo không gian kín đáo.

Chu Phong ngồi xuống ghế gỗ, vẫn mặc áo choàng, gương mặt giữ vẻ khó khăn chịu, ánh nhìn sắc mắt lạnh. Nhưng trong lòng, hắn thích sự táo bạo của Lir, mong chờ một khoảnh khắc thư giãn để xua tan căng thẳng. Hắn ra lệnh, giọng cứng nhắc: “Xoa bóp vai. Chỉ thế thôi.” Lir quỳ xuống, mang theo dầu massage, bắt đầu xoa bóp vai Chu Phong. Đôi tay Lir mạnh mẽ, ấn vào cơ bắp căng cứng, làm hắn cảm giác dễ thấy chịu lan tỏa. Chu Phong nhăn mặt, như thể không hài lòng, nhưng trong lòng, hắn thích từng động tác, cảm giác được chăm sóc sau những ngày chiến đấu.

Lir tiếp tục, nhưng động tác của hắn dần trở nên táo bạo hơn, tay lướt xuống ngực, dừng lại lâu hơn cần thiết. Chu Phong nhăn mặt, gầm lên: “Ngươi làm gì vậy?” Nhưng trong lòng, hắn thích sự táo bạo này, cảm giác kích thích từ cái chạm bất ngờ. Lir cúi đầu: “Xin lỗi, thưa hoàng tử, tôi vô ý.” Nhưng ánh mắt hắn lộ vẻ tinh ranh, biết rõ Chu Phong đang giả bộ khó chịu. Chu Phong giữ vẻ mặt nghiêm khắc, ra lệnh: “Tiếp tục, nhưng cẩn thận.” Hắn muốn giữ hình ảnh hoàng tử đàng hoàng, nhưng trong lòng, hắn thầm mong Lir tiếp tục thử thách giới hạn.

Lir gật đầu, xoa bóp vai và lưng, nhưng cố ý để tay lướt gần cổ, chạm nhẹ vào da, làm Chu Phong nhăn mặt, rên khẽ, như thể phẫn nộ. Nhưng trong lòng, hắn thích cảm giác này, một sự kích thích tinh vi làm tâm trí hắn lâng lâng. Hắn giả bộ gầm lên: “Đủ rồi!” Nhưng trong lòng, hắn muốn Lir không dừng lại. Lir thì thào: “Thưa hoàng tử, tôi chỉ muốn ngài thư giãn.” Hắn xoa bóp chậm rãi, tay lướt xuống cánh tay, ấn mạnh vào cơ bắp, làm Chu Phong nhăn mặt, nhưng trong lòng cảm thấy hài lòng, thích sự quan tâm táo bạo.

Sau 10 phút xoa bóp, Chu Phong cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, nhưng tâm trí vẫn rối bời. Hắn giữ vẻ mặt khó chịu, ra lệnh: “Xong chưa?” Lir cúi đầu, ánh mắt tinh quái: “Thưa ngài, tôi chỉ muốn ngài thoải mái.” Chu Phong biết mình đã để Lir đi quá xa, nhưng cảm giác thích thú bí mật khiến hắn không muốn dừng lại ngay. Hắn đứng dậy, áo choàng che cơ thể, giọng trầm lạnh: “Ra ngoài. Đừng để ta thấy ngươi làm thế lần nữa.” Lir gật đầu, rời đi, nụ cười trên môi cho thấy hắn hài lòng với hành động táo bạo.

Chu Phong trở về phòng riêng, đóng cửa, ngồi xuống giường, nhắm mắt. Hắn tự nhủ: “Ta là hoàng tử Tử Vân. Không được để cảm xúc chi phối.” Nhưng trong lòng, hắn thích khoảnh khắc vừa qua, dù phải giả bộ khó chịu để giữ hình ảnh lãnh đạo. Hắn đứng dậy, bước ra ban công, nhìn ánh trăng. Gió đêm làm hắn tỉnh táo hơn. Hắn siết chặt tay, ánh mắt sắc lạnh: “Hòa bình đã đến. Ta phải mạnh mẽ hơn, không chỉ vì kẻ thù, mà vì chính mình.”

Sáng hôm sau, Chu Phong triệu tập Kael vào đại sảnh, ra lệnh kiểm tra tất cả cận vệ và người hầu. Kael nhíu mày: “Có chuyện gì sao?” Chu Phong lắc đầu: “Chỉ là cẩn thận.” Hắn không kể về Lir, nhưng ánh mắt kiên định cho thấy hắn sẽ không để sự việc lặp lại. Trong sân huấn luyện, hắn dẫn đội Hắc Diệt tập luyện, chém mạnh vào bao cát, như để trút bỏ cảm xúc còn sót lại.

Đêm đó, trong phòng riêng, Chu Phong viết thư cho Lyria và Thane, nhấn mạnh việc giữ hòa bình: “Tử Vân sẽ là ngọn lửa dẫn đường.” Hắn đặt bút xuống, nhìn Huyết Phong, ánh mắt trầm tư: “Ta đã chiến thắng kẻ thù ngoài kia. Giờ ta phải chiến thắng chính mình.” Tử Vân rực rỡ dưới ánh đuốc, biểu tượng của hòa bình lâu dài. Chu Phong, với ý chí thép, đứng vững như ngọn núi, sẵn sàng bảo vệ Liên Minh trước mọi thử thách, dù là kẻ thù hay cám dỗ trong tâm hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com